Mấy hôm sau, Hạ Hà Tịch được xuất viện. Bà mối nghĩ rằng, cuối cùng hai
người cũng được nghỉ ngơi thoải mái, nhưng không ngờ lại bị lọt vào cuộc oanh tạc điện thoại của Jamie, với mục đích bảo bà mối làm hướng dẫn
viên du lịch, dẫn chị ta đi chơi ở thành phố C.
Đúng là Jamie đã mặt dày đưa ra yêu cầu đó, nhưng chị ta lại giải thích rất rõ ràng,
mạch lạc, tổng cộng có ba lý do để bà mối làm hướng dẫn viên cho chị ta. Thứ nhất, bà mối sống ở thành phố C từ nhỏ, chỗ nào ăn ngon, chỗ nào
chơi vui thì bà mối hiểu rõ nhất. Thứ hai, nếu không nhờ sự giúp đỡ của
người vợ cũ xinh đẹp, trẻ trung, quyến rũ, hào phóng, dịu dàng… có khi
bây giờ hai vợ chồng Hạ Hà Tịch, Tô Tiểu Mộc vẫn đang cãi vã, giận dỗi,
thế nên chị ta là ân nhân của hai người, bà mối làm hướng dẫn viên miễn
phí để báo đáp chị ta cũng là phải (đồng chí Jamie hình như hoàn toàn
quên mất mình chính là nguyên nhân khiến hai vợ chồng người ta cãi nhau
=_=). Thứ ba, Jamie đã từng tìm tới chồng cũ, mong anh làm trọn nghĩa
chủ nhà, nhưng anh Hạ từ chối ngay: “Có chuyện thì tìm vợ tôi”, thế là
Jamie cun cút chạy đi tìm cô Hạ thật…
Với hai lý do đầu tiên, bà mối vẫn kiên nhẫn nghe, nhưng tới lý do thứ ba, lửa giận bốc cao tới ba thước. Bà mối ngắt điện thoại, thuận tay ném gối sang người đang ngồi
bên cạnh, gào lên: “Cái gì mà “có việc thì tìm vợ tôi”? Hạ Hà Tịch, em
là quản gia nhà anh chắc?”
Đây đúng là chuyện kỳ thú trong thiên hạ.. Có ai từng nghe chuyện vợ mới không những chung sống hòa thuận với vợ cũ của chồng, mà còn làm hướng dẫn viên du lịch đưa đồng chí vợ cũ
đi vòng quanh thế giới không? Dù cô không ghét Jamie cũng không được,
hơn nữa, Tô Tiểu Mộc phát hiện, giờ gã họ Hạ nào đó nói câu “có việc thì tìm vợ tôi” càng ngày càng thuận miệng, giống như dù có chuyện gì xảy
ra, anh chẳng cần suy nghĩ cũng nói được câu ấy.
Mà nói tới chuyện này thì phải nói tới chuyện của tuần trước.
Khi ấy, Hạ Hà Tịch vẫn đang nằm viện, bà mối thấy thời tiết đẹp, ánh nắng
ấm áp, mà vết thương trên chân Hạ Hà Tịch cũng đỡ tới bảy, tám phần, bèn dìu anh ra vườn hoa sưởi nắng. Hình như hôm ấy tâm trạng của anh Hạ
cũng rất tốt, anh ngồi trên ghế gỗ đọc tạp chí.
Bà mối đã nói,
con cáo họ Hạ là một con cáo già lẳng lơ thích làm dáng. Lúc này, anh
đang mặc một chiếc áo len cổ chữ v đơn giản, đeo cặp kính cận bình
thường, lẳng lặng ngồi ở một góc đọc tạp chí nhưng trên người vẫn toát
lên khí chất quân tử, nho nhã.
Như thế, bà mối cũng không thể
trách cái mùi “lẳng lơ” trên người con cáo họ Hạ kia có thể thu hút
giống cái. Cô chỉ về phòng lấy thêm cái áo khoác một lát, thế mà lúc
quay lại, trên ghế Hạ Hà Tịch đang ngồi đã có thêm một thiên thần áo
tráng. Hai người cúi đầu nói chuyện dưới ánh nắng ấm áp. Cũng không biết con cáo kia nói những gì mà thiên thần áo trắng cười rất tươi, trên
gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo có hai vệt đỏ rất khả nghi.
Cách đó mấy trăm mét, dưới một gốc cây to cũng có hai cô y tá thực tập đang thì thầm to nhỏ.
“A, Tiểu Huệ tới bắt chuyện thật kìa, xấu hổ qua!”
Cô kia hừ hừ: “Từ trước tới nay nó vẫn lấy xấu hổ làm vinh quang. Chẳng qua… đây đúng là kiểu mặt người dạ thú mà nó thích.”
