Kế Hoạch Quyến Rũ Ông Xã Đại Nhân

Chương 1.2

Tập đoàn Hành Thiên là một tập đoàn lớn chuyên về giải trí, ở đây tập hợp những minh tinh nổi tiếng.

Những nam thần cùng nữ thần nhiều như nước, tùy tiện đi vào tập đoàn cũng phải gặp vài người như thế.

Mà chủ tịch của tập đoàn này cũng là một người đàn ông cực phẩm trong cực phẩm. Nghe nói đại thần nào đó năm nay ba mươi tuổi, đã kết hôn bốn năm trước nhưng chẳng biết đối tượng trong lời đồn kia là tiểu thư nhà nào.

Bất quá cũng không ngăn nổi mấy người phụ nữ vì anh ta mà điên cuồng.

Bọn họ đều theo chủ nghĩa: chậu có hoa thì liền đạp hoa cướp chậu

Nhưng mà đại thần nào đó thật sự quá không hiểu phong tình rồi, người ta còn lột đồ trước mắt mà anh ngay cả mí mắt cũng không liếc nhìn trực tiếp gọi bảo vệ tới mang người đi, hơn nữa còn mang đi một cách dã man không " thương hương tiếc ngọc" chút nào.

Chuyện này tạo thành một vỡ hài kịch không hồi kết trong cả giới giải trí, không ai là không biết.

Có người đồn rằng đại thần nhà người ta chung thủy với vợ, ngay cả đầu ngón chân của người khác cũng không thèm nhìn đến.

Nhưng cũng có người to gan đồn rằng đại thần vốn dĩ không được.

Mà mấy chuyện này dường như chẳng chút ảnh hưởng đến người mang danh nghĩa là vợ đại thần...

Bởi vì lúc này người vợ của đại thần đang vô cùng cực khổ đóng phim kiếm tiền.

--- ------ ------ ----

“ Lạc Khuynh Thành, chúng ta đấu nhiều năm như vậy. Hôm nay liền phân thắng bại tại đây, nếu như hôm nay ta thua ta chỉ hy vọng ngươi có thể tha cho đệ đệ của ta.” Một giọng nói hùng hồn của một vị tướng lĩnh, hắn ta cả mặt mày đều nhem nhuốt bởi máu tươi, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị nhìn về phía nữ tử trên mặc giáp đang ung dung cưỡi ngựa kia.

Xung quanh hắn đã là một chiến trường đầy ắp máu tươi và xác người chết, nhưng hắn vẫn kiên cường đừng đó, ngay cả một sự lo lắng cũng không có.

Nữ tử được gọi là Lạc Khuynh Thành kia một thân áo giáp, gương mặt xinh đẹp ma mị, ánh mắt ngạo nghễ chúng sinh khiến người khác phải ghen tị.

Ánh mắt của nàng nhìn hắn giống như một kẻ đã chết, nàng từ từ bước xuống ngựa, cũng từ từ đạp lên xác người ngạo nghễ mà đi.

Rất nhanh nàng cũng dừng lại trước mặt của hắn: “ Được. Ta hứa với ngươi.”

Nghe lời nói của nàng vị tướng lĩnh kia cũng yên tâm hơn, đấu nhiều năm như vậy nhưng hắn tin nhân cách con người nàng chỉ cần là lời nàng nói nàng nhất định sẽ giữ lời hứa.

Vị tướng lĩnh kia từ từ rút kiếm ra mà nàng Lạc Khuynh Thành cũng từ từ rút kiếm ra.

Hai bên bắt đầu đánh nhau, những đường kiếm quyết tuyệt đẹp mắt.

Nhưng rất nhanh vị tướng lĩnh kia rơi vào thế hạ phong bị một kiếm của Lạc Khuynh Thành đâm xuyên tim.

" Xoạt "

Nhìn thanh kiếm đang cắm trong lồng ngực của mình, vị tướng lĩnh kia đột nhiên cong môi nỡ nụ cười nhàn nhạt.

Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, không cần phải ngày ngày nghĩ mưu tính kế, không cần phải ngày ngày sợ người ta tấn công, hắn hiện tại chết cũng nhắm mắt.

Hắn từ từ nhắm mắt lại mãn nguyện ngã xuống, thua trên tay một vị tướng lĩnh như Lạc Khuynh Thành có chết hắn cũng cam tâm.

Mà nàng Lạc Khuynh Thành nhìn hắn ngã xuống cũng không còn lạnh lùng nữa, cả người đứng thẳng cởi bỏ mũ giáp làm một tư thế tiễn biệt.

