Editor: Mực Một Nắng
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sau gáy Thượng Quan Vân Mộng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến ngoại hình nguyên bản giống như heo của Thất Nguyệt, lại nhìn cô của hiện tại, xinh đẹp đứng trước mặt hắn. Hắn chợt cảm thấy lý tưởng quả nhiên là thứ đáng sợ, một con heo bởi vì theo đuổi lý tưởng mà cũng có thể biến thành hồ ly.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Vân Mộng gật đầu nói, "Ngươi thực sự có thể theo đuổi.".
Thượng Quan Vân Mộng nghĩ bụng, dạy học thư pháp hội họa cũng không phải vấn đề gì khó, dù sao Thủy gia cũng là danh môn võ lâm, đại tiểu thư trong nhà dù có học dốt cũng thì không đến nỗi nào đi.
Nhưng, Thượng Quan Vân Mộng chưa từng nghĩ tới, Thủy gia đại tiểu thư lại có thể bất tài đến mức khiến người ta giận sôi máu.
"Ngươi viết cái gì đây?" Thượng Quan Vân Mộng nhìn mấy vết đen tuyền trên giấy, miễn cưỡng nhận ra đây là chữ.
"Chữ a!" Thất Nguyệt đáp.
"Chữ gì?" Thượng Quan Vân Mộng nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nổi đây là chữ gì.
"Chữ thư pháp." Thất Nguyệt trả lời.
Thượng Quan Vân Mộng nhìn Thất Nguyệt, đau đầu nói, "Chữ thư pháp không phải viết như vậy.".
"Vậy viết như thế nào?" Thất Nguyệt cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao lớn bằng từng này mà vẫn thất học là việc tương đối mất mặt. Mặc dù cô không phải Thủy Phong Khinh, nhưng hiện tại cô đang ở trong thân thể này, vì vậy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Thượng Quan Vân Mộng cầm lấy bút lông, đề bút trên giấy viết một dòng chữ. Chữ của hắn cũng giống như con người hắn, phiêu dật mà sắc bén, mang theo ẩn ẩn khí phách, vô cùng xinh đẹp. Mặc dù Thất Nguyệt không rành thư pháp, cũng không thể không tán thưởng một phen.
Thấy trong mắt Thất Nguyệt có sự khâm phục, trong lòng Thượng Quan Vân Mộng chợt dâng lên một loại cảm giác tự hào. Cho dù ngày đó, khi hắn lên làm giáo chủ cũng không cảm nhận được. Dường như vẻ ca ngợi trong mắt nàng cũng đại biểu cho sự huy hoàng của hắn vậy.
Mặc dù Thượng Quan Vân Mộng bị Thất Nguyệt ngược thảm hại, nhưng hiện tại, hắn không còn cảm thấy căm ghét cô như trước, ngược lại còn cảm thấy Thất Nguyệt bây giờ thực đáng yêu. Đây là một loại tâm lý quái dị, được gọi là hội chứng Stockholm*. Ở một thời điểm nào đó, người bị hại sẽ sinh ra một loại cảm giác ỷ lại, thậm chí là yêu say đắm kẻ phạm tội, nếu giải thích theo cách của Thất Nguyệt, loại tâm lý này chính là phạm tiện.
[*]
Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.
Đương nhiên, hiện tại Thượng Quan Vân Mộng cũng không có ý thức được điểm này, hắn chỉ cảm thấy Thất Nguyệt bây giờ với dáng vẻ cường thế lúc trước cũng không đáng ghét như vậy.
Xem ra không có khả năng dạy thư pháp cấp tốc, vậy chuyển sang học đàn đi!
Nào ngờ Thất Nguyệt đánh đàn cổ đã làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng đối với đàn cổ của Thượng Quan Vân Mộng.
Thất Nguyệt tự nhận đối với việc này vẫn có một ít kinh nghiệm, nàng rửa tay sạch sẽ, tinh tế lau khô tay, sau đó tràn đầy tự tin hướng Thượng Quan Vân Mộng cười gật đầu một cái.
