Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1134

“Anh! Em nhớ anh chết đi được!”

Đổng Ý Thành còn chưa hoàn hồn khỏi đứa bé kia, Tề Tiểu Tô đã nhào lên người anh, ôm lấy anh.

Gần như cả người đều treo lên trên người anh vậy.

Trước kia Tề Tiểu Tô cũng không nhiệt tình thân mật với anh như vậy, xem ra là gặp lại sau xa cách khiến cho cô thật sự có chút không khống chế được.

Khóe miệng Vệ Thường Khuynh giật giật, cái tay đang trống kéo cổ từ trên người Đổng Ý Thành xuống, sau đó nhét Lộc Lộc vào trong lòng anh ấy.

Đổng Ý Thành gần như luống ca luống cuống ôm lấy đứa bé xinh đẹp non nớt kia, nhất thời cơ thể cũng cứng đờ.

Anh ấy không biết bế trẻ con, đứa bé nhỏ như vậy!

Vệ Thường Khuynh hiếm thấy vui mừng như vậy ôm lấy Tề Tiểu Tô, không cho cô nhào về phía Đông Ý Thành nữa. Mặc dù bọn họ là hai anh em, nhưng thấy Đổng Ý Thành anh tuấn cao lớn ôm vợ mình, anh vẫn không vui vẻ được thì biết làm

sao.

“Đã lâu không gặp” Anh chào hỏi Đổng Ý Thành trước.

“Trở về là tốt rồi” Đổng Ý Thành bế đứa bé nhỏ xíu, tay cứng hết ra, đứa bé mềm mại như vậy, anh rất sợ mình làm nó bị thương mất. “Đây là...”

Tế Tiểu Tô bị Vệ Thường Khuynh bá chiếm, ban đầu còn có chút buồn bực, cô thật sự cảm thấy xa nhau lâu như vậy, nhất định phải có một cái ôm cực kỳ nhiệt tình mới có thể biểu đạt sự nhớ nhung của cô chứ.

Có điều sự chú ý của cô cũng lập tức bị câu hỏi này của Đổng Ý Thành thu hút.

Cô cười cong mắt, giơ tay nhéo cái má mập mạp của con gái, nói: “Anh, đây là cháu gái của anh! Vẫn chưa đặt tên, tên mụ là Lộc Lộc.”

Nói xong, cô lại chọc cười con gái: “Lộc Lộc, đây là bác đấy! Gọi bác đi!”

Lộc Lộc mới ba tháng đương nhiên vẫn chưa biết gọi bác, nhưng nhìn ra được bé rất thích Đồng Ý Thành.

Đừng nhìn Lộc Lộc còn nhỏ, bé rất tinh đấy, chỉ cần không phải là người bé thích bế bé thì bé sẽ khóc lớn!

Di Bạch đã nói rồi, nhóc con này sau này lớn lên sẽ rất ghê gớm, chắc chắn là một người khó hầu hạ.

Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô mặc kệ nó có khó hầu hạ hay không, theo như lời của Vệ Thường Khuynh, đây là vấn đề sau này con rể phải lo.

“Lộc Lộc.” Đồng Ý Thành cúi đầu nhìn đứa bé như ngọc trong lòng, trái tim thoáng chốc mềm ra. Đây là con gái của em gái

anh.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ngẩng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô: “Đã có con rồi, hai người... kết hôn rồi à?”

Tế Tiểu Tô hì hì nói: “Anh, bọn em đã đăng ký kết hôn ở bên kia rồi.”

Vệ Thường Khuynh bồi thêm một câu: “Vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Chúng tôi định trở về tổ chức đám cưới.”

Đây cũng là chuyện bọn họ đã bàn bạc từ trước.

Lúc Lộc Lộc được một trăm ngày bọn họ làm tiệc chúc mừng, cũng coi như mời người thân bạn bè bên này tụ tập lại ăn uống, hôn lễ sẽ làm ở bên này.

Tể Tiểu Tô cũng không muốn để anh trai bỏ lỡ hôn lễ của cô.

Quả nhiên, nghe thấy bọn họ nói như vậy, ánh mắt Đổng Ý Thành liên sáng lên.

Anh luôn mong đợi bọn họ trở lại, anh muốn thấy em gái lập gia đình, uống mấy ly với Vệ Thường Khuynh ở đám cưới của cô. Có điều bây giờ có Lộc Lộc rồi...

Lộc lộc mắt to tròn long lanh nhìn anh, trong suốt thuần khiết giống như mặt hồ.

“Đi, về đã rồi hãy nói!”

Đổng Ý Thành chỉ cảm thấy sự trống trải trong lòng một năm rưỡi qua đã được lấp đầy rồi.

Người một nhà ngồi xe trở về.

Trên đường Tề Tiểu Tô đã hỏi xong chuyện của Đổng Ý Thành trong một năm rưỡi này, lại hỏi đến người của Tô gia và những người bạn kia của cô.

Đổng Ý Thành cũng ôn tồn nói từng chuyện một với cô.

Cô hỏi cái gì anh sẽ trả lời cái đó, rất rõ ràng, Đổng Ý Thành cũng quan tâm đến những người có nhớ nhung đó, nhất định cũng thỉnh thoảng chú ý tới bọn họ, mới có thể biết rõ tình hình của bọn họ như vậy.

