Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 91

Editor: Khả Yên

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

#Tiếu: Hi, team đã trở lại và ăn hại hơn xưa cùng với thành viên mới. Hy vọng mọi người chưa lãng quên Thất Nguyệt và cả team. Chúc một tuần vui vẻ.

Tuy vậy, Que Diêm vẫn rất hứng thú với skill Thất Nguyệt vừa dùng, quyết tâm lát nữa sẽ lên diễn đàn trò chơi một chút, xem xem có thu được bất kì tin tức nào về quyển trục kĩ năng này không.

"Chuyện là thế này, tôi thấy thao tác của cô không tồi, nên muốn hỏi một chút. Cô có hứng thú gia nhập hội Kiền Thành của chúng tôi không?" Dạ Lương Như Thủy hỏi Thất Nguyệt.

Sau khi nghe xong, Thất Nguyệt sửng sốt, sau đó nghi hoặc nói:

"Cậu chắc hẳn biết rõ tôi là ai, phải không?"

Dạ Lương Như Thủy cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

"Biết, giám định thuật của tôi là cao cấp, có thể nhìn được tên của cô."

"Vậy, nếu đã biết, tại sao còn mời tôi? Cậu không sợ rước lấy phiền phức sao?" Thất Nguyệt trầm tư trong giây lát, sau đó mở miệng nói.

"Phiền phức? Haha, cũng không có gì phiền cả." Dạ Lương Như Thủy có phần kiêu ngạo nói, "Mặc dù bang hội của chúng tôi không tính là lớn nhất, nhưng ở thành Huyễn Nguyệt cũng được coi như số một số hai. Nếu cô gia nhập, tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô. Cô nên suy nghĩ kĩ một chút, suy cho cùng tình cảnh hiện tại của cô cũng không tốt, nếu có chỗ dựa sẽ nhẹ nhàng hơn chút."

Dạ Lương Như Thủy cho rằng Thất Nguyệt sẽ gia nhập, hiện tại cô đang bị người người đuổi giết, không dễ hồi thành, nếu gia nhập bang hội của hắn, ít nhất không cần lo về vấn đề an toàn, chỉ cần không ngốc, khẳng định sẽ hiểu rõ cái nào lợi cái nào hại.

Thất Nguyệt cũng biết gia nhập sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cô lại không định đồng ý. Trước hết, cô không thích loại hình bang hội như thế này. Trong mắt Thất Nguyệt, so với việc bị đuổi giết, chuyện tiếp xúc với bang hội còn phiền phức hơn. Hơn nữa, bản thân cô và người trước mặt vốn không hề quen biết, đương nhiên cô sẽ không ngu như vậy, hồ đồ tự bán bản thân.

"Không cần, tôi chưa nghĩ tới việc gia nhập bang hội." Thất Nguyệt dứt khoát cự tuyệt.

Dạ Lương Như Thủy hiển nhiên không nghĩ tới, sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền tỉnh táo lại. Mặc dù hắn cảm thấy kĩ thuật của Thất Nguyệt rất tốt, sau này chú ý đào tạo thêm, chưa chắc đã không thể trở thành một cao thủ nhỏ. Nhưng cô đã từ chối lời đề nghị của hắn, hơn nữa level của cô thực sự quá thấp, còn không đáng để hắn "mượn sức". Thấy Thất Nguyệt dứt khoát như vậy, Dạ Lương Như Thủy cũng chẳng còn tâm tư nào để "mượn sức", nhưng cũng chẳng có gì bất mãn, vẫn tươi cười như cũ, nói:

"Vậy thật đáng tiếc, nếu sau này có ý định gia nhập bang hội nào, cô có thể suy xét đến bang hội của chúng tôi xem sao."

Thất Nguyệt tỏ vẻ không có ý kiến, nói, "Sau này lại nói.", sau đó xoay người rời đi.

"Bang chủ, tôi thấy cô gái này có chút quen mắt." Thất Nguyệt đi rồi, Nhật Lạc Niên Hoa - người vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Thất Nguyệt, bất chợt lên tiếng.

"Cậu thấy cô gái nào mà chẳng quen mắt." Que Diêm nghiêng đầu, híp mắt nhìn Nhật Lạc Niên Hoa bên cạnh, châm chọc nói.