Thượng Quan Vân Mộng thấy vậy trong lòng chắc chắn, xem tư thế này, hẳn là người biết đàn, vì thế cũng cười đáp lại Thất Nguyệt, tặng cô một ánh mắt cổ vũ.
Thất Nguyệt nâng đàn lên, hất mái tóc, thâm trầm đưa mắt nhìn về phương xa, ngón tay gẩy nhẹ cầm huyền, "Yêu đến chết đi... Không vô cùng nhuần nhuyễn không thoải mái....... Nỗi lòng sâu như thế.. Chỉ như thế... Vẫn chẳng đủ để thổ lộ..... A.. Ê a.... U" Cô vốn đang nghĩ đến hai câu rap ngẫu hứng, nhưng hiển nhiên Thượng Quan Vân Mộng đứng bên cạnh không thể lý giải nổi, gân xanh sau ót không ngừng nảy lên.
"Dừng! Dừng! Dừng!" Thượng Quan Vân Mộng vội vàng ngăn lại kiểu đàn cổ cầm theo phong cách rock n roll của Thất Nguyệt. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, thật sự không thể nhịn nổi thêm nữa.
"Làm gì vậy! Còn chưa đến đoạn cao trào đâu!" Bản thân Thất Nguyệt vừa mới tiến vào trạng thái đã bị đánh gãy, vì vậy cực kì bất mãn, tức giận nói.
"Ai dạy người dựng ngược cổ cầm lên đàn? Lời bài hát của ngươi có nghĩa gì? Ngươi đang đánh đàn, chứ không phải lập đàn tế thiên như Ma giáo chúng ta. Mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai dạy ngươi? Chờ sau khi khôi phục võ công, việc đầu tiên ta làm là giết chết hắn!" Thượng Quan Vân Mộng lửa giận đầy mặt, đây quả thực là phá hỏng nghệ thuật.
"Ách, tự học thành tài!" Thất Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Ngươi đang nghiêm túc đàn? Ngươi cảm thấy đệ nhất mỹ nhân sẽ ôm cầm đứng gào sao? Đây không phải phương pháp mới để chơi ta chứ!" Thượng Quan Vân Mộng hét lên tuyệt vọng.
Thất Nguyệt cắn môi, đuối lý, len lén liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân Mộng đang tức giận, cái gì cũng không dám nói.
Cô chưa từng học đàn cổ cẩm, nhưng đã từng học đàn guitar với A Tinh. Cổ cầm ở thời đại Tinh Tế đã sớm biến mất, mà những thứ này bất quá chỉ là các loại nhạc cụ khác nhau, hẳn là cách sử dụng cũng không khác nhau lắm. Thất Nguyệt tự nhận bản thân năm đó học đàn guitar vô cùng tốt, còn từng tổ chức biểu diễn trong nội bộ bang phái. Lúc ấy ai nấy cũng vỗ tay như sấm dậy, thậm chí còn có người bật khóc. Vì vậy Thất Nguyệt cho rằng việc Thượng Quan Vân Mộng không thể lý giải được âm nhạc của cô là do khoảng cách thời đại.
Thượng Quan Vân Mộng giương cờ trắng đầu hàng, hắn không dám hy vọng điều gì với Thất Nguyệt thêm nữa. Quả nhiên, hắn đã đúng, cô thật sự không cho hắn chút hy vọng nào.
Tuy rằng Thượng Quan Vân Mộng đối với việc dạy Thất Nguyệt vô cùng tuyệt vọng, nhưng trên thực tế hắn vẫn nhẫn nhịn. Có đôi khi, con người ta chịu đựng rồi chịu đựng lại thành thói quen.
Thế nhưng, ngoài dự kiến của Thượng Quan Vân Mộng, Thất Nguyệt lại học cực kì nghiêm túc, trái ngược hoàn toàn với hắn tưởng tượng.