Sau lưng nàng một hàng người hoan hô vì chiến trận cuối cùng cũng kết thúc, cả một khoản chiều hoàng hôn đỏ rực cả một vùng trời tạo thành một khung cảnh hoàn mỹ.

Nhưng Lạc Khuynh Thành hơi vươn tay ý bảo mọi người im lặng, nàng đội mũ giáp vào rồi xoay người lên ngựa. Trong miệng hô to: “ Các anh em hôm nay là hòa bình, ta đưa các ngươi về nhà....” Nàng vươn kiếm chỉ lên trời, cả người tỏa ra khí tức nữ vương ngạo nghễ chúng sinh.

Mọi người phía sau cũng reo đầy vui mừng:

“ Công chúa vạn tuế...”

“ Chiến thần vạn tuế...”

“ Hòa bình vạn tuế...”

“ Cắt, qua....” Một tiếng kêu cắt đứt khung cảnh hùng vĩ, mấy binh lính lập tức ngồi phịch xuống thở hổn hển, trong lòng mọi người đều rung động nhìn bóng lưng thiếu nữ kia.

Lúc nãy bọn họ đều bị diễn xuất của cô làm cho nhập tâm, suýt chút nữa cứ nghĩ mình thật sự vừa thắng một trận chiến tàn khốc.

Không hổ là nữ thần quốc dân.

Là cô gái trên ngựa vừa diễn vai Lạc Khuynh Thành chính là nữ thần quốc dân - Tử Nhan.

Tử Nhan xoay người xuống ngựa, cả người khoan khoái nở nụ cười với mọi người. Cái khí tức ngạo nghễ chúng sinh như biến mất sạch.

Cô nở một nụ cười cực kì chuyên nghiệp với mọi người:“ Mọi người vất vã rồi“.

“ Hắc hắc, không vất vã, tất cả đều nhờ công của nữ thần, bọn tôi nào có công cán gì“. Mọi người xung quanh thấy cô cười với mình thì lập tức thụ sủng nhược khinh phất tay cười xòa.

“ Mọi người khiêm tốn rồi.” Cô đang tính nói gì đó thì trợ lý thần kinh của cô chạy lại, cô lập tức nhìn đồng hồ thời gian bên cạnh liền biết sắp trễ giờ của lịch trình tiếp theo rồi, vì vậy cô cực kì khách khí vẫy tay tạm biệt mọi người:

“ Tôi còn có lịch trình, ngày mai gặp lại.”

Mọi người cũng cười vui vẻ: “ Tạm biệt nữ thần“.

Sau đó cô đến chổ đạo diễn đang chăm chú xem lại cảnh diễn vừa rồi, thấy cô đạo diễn cũng cong mắt cười một cách không phúc hậu: “ A Nhan hôm nay cô vất vã rồi“.

“ Không vất vã, đều có mọi người giúp đỡ nếu không cũng không suông sẻ. Trần đạo diễn tôi có việc rời đi trước, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.” Tử Nhan khách khí cười với Trần đạo diễn.

“ À, nếu có việc bận thì cô cứ rời đi. Tôi sẽ xem lại nếu có gì cần chỉnh lại ngày mai liền bổ sung cũng không sao.”

“ Vậy tạm biệt“. Tử Nhan nở nụ cười xinh đẹp xoay người đến chổ của trợ lý của mình.

Thấy cô mỗ trợ lý nào đó liền tiếp lấy mũ giáp của cô nghiêm túc báo cáo: “ Hôm nay chị còn có một bài phỏng vấn. Nhưng hiện tại đã trể mất nên em đã giúp chị hẹn lại ba mươi phút bắt đầu phỏng vấn.”

Bình thường khi quay các bộ phim các diễn viên đều sẽ phỏng vấn một bài phỏng vấn nhắm tăng độ nổi tiếng của phim, vì thế hôm nay Tử Nhan sẽ phải tham gia phỏng vấn.

“ Làm tốt lắm...” Tử Nhan hài lòng gật đầu lại thấy trợ lý nhà mình ngập ngừng muốn nói lại thôi thì hơi nhíu mày: “ A Thanh, em có việc gì muốn nói với chị sao?”

Thanh Tâm cũng tức là trợ lý của cô nghe cô hỏi vậy thì ngượn ngùng nói: “ Chị tuyệt đối đừng quên ước hẹn lần trước của chúng ta...”

Ước hẹn lần trước?

Tử Nhan nhíu mày suy nghĩ sau đó đột nhiên nhớ đến cái gì đó lập tức bật cười.

“ Quay xong bộ phim này làm cũng chưa muộn”
Bình Luận (0)
Comment