“Hì, đâu phải chỉ mình nó đâu, chẳng phải cậu cũng thích kiểu thư sinh đấy
sao? Thế nào? Hay là chúng ta cũng lại đó hỏi thăm tình hình của bệnh
nhân chứ nhỉ?”
“A, đúng rồi, sao cậu biết anh ta chưa kết hôn hả?”
“Ngố! Không thấy trên tay anh ta chưa có nhẫn cưới à? Nói không chừng còn cơ hội thật đấy…”
Để bảo vệ quyền lợi của “cô Hạ”, bà mối bèn ho khan một tiếng, vẫy tay gọi Hạ Hà Tịch ngay trước mặt hai cô y tá trẻ: “Ông xã…” Từ khi hai người
kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên bà mối gọi Hạ Hà Tịch như vậy.
Quả nhiên, Hạ Hà Tịch nghe thấy thì giật mình, sau khi chắc chắn đó là
giọng phu nhân nhà mình mới gật đầu mỉm cười với cô. Bà mối không để cho đám thiên thần áo trắng có cơ hội được thở, cô khoanh tay trước ngực,
giơ ngón trỏ về phía Hà Hạ Tịch, ngắc ngắc…
Đúng thế, đây là
động tác kinh điển có chút khiêu khích, lực sát thương có thể tham khảo
trong Tiểu gia! Cười cái thiếp xem1. Đồng chí “ông xã” quả nhiên ngẩn
người, đắn đo một hồi rồi ngoan ngoãn cà nhắc từng bước tới chỗ bà mối.
Khi đồng chí Hạ tới trước mặt bà mối, trái tim các thiên thần áo trắng
vỡ ra từng mảnh, lẳng lặng đi mất.
[1] Tên một tác phẩm khác của Mèo Lười Ngủ Ngày.
Hạ Hà Tịch chịu làm chú chó trung thành được chủ gọi tới, chỉ cười cười,
nhưng bà mối lại hỏi: “Cô y tá lúc nãy nói gì với anh hả?”
“À, cô ấy hỏi anh mua tạp chí ở đâu?”
Bà mối nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí bán đầy rẫy tại các sạp báo mà con
cáo họ Hạ kia đang cầm, trừng mắt trách cứ: “Trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Hạ Hà Tịch cười ngượng ngùng: “Dù là thế thì cũng vì cô Hạ đã dìu anh ra
đây nên anh mới có cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt thôi.” Sao cuối cùng lại
trở thành lỗi của cô vậy chứ? Bà mối lườm con cáo kia, thấy đối phương
vẫn tỏ vẻ “anh không sai” thì giận tới nỗi nghiến răng ken két.
Con cáo họ Hạ hỏi: “Thế nếu có cô nào khác nói chuyện với anh, anh phải làm thế nào?”
Bà mối không thèm nghĩ, đáp ngay: “Sau này có cô nào nói chuyện với anh, anh cứ nói với họ: “Có chuyện thì tìm vợ tôi!””
Có chuyện thì tìm vợ tôi… Thế là, bà mối rơi vào cái bẫy ngày hôm nay,
đúng là tự bê đá đập vào chân mình. Liếc mắt nhìn Hạ Hà Tịch đang thảnh
thơi ở bên cạnh, Tô Tiểu Mộc nhẹ nhàng trách: “Dù sao em cũng không quan tâm chuyện của vợ cũ nhà anh, anh tự quyết đi!”
Con cáo họ Hạ
chẳng thèm suy nghĩ gì mà “ừ” một tiếng, vỗ vỗ đầu bà mối, nói: “Cho anh hai ngày.” Sau hai ngày, vấn đề của đồng chí vợ cũ quả nhiên đã được
giải quyết ổn thỏa. Jamie vô cùng tiếc nuối gửi email tới bảo: “Trong
nhà có chuyện, phải về Đức đây.” Cái gọi là “có chuyện” không cần nói bà mối cũng biết là thủ đoạn của ai, thế nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ vô
cùng tiếc nuối đi tiễn người ta.
Hôm Jamie về nước, đúng lúc bà
mối được nghỉ làm. Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê trước khi lên
máy bay. Nhìn dây thường xuân đang đong đưa bên ngoài cửa cổ, ba mối đặt cốc trà xuống, hỏi: “Chuyến này về chị còn tâm nguyện gì không? Nào,
nói ra để tôi vui vẻ một chút.” Thực ra, ở một khía cạnh nào đó, bà mối
và Jamie có rất nhiều điểm giống nhau. Hai người đều yêu ghét rõ ràng,
làm việc tuyệt đối không mập mờ, khuất tất, không yếu ớt như những cô
gái khác, và đều có vẻ tinh quái của riêng mình. Cả hai đều không thích
phải câu nệ người khác, nhưng có sự thoải mái nâng lên được thì đặt
xuống được.