Một năm này, Thất Nguyệt và Thượng Quan Vân Mộng sớm chiều chung đụng. Cô một lòng dốn hết tâm tư vào việc hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi ngày đều hận không thể biến một phút thành hai phút để dùng. Tập võ. Luyện chữ. Học y. Đàn. Nhưng Thượng Quan Vân Mộng không giống Thất Nguyệt, trong lòng hắn đã sớm có hạt giống tình cảm với cô từ trước. Sau này thường xuyên bên cạnh nhau, cô cũng không còn khắt khe với hắn như trước nữa, hai người chung sống vô cùng vui vẻ. Mà đôi mắt của Thượng Quan Vân Mộng cũng thường xuyên lưu luyến trên người Thất Nguyệt.
Hắn phát hiện, cô nương này cực kỳ chịu khó, cho dù là hắn năm đó cũng không nỗ lực nhiều như cô. Có người nói, lúc làm việc chính là thời điểm mà nam nhân quyến rũ nhất, thực ra điều này cũng hoàn toàn đúng với nữ nhân. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú viết thư pháp của cô, trái tim hắn đều nảy lên thình thịch.
Chỉ trong chớp mắt, một năm đã trôi qua, các phương diện của Thất Nguyệt trên cơ bản đã đạt đến trình độ đủ để qua mắt người khác. Võ công cũng không tồi, đặc biệt là khinh công. Hiện tại, nhẹ nhàng bay lượn trên không trung đã không còn làm khó được cô nữa.
Có thể học nhanh như vậy, một phần là do tố chất của cô cực tốt, mặt khác là nhờ có Ngọc Thần mật. Cả một hầm mật đều chia cho Thất Nguyệt và Thượng Quan Vân Mộng dùng hết. Thêm vào đó, nhờ có sự chỉ điểm của Thượng Quan Vân Mộng, Thất Nguyệt tiến bộ vô cùng nhanh chóng.
Mọi phương diện đều đã đạt trình độ không tệ lắm, bên cạnh đó, vết thương của Thượng Quan Vân Mộng cũng sắp lành. Thất Nguyệt cần phải tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của cô, mà Thượng Quan Vân Mộng cũng muốn trở về thu phục Ma giáo.
Ngày hắn rời đi, trời xanh mây trắng, Thượng Quan Vân Mộng nhìn nữ nhân trước mặt. Một năm rưỡi trôi qua, cô đã ngược hắn thảm hại không ít lần. Lòng hắn lại như trái táo rớt xuống lu dấm, vừa mềm vừa ngọt lại có chút chua xót.
"Ta phải đi, chờ ta thu phục Ma giáo xong, nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ngươi phải chờ ta."
Hai mắt hắn kiên định, nhìn vẻ mặt mịt mờ của Thất Nguyệt, khẽ thở dài, đặt vào trong tay cô một khối ngọc bội. Dường như sợ Thất Nguyệt sẽ cự tuyệt, sau khi nhét ngọc bội vào tay cô, Thượng Quan Vân Mộng lập tức vận khinh công, phi thân rời đi.
Thất Nguyệt, không hiểu chuyện gì cầm ngọc bội trong tay, nói, "Hắn tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ta tiếp tục "dạy dỗ" hắn sao? Thật là thích tìm ngược!" Thất Nguyệt nói thầm, nhìn ngọc bội trong tay vài lần, phát hiện ngọc bội này rất bình thường, cũng không có điểm gì quý giá, vì vậy liền đem nó ném vào trong bọc đồ, không hề để ý tới.
Cô không hề biết, miếng ngọc bội này là vật duy nhất mà phụ mẫu Thượng Quan Vân Mộng để lại cho hắn. Lúc còn nhỏ, mẫu thân thường hay nói giỡn với hắn, đây là tín vật để lại cho con dâu của bà. Nào ngờ không bao lâu sau, phụ mẫu của hắn đều bị giết chết, mà hung thủ chính là giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm, sư phụ của hắn.
#Tiếu: bữa nay hiệu suất như vậy, m.n nhớ cmt để t có thêm xíu động lực:(