Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 103

Nhưng cô còn chưa nói hết lời, Vệ Thường Khuynh đã lùi lại một bước, sau đó sải bước đạp lên tường, tung người một cái, một tay túm được bậu cửa sổ, lại mang theo cả thể trọng của cô và Đan Ninh Ninh, một tay làm đường dẫn lên trên, từ từ trèo lên.

Cô còn chưa hết kinh ngạc, anh đã nhảy thẳng xuống dưới không chút do dự.

Tề Tiểu Tô máy móc quay đầu lại, nhìn ô cửa sổ cao một mét rưỡi trên kia, lại quay đầu nhìn xung quanh, đây là một con hẻm nhỏ, chưa đến năm mươi mét nữa là đầu hẻm, có đèn nê-ông đang chớp sáng chớp tắt, báo cho họ biết, đây là thế giới bên ngoài quán bar.

Họ thoát ra rồi.

Vệ Thường Khuynh đặt cô xuống, một tay lại tiếp tục dìu cô, một tay kia giúp cô đỡ lưng của Đan Ninh Ninh, “Chạy từ đây ra, em phải tự chạy rồi, nhanh lên, lại cắn răng cố gắng thêm chút nữa đi.”

Dưới ánh đèn nê ông, trong ánh mắt của người qua đường, họ đã an toàn rồi.

Tề Tiểu Tô cũng biết, tuy lúc này đầu cô thực sự rất choáng váng, nhìn Vệ Thường Khuynh cũng biến thành hai người rồi, ánh đèn còn đang lắc lư, nhưng cô chỉ có thể cắn chặt môi, cảm giác đau đớn làm cô tỉnh táo hơn một chút, cõng Đan Ninh Ninh lảo đảo đi ra ngoài đầu hẻm.

Vừa chạy đến đầu hẻm, Vệ Thường Khuynh kéo cô sang một bên, đã có mấy cảnh sát chạy sát qua người họ, lao vào con hẻm kia.

“Nhanh lên, bên này cũng cần mai phục, không để bất cứ ai trốn thoát.” Ngay khi chạy sượt qua họ, Tề Tiểu Tô nghe thấy câu này.

Quả nhiên, con đường này cũng bị phong tỏa. Họ mà chậm nửa bước thôi là bị chặn đứng rồi.

Tề Tiểu Tô thở phào một hơi, toàn thân như mất hết sức lực.

Một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô. Cô ngẩng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh, đối diện với một đôi mắt sáng đen láy sâu thẳm, cô cảm thấy rất ít người có thể nhìn thấy một người đàn ông có đôi mắt đẹp như thế này. Mà đôi mắt đó còn đẹp đến mức không có chút nữ tính nào.

“Giờ phải làm sao?” Cô mệt mỏi hỏi.

Vệ Thường Khuynh nhìn trái nhìn phải, đưa cô đi xa thêm một chút, “Gọi điện thoại cho cái người Đống Đống gì đó đi, nói với anh ta là em ra ngoài rồi, gặp một người quen nên đi ăn đêm với người đó.”

“Tôi không có điện thoại!!!” Cô lấy đâu ra điện thoại bây giờ?

“Đây! Điện thoại của Long Đào.”

Tề Tiểu Tô cầm điện thoại của Long Đào sau đó bấm số gọi cho Thư Văn Đống. May mà cô vẫn còn danh thiếp của anh ta.

Thư Văn Đống sắp lo phát điên rồi.

Lúc nãy vừa ra ngoài anh ta đã cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, anh ta lại muốn quay vào. Nhưng có người canh giữ họ, không cho họ vào nữa, cũng tạm thời không cho họ rời khỏi đây, bắt họ đứng ngoài cửa quán bar đăng ký cái danh sách hội viên gì gì đó, nói là đây là ưu đãi lớn cho khách quen, điền mẫu đăng ký sẽ tặng một tấm thẻ giảm giá 50% một năm.

Ưu đãi lớn như thế, những người khác đương nhiên sẽ không từ chối, đều thi nhau cắm cúi điền mẫu.

Anh ta không điền, nhưng lại cảm thấy trước khi làm rõ ràng mọi chuyện, cũng không thể tùy tiện gọi điện thoại cho Nghiêm lão, lỡ là do anh ta nhạy cảm quá, thực sự lại không có chuyện gì thì sao?

Ngay trong lúc đang giày vò thế này, một đám cảnh sát đột ngột bao vây quán bar lại, đồng thời cũng quây bọn họ lại, nói là yêu cầu họ đi về trụ sở lấy lời khai phục vụ cho công tác điều tra, lý do là nhận được điện thoại báo án, nói ở trong này có giao dịch mua bán dâm.

Lúc này thì anh ta thực sự lo điên người rồi.

Nếu vì chuyện thế này mà Tề Tiểu Tô bị đưa đến cục cảnh sát, thì dù sau đó có tra rõ ràng không có chuyện gì, được thả ra ngoài, e rằng chuyện đó cũng sẽ trở thành vết nhơ của cô bé này. Dư luận rất đáng sợ, nếu có người thực sự hiểu lầm cô ấy, thì tội của anh ta to lắm.