Jamie nghe bà mối nói vậy thì chống má, đảo đôi mắt
xinh đẹp, ra vẻ oán hận nói: “Sao lại không có nhỉ? Vốn muốn tới tham
quan, học tập vợ Sum một chút, cũng may, dù cô không làm tôi hài lòng,
nhưng cũng không làm tôi thất vọng.”
Nói xong, Jamie lại nháy
mắt với bà mối: “Cô biết không? Trước khi đến phá đám đêm tân hôn của
hai người, tôi đã học kỹ lời thoại rồi. Tôi muốn sau khi cô giận dỗi,
chạy đi mất, sẽ nói với Sum, xem đi, vợ anh cũng chỉ như thế thôi, cô ta không tin tưởng anh. Đáng tiếc… tôi lại gặp phải con hổ cái là cô…”
“Nếu tôi không phải hổ cái thì sao có thể trấn áp con cáo họ Hạ kia chứ?” Bà mối không nhịn được cười, ngướn mày đùa giỡn, nhưng nói xong lại hạ
giọng, lạnh lùng nói: “Thế nhưng đồng chí vợ cũ này, trong câu chuyện
chị kể, hình như đã để sót gì đó đúng không?” Tô Tiểu Mộc vừa nói vừa
chậm rãi khuấy cốc trà: “Cô gái chủ động hôn Hạ Hà Tịch ở Đức ấy… Chẳng
phải cô ta mới là nhân tố lớn trong cuộc hôn nhân hợp đồng của chị và Hạ Hà Tịch sao?” Thế nhưng Jamie chỉ cười, ra vẻ hả hê lắm: “Tôi còn cho
rằng cô không để ý, không ghen chút nào cơ đấy!”
Bà mối ngẩng
đầu, đôi mắt sáng như bị phủ một lớp sương mù khiến người ta không đọc
được tâm trạng. Jamie lắc mái tóc xoăn, cong môi lên nói nửa đùa nửa
thật: “Về cô gái đó à… Giờ tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nếu đây là
game online, tôi nhất định không phải là BOSS tổng. À… cùng lắm chỉ được coi là quân tiên phong thôi nhỉ? BOSS tổng trong game online này còn
chưa xuất đầu lộ diện đâu!”
Tô Tiểu Mộc khẽ nheo mắt, hờ hững nhìn Jamie.
Jamie nhún vai, giả vờ che ngực tỏ vẻ đau lòng: “Ôi chao! Nhân vật BOSS nhỏ
si tình của tôi sẽ hạ màn ngay đây, sau này cô phải cố lên. Tôi thích cô đấy…” Jamie nói xong thì đứng dậy xách túi: “Cũng sắp tới giờ rồi,
chúng ta ra sân bay đi.”
Bà mối uống ngụm trà, liếc mắt nhìn Jamie, đáp: “Sửa lại cho chị một chút là “chị tới sân bay”, không phải “chúng ta”.”
Jamie ngạc nhiên nói: “What? Chẳng lẽ cô muốn tôi bắt taxi tới sân bay một
mình sao? Vợ chồng cô cạn tình cạn nghĩa thế cơ à? Dù tôi là vợ cũ, là
nữ phụ ác độc thì cũng có quyền yêu cầu hai người hộ tống, rút lui hoành tráng chứ!”
Bà mối bịt tai lại, không thèm quan tâm tới đạo lý
méo mó của Jamie: “Đồng chí vợ cũ, dù tôi không thể đích thân ra sân bay tiễn chị, nhưng tôi đã tìm cho chị một anh chàng sứ giả đẹp trai lại
vui tính. Giờ chị có thể đi thang máy, rẽ phải ra cửa, sau đó, tìm chiếc xe biển số 747 màu xanh.”
Jamie nghe vậy thì có chút hoang mang, cau mày nhìn bà mối, hỏi khẽ: “Ý gì đấy?”
Bà mối chớp mắt, gương mặt hiện lên ý cười: “Cô An Lăng về nước chuyến này ngoài việc thăm họ hàng, thì mục đích lớn nhất không phải là tìm chồng
sao? “Siêu thị đàn ông” xin hết lòng phục vụ, mong cô hài lòng. Nếu thật sự thành đôi, xin nhớ đánh giá tốt cho chúng tôi.”
Jamie ngầm
hiểu ý, cười đen tối rồi đi mất. Bà mối nhìn theo bóng lưng chị ta rồi
mở di động nhắn tin cho anh ba Tô Nhạc Trình: “Anh ba! Em đã thắt chỉ đỏ giúp anh rồi đấy, có thể buộc được người đẹp hay không chỉ có thể dựa
vào anh thôi.”
Xong việc, Tô Tiểu Mộc ngồi ngẩn ra một lát. Khi
trà đã nguội mới quyết định lấy di động, ấn dãy số đã thuộc lòng. Thấy
người ở đầu dây bên kia bắt máy, cô chậm rãi nói: “Giờ em đang ở quán cà phê La Mạn, anh qua đây đi.”