Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 15

Editor: Lạc Đậu Đậu + Sênh Ca

Beta: Sênh Ca

Sáng sớm hôm sau, giáo viên chủ nhiệm lớp Long Tam bị hiệu trưởng gọi đến văn phòng.

"Sự kiện ẩu đả ngày hôm qua, anh có biết hay không?" Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, nói.

Mặc dù đánh nhau trong trường học là chuyện thường tình, nhưng hôm qua Long Tam thực sự quá điên cuồng. Có người quay được video mặt hắn đầy máu, vừa khóc vừa đập đầu người khác vào tường. Hình ảnh này quả thực khiến người khác lạnh cả sống lưng. Loại người này sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện dính đến mạng người.

"Tôi đã sớm biết, quả thực quá kì cục!" Giáo viên chủ nhiệm căm hận nói, ông ta ghét nhất loại học sinh này, đặc biệt là anh em Long gia. Ông ta đã bó tay hết cách với Long Đại và Long Nhị, nhưng còn Long Tam thì khác, ông ta cần phải bóp chết mầm họa này từ trong nôi.

"Anh mau tìm một lý do để đuổi học em học sinh đó cho tôi, tôi không muốn trường học của chúng ta xuất hiện trên báo chí. Nếu anh làm không được, vậy thì từ chức đi." Hiệu trưởng nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói. Ông làm hiệu trưởng ở cái trường học hỗn loạn này cũng không dễ dàng, chỉ toàn một đám học sinh rác rưởi. Nếu có thể, ông ta thật sự muốn đuổi học toán bộ cái đám đó.

- -------

Hôm sau, Thất Nguyệt vừa đến trường học đã thấy một đám người đứng ở cổng trường, trong đó còn có cả giáo viên chủ nhiệm lớp cô.

"Sao lại thế này?" Phan Chương đi theo sau Thất Nguyệt, kéo một bạn học ở cổng trường lại hỏi.

"Trường học muốn kiểm tra tác phong và kỷ luật học sinh. Giáo viên chủ nhiệm lần này thực sự điên rồi, một lời không hợp lập tức bị đuổi." Bạn học bị Phan Chương kéo lại hỏi nhanh chóng trả lời.

Lão chủ nhiệm vừa thấy Thất Nguyệt tới, hai mắt lập tức sáng ngời, không thèm quan tâm đến những người khác, trực tiếp đi về phía Thất Nguyệt.

"Ha hả, bây giờ là mấy giờ rồi, cậu đến trễ..." Ông ta nhìn đồng hồ trên tay, 7 giờ 40, chưa đến trễ, 囧.

"Đầu tóc của cậu..." Đầu húi cua, không vi phạm quy định, thông qua.

"Trang phục của cậu..." Sạch sẽ chỉnh tề, không cài nút cẩu thả.

"Giày của cậu... " Bình thường.

"Còn cặp sách..." Ngay ngắn gọn gàng, không chứa sách đồi trụy hay đồ vật trái phép.

Lão chủ nhiệm đem toàn thân Thất Nguyệt từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt. Bất chợt, ông ta tìm thấy dưới đáy cặp sách một chai thuốc.

"A ha, tìm được rồi. Cậu tàng trữ thuốc cấm."

Ông ta biết ngay mà! Sao có thể sạch sẽ như thế chứ. Chủ nhiệm giáo dục mừng như điên.

"Chủ nhiệm, đây là thuốc dạ dày." Giáo viên đứng bên cạnh xấu hổ thì thầm vào tai ông ta.

Lão chủ nhiệm nhìn kĩ, quả nhiên là chai thuốc dạ dày, bên trong đựng đầy thuốc viên.

Nhìn bóng dáng Thất Nguyệt rời đi, ông ta oán hận cắn răng, xem ra Long Tam khó chơi hơn nhiều so với hai người anh trai của hắn.

Thất Nguyệt trở về phòng học, có chút hiểu ra lí do vì sao hôm nay chủ nhiệm muốn đi thị sát tác phong và kỉ luật. Cô thực oan uổng a, cô căn bản không hề muốn chọc đến phiền toái này! Hoàn toàn là do Long Tam hội muốn có được không!

Thất Nguyệt đi đến phòng Chủ nhiệm, có chút do dự, cô muốn giải thích với giáo viên chủ nhiệm, nhưng lại không biết phải nói thế nào để ông ta tin tưởng. Vì vậy Thất Nguyệt chần chừ lo lắng đứng ngoài cửa không dám vào.

Ánh mắt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiết xạ vào phòng, nhưng trong lòng Thất Nguyệt lại mù mịt mờ sương, bởi vì, cô lại gặp Phan Chương!!!

"Lão đại, cậu đang làm gì thế?" Phan Chương không tìm thấy Thất Nguyệt trong lớp, vì vậy hắn mò ra ngoài.

Thất Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, khuôn mặt càng thêm âm trầm, sao tên gia hỏa này lúc nào cũng như âm hồn bất tán vậy, "Cách xa tôi ra.".

Cô đã bị hiểu nhầm quá đủ rồi, nếu còn quậy cùng Phan Chương, chỉ sợ càng về sau càng khó nói rõ.

Phan chương lui về phía sau. Thất Nguyệt cũng lười quan tâm đến hắn, tiếp tục tìm lý do biện minh cho bản thân.

"Chương ca, lão đại làm gì vậy?" Nam sinh lưu manh đi theo Phan Chương tới, hỏi.

"Có thể lão đại muốn trả thù giáo viên chủ nhiệm chuyện sáng nay." Phan Chương sờ cằm, tự biên tự diễn ra một đáp án mà hắn cho là đáng tin cậy.

