Kế Hoạch Theo Đuổi Lại Vợ Yêu Lạnh Lùng

Chương 49

- Vậy chúng ta ngoắc tay nhé, như vậy sẽ giữ được lời hứa của đôi bên.

Dương Hoắc Nam đưa tay ra.

- Được, chúng ta cùng ngoắc tay.

Dương Tuyết ngoắc tay, nở một nụ cười thật tươi.

- Thành giao. Mãi mãi không rời xa.

Ở bên này thì ngoắc tay thề hẹn.

- ------------------------------

Còn bên chỗ Hoàng Y thì...

- Anh đang làm trò gì vậy, Dương Hoắc HY? Mau buông tôi ra.

Hoàng Y cố gắng hết sức để gỡ bàn tay vững chắc đang ôm chặt lấy mình.

- Anh mau buông cô ấy ra.

Minh Luân mặt sát khí không thể nào tưởng tượng được.

- Tại sao vậy nhỉ? Tại sao tôi phải buông cô ta ra?

Dương Hoắc Hy vừa ôm Hoàng Y vừa xoa khuôn mặt ăn trọn cú đấm của Minh Luân.

- Mày không xứng đáng đụng vào Y Y. Mau tránh xa cô ấy ra, mày thật dơ bẩn.

Minh Luân cay nghiệt nói.

- Ồ~ vậy sao?

Dương Hoắc Hy nâng cằm Hoàng Y lên.

- Ưm...ưm...

Hoàng Y giãy giụa nhưng không thể nào thoát ra được.

Đây là do anh ép tôi.

- A...

Hoàng Y cắn mạnh vào miệng Dương Hoắc Hy, khiến anh buông tay ra.

- Dương nhị thiếu gia có biết bao cô gái bên cạnh, anh còn làm phiền tôi làm gì?

- ...- Dương Hoắc Hy câm nín.

Chuyện anh có nhiều phụ nữ bên cạnh ngay cả Dương Hoắc Thành còn không biết. Tại sao Hoàng Y lại biết?

- YY chúng ta mau đi thôi.

Minh Luân nắm lấy tay Hoàng Y kéo ra khỏi WC. Chạy nhanh ra chỗ căn phòng mà Dương Tuyết đang ở đó.

- Tiểu Tuyết, chúng ta mau về thôi. Ở đây thật nguy hiểm.

- Cậu sao vậy, Y Y. Sao lại khóc, ai bắt nạt cậu?

Dương Tuyết khẽ giật mình nhìn Hoàng Y.

- Chuyện đó nói sau, chúng ta mau đi thôi.

Hoàng Y hối thúc Dương Tuyết.

- Okok Dương Hoắc Nam chúng ta mau đi thôi.

- Vâng.

Dương Hoắc Nam gật đầu, nhanh chóng đứng dậy cùng Dương Tuyết đi theo Hoàng Y và Minh Luân.

Sau khi chạy ra khỏi hộp đêm...

- Vợ... 4 người bọn họ thật ghê tởm.

Dương Hoắc Nam chỉ vào màn hình đang phát trực tiếp cảnh Ngải Tuyết cùng ba tên đàn ông kia.

- ...- mọi người đi đường đều bàn tán, có một vài người còn đứng lại xem nữa.

Dương Tuyết cùng với Hoàng Y đều có chung một ý nghĩ.

Ngải Tuyết... đó là hậu quả của việc tạo nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment