Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 124

“Có phải cô định nói, tiền này cũng là của đại gia cho tôi không? Cô không phải là hoa khôi trường sao? Cô đi tìm một đại gia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra mấy vạn tệ cho cô ném chơi xem!”

Cô nói một câu lại ném một vạn qua, “Nhìn thấy chưa hả? Tiền này là cậu tôi cầm tới, bây giờ cậu tôi bao nuôi cô rồi nhé! Đây không phải là logic của cô sao?”

Tằng Nhu đứng vụt lên, định nhào qua chỗ cô, một vạn còn trong tay Tề Tiểu Tô đập mạnh vào mặt bà ta, “bốp” một tiếng, trên khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của bà ta lập tức nổi lên một dấu đỏ.

Tề Tiểu Tô cười lạnh với bà ta: “Sao nào, bây giờ tôi còn dùng tiền đập người nữa đấy, đi gọi ông chồng cán bộ thuế của bà đến điều tra tôi đi? Nhân tiện tôi còn muốn hỏi ông ta xem, chút tiền lương đó của ông ta, làm sao mua cho vợ được sợi dây chuyền phật ngọc dương lục to như vậy!”

Sắc mặt Tăng Nhu trắng bệch, che lấy ngực theo bản năng, sợi dây chuyền của bà ta bỗng chốc giống như thiêu đốt da thịt.

Sợi dây chuyền này là tối hôm qua ông chủ một công ty vừa tặng, đúng là chồng bà ta có dặn bà ta đừng có đeo ra ngoài khoe khoang, sợ gặp phải người biết nhìn hàng, dẫu sao thứ này cũng không rẻ. Thời gian này ông ta vừa nhận không ít đồ, hơn nữa cũng đắc tội mấy người, nếu như lúc này bị tóm lấy cái đầu dây này kéo ra, thì cả một chuỗi dài phía sau đều sẽ bị kéo ra theo, đến lúc đó sẽ cực kỳ khó xử lý.

Nhưng lát nữa bà ta có hẹn với các chị em, nhất thời không nhịn được liền đeo nó ra ngoài, thứ này mà không khoe khoang thì còn giá trị gì nữa? Mấy bà bạn đó của bà ta luôn cảm thấy mặc dù bà ta gả cho một cán bộ sở thuế, nhưng không có bao nhiêu tiền. Mấy bà bạn kia của bà ta đều gả cho nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh, gần đây đều say mê ngọc, nếu cuộc hẹn hôm nay mà bà ta không có món đồ nào để đeo, thì chẳng phải sẽ bị chế nhạo sao?

Dù sao bà ta đeo đến trường học chắc không có mấy người biết hàng.

Không ngờ, trong chốc lát lại bị Tề Tiểu Tô moi ra.

“Cô nói linh tinh cái gì thế hả? Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bình thường thôi.”

Tề Tiểu Tô nhướng mày, cô đã được Hệ thống bổ sung thêm một chút kiến thức về ngọc, “Giá thị trường của viên ngọc phỉ thúy băng này, ít nhất là năm mươi vạn trở lên. Tượng phật rất từ bi, không phải cách chạm trổ hàng loạt bình thường ở công xưởng, hẳn là tác phẩm do một người chạm ngọc có chút danh tiếng làm ra. Điều này có thể tăng thêm giá cho miếng ngọc, cho nên giá trị của miếng ngọc này hẳn là khoảng sáu mươi vạn.” Cô dừng một chút, nhìn sắc mặt Tằng Nhu trắng hơn, lại nói tiếp: “Tôi thật sự không biết, tiền lương của một chủ nhiệm sở thuế lại cao đến mức có thể tiêu xa xỉ như vậy đấy.”

Vừa nghe thấy một miếng ngọc mặt phật lại đáng giá sáu mươi vạn như vậy, mọi người đều trợn trừng mắt không tin nổi. Ngay cả Hoàng Vũ Chân cũng không tin lắm, lại buột miệng thốt lên.

“Mẹ, mẹ đeo cái dây chuyền mấy chục vạn, mà lại mắng con vì con phải đền hơn ba vạn tiền quần áo ạ? Mẹ ích kỷ vậy, con có còn là con gái ruột của mẹ không thế!”

Chu Thuần không nhịn được bật cười.

Nụ cười này của cậu ấy giống như kích thích những người khác, những học sinh đứng xem kia cũng không nhịn được bật cười.

Lúc này Bạch Dư Tây mới đúng lúc nói một câu: “Nếu bạn học Tề Tiểu Tô quả thật nghèo như vậy, chắc chắn không thể nhận ra được ngọc tốt hay xấu rồi.”

Mọi người nghĩ cũng thấy đúng thế thật? Bọn họ đều không nhìn ra được.

Có một nữ sinh cũng không nhịn được nói: “Đúng vậy, thật ra thì tớ cảm thấy Tề Tiểu Tô không giống loại người như vậy, cậu ấy rất kiêu ngạo.”

Cô kiêu ngạo sao?

Tề Tiểu Tô nghe vậy thoáng ngẩn ra, thấy cô không tin, nữ sinh kia không phục, lập tức nói một chuyện.