"Haha, cậu đương nhiên sẽ thấy quen quen rồi." Dạ Lương Như Thủy nhìn về phía Thất Nguyệt rời đi một hồi lâu, sau đó xoay người nói, "Mấy ngày trước Chiến Nam Phong còn đuổi giết cô ta một thời gian, không phải cậu cũng đi theo xem náo nhiệt sao?".

"Cái gì? Cô ta là...Cô ta là Hôi Ám Không Linh? Không thể nào!!" Người đầu tiên la lên là Nhật Lạc Niên Hoa dẫn đầu hô lớn, mà Que Diêm sau khi nghe xong cũng trực tiếp tự cắn vào đầu lưỡi.

Chiến Nam Phong vẫn luôn theo đuổi Băng Lưu Ly. Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, toàn bộ bang hội đều biết. Trước đó, Băng Lưu Ly từng tuyên bố một nhiệm vụ, Chiến Nam Phong vì muốn mỹ nhân vui vẻ, lôi kéo không ít anh em trong bang đi vây giết Hôi Ám Không Linh. Dạ Lương Như Thủy là bang chủ cho nên không đi theo xem náo nhiệt, mà Que Diêm cảm thấy nhiều người như vậy lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ, thật sự quá vô đạo đức nên cũng không đi theo. Chỉ có Nhật Lạc Niên Hoa có quan hệ không tồi với Chiến Nam Phong, vừa hay phần thưởng mà Băng Lưu Ly đưa ra có thuốc thuộc tính*, loại thuốc này mang đi bán còn rất đáng tiền, huống chi lúc ấy Nhật Lạc Niên Hoa còn đang gia nhập dong binh đoàn**, vừa vặn có phó bản*** muốn đẩy****, có loại thuốc thuộc tính này, lúc đẩy phó bản cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, vì vậy cũng đi theo.

[*] Thuốc thuộc tính: vật phẩm trong game, là loại thuốc có khả năng tăng thuộc tình nhân vật.

[**] Dong binh đoàn: tổ đội nhiều người có chung một nhiệm vụ.

[***] Phó bản: Một bản đồ cách biệt khác, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và 1 BOSS ở mỗi tầng, đánh hết quái và BOSS trong này là phá xong phó bản, tùy phó bản mà có giới hạn số lần được vào trong ngày hoặc thất bại sẽ có thời gian cấm vào liền phải chờ hồi phục. Thời gian phá phó bản càng ngắn sẽ đc xếp hạng trong bảng thành tích.

[****] Đẩy phó bản: đánh phó bản, đây là ngôn ngữ mạng của netizen trung, phổ biến hơn so với việc nói đi đánh/phá phó bản.

Vốn dĩ gã cho rằng không có nhiều người, lại không nghĩ tới toàn thành oanh oanh liệt liệt truy đuổi Hôi Ám Không Linh, chỉ cần cô định làm nhiệm vụ gì, nếu để một người thấy được, lập tức sẽ có vô số người như ong vỡ tổ lao đến đoạt. Nhật Lạc Niên Hoa đứng nhìn từ xa, chỉ thấy người khác hạ một đao, chém ngay tại điểm hồi sinh của Hôi Ám Không Linh.

"Bang chủ, có phải cậu nhầm rồi không? Cô ta sao có thể là Hôi Ám Không Linh, tôi từng đứng quan sát cô ta từ xa, mỗi lần có người vây giết, Hôi Ám Không Linh đều không chạy, ngồi xổm để người khác giết. Hoàn toàn không giống em gái trâu bò vừa nãy." Nhật Lạc Niên Hoa nghĩ nghĩ, tuy rằng ngoại hình hai người rất giống nhau, nhưng gã không thể nào tìm được bất kì mối liên hệ nào giữa hai người, vì vậy đưa mắt nhìn Dạ Lương Như Thủy hoài nghi.

"Cứ cho là hai người đó chỉ lớn lên nhìn giống nhau, nhưng chẳng lẽ ID còn có thể giống nhau sao?" Dạ Lương Như Thủy liếc mắt nhìn Nhật Lạc Niên Hoa giống như một tên ngốc, đi nhanh về phía trước, không thèm để ý đến hai kẻ đang kêu la phía sau.