“Ông bà ngoại hiện tại đều khoẻ, mợ út lại mang thai rồi, bọn họ sống chung với nhau, cậu út mời một thím giúp việc đến làm việc nhà chăm sóc bọn trẻ, sống rất tốt.”

“Nghiêm lão coi như về hưu rồi, tập đoàn Lập Hoa đều giao hết cho Nghiêm tổng. Đúng rồi, cổ Nghiêm và Chúc Tường Viêm kết hôn rồi, con đã một tuổi. Có cần gọi Khưu Linh Phương tới giúp không?”

Trước kia Khưu Linh Phương là trợ lý của Tề Tiểu Tô, nhưng sau khi cô rời đi, Khưu Linh Phương liền chuyển đến bộ phận nhân sự.

Tập đoàn Thịnh Tề có ba tinh anh Văn Nhĩ Định, La Thành Giang và Julia quản lý, bây giờ đã ở trong top mười xí nghiệp lớn nhất cả nước.

Mặc dù Tế Tiểu Tô không ở đây, nhưng Đổng Ý Thành vẫn trông coi công ty giúp cô, có điều, bọn họ cũng không khiến anh nhọc lòng, luôn kinh doanh Thịnh Tế rất tốt, đương nhiên, trong đó cũng có công lao của Tô Vận Đạt.

Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đưa mắt nhìn nhau, liên quan tới vấn đề có cần Khưu Linh Phương tới giúp hay không, vẫn là thôi đi, bây giờ chắc cô ấy đã thích ứng với vị trí công tác rồi.

Nhưng nếu đã trở lại rồi, cố là chủ tịch của Thịnh Tế, nhất định là phải lộ diện. Khoảng thời gian mất tích này, Đồng Ý Thành và lãnh đạo cao cấp bên Thịnh Tể đều thống nhất cách nói, chính là nói cô đi nước ngoài bồi dưỡng rồi. Dù sao với bối cảnh và bản lĩnh của cô, cho đến bây giờ không bị phóng viên chụp trộm cũng là rất bình thường.

“Không cần đâu, có điều, đến lúc đám cưới của em vẫn phải mời bọn họ đến tham gia”

“Được. Định lúc nào tổ chức đám cưới? Có cần làm náo nhiệt chút không?” Đổng Ý Thành cảm thấy nếu như bọn họ thật sự làm lớn hơn, vậy thì năm mươi mầm cũng chưa chắc đã đủ.

Tế Tiểu Tô bị doạ khoát tay lia lịa: “Không cần, không cần, em chỉ muốn mời mấy người thân thiết thôi, còn có người nhà nữa.”

Cô thật sự không thích hôn lễ quá mức long trọng.

Còn có một nguyên nhân khác, có thể sau này cô và Vệ Thường Khuynh còn phải xuyên không mấy lần, bọn họ đã quyết định cố gắng sống kín tiếng nhất ở thời đại này, cho dù cô có Thịnh Tế, Vệ Thường Khuynh vẫn có thân phận trong quân đội kia, nhưng Thịnh Tế cô có thể lui ra hậu trường, từ nay về sau làm một người ẩn dật, còn Vệ Thường Khuynh có Đông Y Thành.

Con đường trong quân đội này, Đổng Ý Thành sẽ luôn đi lên, đi lên, cho đến khi anh ấy có đủ quyền lực, có thể xóa đi một số dấu vết không nên lưu lại của Vệ Thường Khuynh.

Đến khi bọn họ quyết định sau này sẽ sống lâu dài ở thời đại nào, rồi sẽ bắt đầu lại.

“Như vậy cũng được”

Đổng Ý Thành nói: “Lần này trở lại sẽ sống ở đâu?”

“Anh, anh có thu dọn Xuân Thâm Viên không?” Tể Tiểu Tổ dưa lên trên, sáng mắt nói: “Em muốn ở Xuân Thâm Viên”

Ở E8706 bên Liên minh các hành tinh lâu rồi, bây giờ trở về, nhà nhỏ quá cố sẽ có chút không quen.

Mà ngôi nhà Xuân Thâm Viên xinh đẹp tinh xảo kia còn có suối nước nóng, cô nhớ mãi không quên.

Đổng Ý Thành cười: “Yên tâm, luôn có người quét dọn, anh đưa mọi người qua đó trước, sau đó anh cũng chuyển qua đó ở cùng nhau”

Phần lớn thời gian anh đều ở tập thể quân đội, đó là bởi vì Tiểu Tô không có ở đây, bây giờ bọn họ trở lại rồi, anh cũng có người nhà rồi, đương nhiên muốn sống chung với bọn họ.

Tế Tiểu Tô vui vẻ đồng ý, tâm tình rất tốt xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Lộc Lộc.

Vệ Thường Khuynh nhìn thấy như vậy, cũng không nhịn được giơ tay ra nhéo mặt cô.

Cảm thấy vợ nhà mình cũng vẫn là một cô bé.

Tin tức Tế Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh trở về lập tức làm cho rất nhiều người vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Trong đó bao gồm Lợi Nam.

Mà một đám người đi theo Lợi Nam đến, còn có hai người Tề Tiểu Tô hoàn toàn không ngờ sẽ đến cùng, đến nhanh như vậy.
Bình Luận (0)
Comment