Chưa nói đến chuyện ấn tượng của anh ta về Tề Tiểu Tô vốn rất tốt, chỉ mới xét đến chuyện đây là người mà Nghiêm lão đã giao cho anh ta quan tâm chăm sóc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì anh ta đừng mong sống tiếp được nữa.

Thế nên, cú điện thoại này của Tề Tiểu Tô khiến anh ta thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cô ấy ra lúc nào?

Họ đều ở ngoài cửa lớn, ngoài cửa còn có mấy vị trí ngồi lộ thiên, nếu đi từ cửa lớn ra thì anh ta phải nhìn thấy chứ, vì anh ta vẫn luôn chú ý đến cửa ra vào mà, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy ai đi ra.

“Tiểu Tô, cô làm thế nào ra ngoài được?”

“Tôi đi từ cửa sau ra. Tôi thấy tình hình không ổn nên chạy trước, có điều sau khi ra ngoài lại vừa khéo gặp được người bạn, nên tôi đi cùng anh ấy ra rồi.”

“Cửa sau á?!”

“Ừ, đúng thế, Văn Đống, anh không sao chứ?”

“Tôi không sao, đang ở ngoài cửa, nhiều cảnh sát đến lắm.” Thư Văn Đống cảm thấy giọng Tề Tiểu Tô có gì đó không bình thường, “Cô thực sự không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là vừa rồi quá căng thẳng thôi. Được rồi, cứ vậy nhé, ngày mai gặp.”

Tề Tiểu Tô cúp điện thoại, lại nhìn về phía Vệ Thường Khuynh.

“Đi tìm một nơi sắp xếp cho Long Đào và cô gái này đi.” Vệ Thường Khuynh đỡ cô, cô đỡ Đan Ninh Ninh, cùng đi ra ngoài đường bar.

Lúc này Đan Ninh Ninh vẫn bị Hệ thống Tiểu Nhất khống chế sóng điện não, như vậy mới đủ để cô ta tiếp tục kiên trì, nếu không Tề Tiểu Tô cũng không có sức mà cõng cô ta nữa.

“Sau lần này, em thực sự cần phải bổ sung dinh dưỡng và huấn luyện đầy đủ, như vậy mới có thể sớm tiến hành cường hóa, em yếu quá.”

“Vệ Thiếu soái, anh đừng làu bàu nữa mà. Đầu tôi vốn đã đau muốn chết rồi, anh còn làm Đường Tăng nữa.” Cô cũng biết phải cường hóa mà, bản thân cô thực sự quá yếu ớt, may mà hiện giờ cô có tiền, sau này ăn ngon ngủ kỹ, bổ sung dinh dưỡng cũng không còn là vấn đề nữa.

Nghĩ đến điểm này, Tề Tiểu Tô lại thầm chửi mình, vừa cầm được vài trăm vạn đã nghĩ đến chuyện ăn uống no say rồi.

Cô bắt một chiếc xe taxi, sau khi kéo Đan Ninh Ninh lên xe, cô mới thực sự buông lỏng người xuống. Cô quay đầu nhìn lại, ánh đèn rực rỡ của đường bar dần lùi lại phía sau xe, càng ngày càng xa.

Những giao dịch bẩn thỉu đêm nay cô gặp phải thực sự đã bị bỏ lại phía sau rồi.

Cô nghĩ đến Vạn Phúc tuấn tú đẹp trai kia, cũng không biết cậu ta sẽ thế nào, nhưng cô cảm thấy, sau đêm nay, hẳn là cậu ta đã không thể trở lại dáng vẻ lúc trước được nữa rồi nhỉ, còn chuyện giữa Đan Ninh Ninh và cậu ta nữa, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục sao?

Cô cứu được Long Đào và Đan Ninh Ninh ra, nhưng không thể cứu cả Vạn Phúc ra được. Chỉ không biết sau khi Đan Ninh Ninh tỉnh lại sẽ thế nào.

“Xem danh bạ của Long Đào, tìm một người tên Trần Trực, gọi điện thoại cho anh ta, chúng ta đưa Long Đào đến chỗ anh ta.”

Giọng Vệ Thường Khuynh vang lên.

Thấy Tề Tiểu Tô nghi hoặc nhìn mình, anh lại giải thích: “Tôi đã để Hệ thống rà soát tin tức của anh ta, Long Đào có một người bạn đại học chơi rất thân tên là Trần Trực, ở ngay thành phố J, cách đây không xa.”

Tề Tiểu Tô nói: “Nhưng chúng ta làm sao biết được Trần Trực đó có phải là người anh ta tin tưởng được hay không?”

Nhìn đôi mắt to tròn ngập nước và vẻ mặt như dò hỏi của cô, tim Vệ Thường Khuynh mềm đi, không kìm được liền đưa tay xoa xoa tóc cô, cười nói: “Hệ thống tra được tin nhắn hôm nay anh ta gửi cho Trần Trực, từ nội dung trong đó có thể suy đoán được rằng, anh ta tin tưởng Trần Trực.”

“Ồ.” Tề Tiểu Tô liền nghe lời anh, mò túi áo lấy điện thoại của Long Đào ra, kéo xuống tìm người tên Trần Trực, rồi gọi điện thoại cho anh ta.

Trần Trực nghe cô nói xong cũng hết hồn, vội vàng đọc địa chỉ để cô đưa người tới.
Bình Luận (0)
Comment