Sau khi rời khỏi, Thất Nguyệt lại tiếp tục luyện cấp. Mặc dù cô đã tăng 6 level, nhưng vẫn cảm thấy tốc độ tăng cấp tại điểm luyện cấp level 25 còn quá chậm. Thất Nguyệt thử tìm đến điểm luyện cấp level 30, nhưng cô lại bi ai phát hiện ra, trang bị của bản thân quá kém, hơn nữa cấp cũng quá thấp, cho dù có công kích vào chỗ yếu hại cũng chỉ có thể tạo ra hai điểm sát thương, đối với quái mà nói quả thực chỉ như gãi ngứa. Cuối cùng, Thất Nguyệt chỉ có thể chạy trốn, lại bị Ngưu đầu nhân* đuổi theo hết hai sơn đạo** mới chạy thoát.

[*] Ngưu đầu nhân: người đầu trâu

[**] Sơn đạo: khe núi

Đánh quái dã ngoại như vậy chẳng những thăng cấp chậm, trang bị rơi ra cũng chỉ toàn hàng đại trà. Giết suốt cả ngày mới chỉ được một thân trang bị quần áo level 15, còn có thêm mấy trang bị thượng vàng hạ cám, đều là rác rưởi không đáng giá tiền. Nhặt đồng bạc cũng chỉ được 20 đồng, đem mấy thứ này bán hết cũng không đủ mua hai gói mì.

Quả nhiên, một văn tiền có thể đè chết anh hùng mà.

Thất Nguyệt đem túi đồ ra đếm lại một lượt, vẫn như cũ, toàn là vật phẩm rách nát. Quan trọng nhất là cô không thể hồi thành, mấy vật phẩm này cũng không có cách nào bán đi.

Thật khiến người ta phải buồn bực mà, không thể hồi thành tức là không thể nhận nhiệm vụ không thể nhận nhiệm vụ tức là không có phần thưởng, hơn nữa cũng không thể mua thuốc*, như vậy cho dù có bản thân có cực khổ luyện cấp đến thế nào cũng không có ý nghĩa gì.

Thất Nguyệt tiếp tục nhặt đồ trong túi, bất chợt ánh mắt cô bị một chiếc nhẫn bạc rơi trên mặt đất hấp dẫn. Chiếc nhẫn bạc này không phải là vật phẩm cô nhặt hôm nay, hình như là do nguyên chủ Phùng Tiểu Vũ chế tác.

Thất Nguyệt nhìn thông tin giới thiệu bên dưới.

Tên: Nhẫn Andrew

Thuộc tính: không có

Đây hẳn là vật phẩm nhiệm vụ nào đó.

Thất Nguyệt hồi tưởng lại những ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng nhớ ra được nhiệm vụ liên quan đến chiếc nhẫn này. Lúc Phùng Tiểu Vũ mới chơi game, Thôn Tân Thủ có một tửu quỷ tên Andrew. Mỗi ngày gã đều nằm trước cửa thôn, khi có người chơi đi qua liền nói bản thân biết một bí bảo* lớn, chỉ cần người chơi vào nút bắt gà rừng về cho gã nhắm rượu, gã sẽ nói cho người chơi biết.

[*] Bí bảo: bảo tàng/bảo vật chưa ai biết đến

Mọi người nghe thấy mấy chữ bí bảo đương nhiên đều vô cùng kích động, vì vậy người chơi mới vừa tiến vào game liền bắt đầu càn quét gà rừng trong rừng cây, đông đến mức có thể che trời lấp đất. Kết quả gà rừng thì bắt được không ít, nhưng Andrew lại chẳng nói gì với người chơi. Một người hai người bị lừa cũng thôi đi, nhưng nhiều người chơi bị lừa như vậy, mọi người liền thử nghiệm, cuối cùng xác định, Andrew là NPC* nhiệm vụ lừa đảo. Vì vậy, sau này chẳng ai quan tâm đến gã, mặc cho gã có nói bí bảo đến vui vẻ cũng chẳng thấy ai nhận nhiệm vụ của gã.

[*] NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, cũng không phải do người điều khiển, là dãy số liệu được lập trình. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Một trò chơi có thể có nhiều NPC và mỗi nhân vật có một nhiệm vụ riêng của chúng.
Bình Luận (0)
Comment