"Để em gọi các anh em tới, không thể để lão đại làm chuyện này một mình được a!" Đàn em bên cạnh phấn khởi nói. Lão đại quá uy vũ, không đến mấy ngày đã dám "đè"* giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng là nghiêm khắc.

[*] Nguyên gốc là "thượng", mà chẳng biết dùng gì cho hợp, somebody knows exactly, pls cmt.

"Nhưng lão đại hình như muốn tự giải quyết, vừa rồi tao đến gần lão đại, lập tức bị lão đại quát tránh xa." Phan Chương do dự trả lời.

"Chúng ta không động thủ, chỉ giúp lão đại trợ uy là được." Đàn em lưu manh đáp.

Phan Chương vẫn do dự, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

10 phút sau.

Tin đồn về chuyện này tựa như hòn đá được ném xuống nước, lập tức khiến mặt hồ dậy sóng, chỉ trong vòng 10 phút đã lan truyền khắp trường học.

"Nghe nói gì chưa? Long Tam muốn đấu đơn với giáo viên chủ nhiệm!"

"Chưa biết gì sao? Long Tam muốn "phế" giáo viên chủ nhiệm của cậu ta a."

"Biết gì không? Long Tam muốn xuống tay với giáo viên chủ nhiệm, hôm nay cậu ta nhất định muốn "bạch dao đi vào, hồng dao đi ra"* a!"

[*] dao trắng sạch đi vào nhất định phải tắm máu tươi mới đi ra.

Lời đồn càng nói càng ác liệt, cuối cùng trở thành tin "Long Tam muốn phanh thây giáo viên chủ nhiệm", thậm chí ngay cả cách hủy thi diệt tích cũng được đám quần chúng tự YY ra.

Lúc này, Thất Nguyệt vẫn không hay biết gì, còn đang cân nhắc lý do cho bản thân. Nào ngờ, một lát sau, một đám người kẻ cầm ống thép người cầm gạch đi tới từ cuối hành lang.

"Các cậu muốn làm gì?" Thất Nguyệt nhìn Phan Chương đi đầu, tức giận hỏi.

"Lão đại, tôi biết cậu muốn tự mình giải quyết, nhưng dù gì anh em cũng muốn phô trương thanh thế giúp cậu a!" Phan Chương cầm gậy hô, "Ủng hộ lão đại!".

Một đám côn đồ theo sau lập tức hưởng ứng, "Ủng hộ!!!".

"Phế giáo viên chủ nhiệm!"

"Phế giáo viên chủ nhiệm!"

"Phế giáo viên chủ nhiệm!"

"Các cậu câm miệng ngay cho tôi!" Gân xanh sau ót Thất Nguyệt nổi lên, cô muốn ngăn họ lại, nhưng đã chậm.

"Chủ nhiệm, xin lỗi thầy, đã quấy rầy đến thầy rồi." Thất Nguyệt nhìn khuôn mặt chủ nhiệm phát xanh, vội vàng xin lỗi.

Lão chủ nhiệm nhìn cô, trong lòng không ngừng độc thoại, giả vờ giả vịt cái gì, đuôi sói to như thế kia, lòi ra rồi kìa! Còn không phải là do cậu tự gọi đến sao?!

Ông ta không nói lời nào, Thất Nguyệt cũng biết bây giờ không phải lúc để giải thích, vì vậy cô thở dài, "Chủ nhiệm, xin lỗi thầy. Em sẽ tìm thời gian giải thích rõ ràng với thầy.".

Lão chủ nhiệm nhìn Thất Nguyệt, nội tâm tự nhủ, ý của tên ranh con này là nó đang uy hiếp ông phải không, muốn tìm ông tính sổ phải không!!

Thất Nguyệt cắn chặt răng, mang theo đám "đàn em" lưu manh đang hưng phấn rời đi, để lại lão chủ nhiệm vẫn đứng ngoài cửa, dáng vẻ âm u.

Long Tam, chờ đấy, tôi nhất định phải nắm thóp ranh con nhà cậu.

Giáo viên chủ nhiệm có thể làm việc nhiều năm ở đây như vậy, đương nhiên không phải đèn đã cạn dầu. Những ai từng đánh ông ta, đều bị ông ta đuổi từng người từng người một. Một Long Tam, đối với ông ta bất quả chỉ là khó chơi hơn bình thường mà thôi.

Chỉ cần nắm được một chút nhược điểm, ông ta sẽ lập tức đá Long Tam ra khỏi trường.

Tan học, dưới sự phản đối mãnh liệt của Thất Nguyệt, đám người Phan Chương cuối cùng cũng đáp ứng không đi theo Thất Nguyệt.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tính toán tìm giáo viên chủ nhiệm giải thích rõ ràng, tốt nhất là chuyển lớp. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Thất Nguyệt xoa xoa huyệt Thái dương, mặc dù cô có một đám đàn em kiêm bạn bè mạo nhận, nhưng nguyên chủ yêu cầu bạn bè là người bình thường, chứ không phải một đám lưu manh.

Thất Nguyệt vừa đi vừa tự hỏi, bất chợt, cô nhìn thấy một bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt khóc ở ven đường, người lớn không ở bên cạnh. Rất nhiều năm trước, cô cũng từng lưu lạc đầu đường như thế, cuối cùng được nhận vào trại thu dưỡng.

Lải nhải time: Chào mừng editor (tạm thời) mới - Lạc Đậu Đậu nào!!

Ngoài ra, nhớ ghé xem bộ "Nhiệm vụ vai chính lại treo" và "Trọng sinh thiên kim phúc hắc" của t a, t đang pr nhiệt tình đấy, đảm bảo k phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Bình Luận (0)
Comment