“Tề Tiểu Tô cậu đừng không thừa nhận cậu kiêu ngạo, học kỳ trước, vừa khai giảng không lâu, chúng ta làm trực nhật, cậu còn nhớ không? Chúng ta về khá muộn, ngày đó cũng đúng lúc mưa lớn, chúng ta đi chung một đoạn đường, đi tới nửa đường thì mưa, chúng ta chạy tới một tiệm bánh ngọt trú mưa, ở đó gặp một người đàn ông rất đẹp trai, chắc là đi làm ở gần đó, khi ấy quần áo cậu hơi ướt,” Nói đến đây cô ấy cũng hơi ngại, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua ngực Tề Tiểu Tô, nói tiếp: “Dù sao lúc ấy dáng người cậu lộ ra rất đẹp, người đàn ông kia bắt chuyện với cậu, nói nếu như cậu đồng ý làm bạn gái giả của anh ta ba ngày, anh ta sẽ mời cậu ăn tiramisu một tháng.”

”Ồ!”

Các học sinh đều xôn xao lên. Có người chọc chọc nữ sinh kia: “Khưu Tuyết Phương, sao chưa từng nghe cậu nói đến chuyện này?”

Nữ sinh tên Khưu Tuyết Phương nói: “Tớ có phải đứa lắm chuyện thế đâu, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện gì mà.”

“Sau đó thì sao?”

“Mọi người không biết đâu, một miếng tiramisu nhỏ xíu của tiệm bánh ngọt kia đã mười tệ rồi! Ăn liền một tháng, mà chỉ cần làm bạn gái giả ba ngày, nếu như Tề Tiểu Tô thật sự là một người tham hư vinh như vậy, hẳn là phải đồng ý chứ? Nhưng lúc đó cậu ấy nói với người đàn ông kia là, phiền anh tìm người khác chơi đi.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Tề Tiểu Tô cũng nhớ lại chuyện kia. Giống như Khưu Tuyết Phương nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, sau khi bị cô từ chối người đàn ông kia cũng chỉ nhún vai rồi bỏ đi, cô cũng không để tâm. Nếu không phải lúc này Khưu Tuyết Phương nhắc đến, cô còn thật sự quên mất rồi.

Bây giờ nhắc lại chuyện này cũng coi là có chuyện để nói, lập tức có học sinh nam tức giận bất bình, “Kẻ đó là ai, có biết xấu hổ không, dùng chút bánh ngọt đó mà muốn lừa gạt hoa khôi lớp chúng ta à?”

“Đúng thế đúng thế.”

Hoa khôi lớp?

Cô thăng cấp thành hoa khôi lớp lúc nào thế?

Tề Tiểu Tô hơi dở khóc dở cười.

Có điều, bọn họ nói như vậy cũng khiến lửa giận của cô vơi đi nhiều, vừa rồi là giận không kiềm nổi cho nên cầm tiền đập người để trút giận, giờ mọi người ồn ào như vậy, cô lại cảm thấy không có gì thú vị nữa.

Chỉ là có người không muốn dừng.

Hoàng Vũ Chân lại không chịu thôi kêu lên: “Có lẽ cô ta coi thường việc cho bánh ngọt thì sao? Bây giờ có người sẵn lòng cho cô ta tiền, cho nhiều, cô ta sẽ không giả bộ nữa?”

Tề Tiểu Tô liếc cô ta một cái: “Bây giờ cô đang được cậu út tôi bao nuôi đấy.”

Có người không nhịn được bật cười. Tề Tiểu Tô này thật là vô sỉ.

“Đối với cô mà nói, hai bộ quần áo mấy nghìn đồng cũng là cho nhiều rồi à, chậc chậc, bà Hoàng này, tôi nghe nói con gái phải nuôi thật cẩn thận, sung túc! Đừng chỉ cố mà trát vàng lên bản thân mình, mà con gái mình xin có hai bộ quần áo mấy nghìn cũng không cho!”

Cô nói rồi chỉ mấy cọc tiền rơi trên mặt đất: “Thế này đi, Hoàng Vũ Chân, hôm nay chỉ cần cô dám nói một câu là, tận mắt nhìn thấy tôi được bao dưỡng, tận mắt thấy tôi mập mờ với đàn ông, thì chỗ tiền này sẽ là của cô. Cô dám không?”

“Hoàng Vũ Chân, trước đây không phải cô nói rất chân thực sao? Nói đi, hai câu năm vạn!” Có người trêu chọc.

Tề Tiểu Tô lại lần nữa ấn vào nút ghi âm ở điện thoại, đưa đến bên miệng Hoàng Vũ Chân, “Nói đi, cô phải nhớ, loại lời như vậy cô nói ra là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Giống như tôi nói mẹ cô đeo ngọc giá trị trên sáu mươi vạn ấy.”

Câu nói này chỉ có Tằng Nhu và hiệu trưởng Dương biết thân phận của chồng bà ta mới nghe ra được sự uy hiếp trong đó.
Bình Luận (0)
Comment