Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 156

Lâm Vũ Hi lập tức không chịu nổi, ngồi dậy, trước ngực lắc lư: “Chúc Tường Đông! Anh có ý gì? Em đánh cô ta, sao anh lại quên mất, cô ta còn đánh em đấy.”

“Đó là do em ra tay trước, nếu như em không ra tay, làm sao cô ấy có thể đánh em?”

“Anh... tại cô ta xé quần áo của em trước em mới đánh cô ta! Em là bạn gái của anh! Cả người em đều bị người đàn ông khác nhìn thấy hết rồi, anh không để ý chút nào sao?” Lâm Vũ Hi khóc đánh vào ngực hắn, vừa tiếp tục kêu lên: “Tề Tiểu Tô, cái con đĩ mưu mô đấy.”

Chúc Tường Đông bắt lấy tay cô ta, cũng ngồi dậy, đen mặt lại nói: “Vũ Hi, trước đây em cũng không thô tục như vậy!”

“Trước đây anh cũng sẽ không giúp người phụ nữ khác nói em như vậy!” Lâm Vũ Hi khóc nhìn hắn: “Chúc Tường Đông, có phải anh thay lòng rồi không? Vì anh, em không quan tâm đến sự níu kéo của bố mẹ, từ bỏ quyền thừa kế công ty, chạy đến cái nơi xa lạ như thành phố K này. Đến các chị em trước kia của em cũng cười em, em chỉ có một mình anh, em chỉ có một mình anh thôi, nhưng bây giờ anh lại đối với em như vậy! Rốt cuộc trái tim anh làm bằng gì hả? Chúc Tường Đông, anh nói rõ ràng cho em!”

Lâm Vũ Hi vừa khóc vừa kêu, vừa kéo quần áo hắn, vừa đấm hắn.

Ban đầu Chúc Tường Đông còn khuyên còn dỗ cô ta, nhưng cô ta cứ không chịu bỏ qua muốn anh nói rõ ràng, cuối cùng anh đẩy cô ta ra, rút điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.

“Chúc Tường Đông! Anh quay lại! Anh đi đâu hả? Có phải bây giờ anh còn muốn đi tìm Tề Tiểu Tô không?”

Chúc Tường Đông đóng sầm cửa lại, chặn tiếng của cô ta ở bên trong.

Hắn cầm lấy chìa khoá trên bàn trà đi ra ngoài. Lên xe rồi, lại nhất thời có chút hoang mang không biết đi đâu.

Lúc này, điện thoại của hắn chợt báo có tin nhắn.

“Anh, đã ngủ chưa? Có muốn ra ngoài uống mấy ly không?”

Tiểu Viêm?

Chúc Tường Đông khởi động xe, lái xe ra khỏi gara.

Lâm Vũ Hi oán hận kéo rèm cửa sổ vào, sắc mặt u ám ngũ quan vặn vẹo.

“Tề Tiểu Tô, mày cướp đàn ông của tao? Năm đó Lâm Vũ Hi tao ở trong trường xử lý mấy con đĩ kia, mày vẫn còn đang bú sữa mẹ đấy!”

Cô ta giơ điện thoại lên, lưu lại số điện thoại của Tề Tiểu Tô vừa nhớ được, sau đó gửi đi một tin nhắn.

“Gọi cho mày món khai vị ăn trước!”

Ba giờ sáng.

Điện thoại của Tề Tiểu Tô đột ngột vang lên. Mặc dù lúc ngủ cô đã chỉnh âm lượng nhỏ đi, nhưng vừa chìm vào giấc ngủ không bao lâu, lúc người đang mệt mỏi vừa mới sắp ngủ sâu, âm thanh này vang lên vẫn khiến người ta giật mình.

Cô gần như lập tức sờ điện thoại ấn nút nghe, nhưng Nghiêm Uyển Nghi vẫn bị đánh thức, mở đôi mắt mơ màng ra nhìn qua, “Tiểu Tô?”

“Chị ngủ đi.”

Tề Tiểu Tô hơi có lỗi nói với cô ấy, nhìn thấy cô ấy lại trở mình ngủ tiếp, mới nhỏ giọng “Alo” một tiếng.

Số gọi đến là một dãy số không có trong danh bạ, mặc dù cô cũng đang đầy một bụng tức, nhưng lại nghĩ không biết có phải là chuyện gấp không, nên ban đầu cũng không nổi cáu.

“Giọng nói dễ nghe thật, là người đẹp Tiểu Tô sao?”

Một giọng nam hơi hưng phấn truyền tới.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra, “Anh là ai?”

“Bây giờ đương nhiên em còn chưa biết anh, nhưng lát nữa sẽ biết thôi, một lần tám trăm đúng không? Anh ở khách sạn xx phòng 701 chờ em, nhanh đến nhé, anh cho em một nghìn.”

“Đồ thần kinh!”

Tề Tiểu Tô lập tức cúp điện thoại. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại lại vang lên.

“Tề Tiểu Tô? Bây giờ trực tiếp tới đây, tiền không phải là vấn đề.”

“Đi chết đi.”

Cúp điện thoại, lập tức lại có điện thoại tới, “Người đẹp, kỹ thuật miệng thế nào? Anh đang...”

Tề Tiểu Tô liền tắt luôn điện thoại đi.

Lúc này nếu cô vẫn còn không biết chuyện này không bình thường, thì cô đúng là đồ ngu xuẩn.

“Tiểu Nhất, tra được không?” Cô nghiến răng nghiến lợi.

“Bảo đảm tra được, cho bản Hệ thống hai phút!”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức bắt đầu tra trên Hệ thống internet mênh mông. Còn chưa đến hai phút, nó đã tra được. “Có người thông qua hàng loạt phần mềm, đăng một tin ngắn lên trên trang web xã giao đăng ký hội viên bằng số điện thoại, nội dung là: Tề Tiểu Tô mười tám tuổi hoa khôi trường hết mình phục vụ anh, một lần tám trăm, hiện nay ở thành phố K, hoan nghênh các trai đẹp ở thành phố K gọi điện thoại cho em, thời tiết thế nào cũng đến.”

Tề Tiểu Tô thực sự tức phát điên lên rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất vừa xử lý vừa nói: “Bản Hệ thống đang lén vào điện thoại của người đăng tin tức, xem xem vị trí cụ thể của gã ở đâu, còn có trước đó liên lạc với ai, đại khái một phút là có thể tra được thân phận của gã.”

“Nhưng có thể xoá bỏ tin nhắn không? Đã gửi cả ra ngoài rồi.” Tề Tiểu Tô lửa giận phừng phừng. Nếu như để cô biết là ai, nhất định sẽ lôi ra chém!

“Với kỹ thuật của các cô bây giờ đương nhiên không được, nhưng bản Hệ thống đến từ thế kỷ hai mươi hai, bất kể bao nhiêu người, bản Hệ thống đều có thể dùng một con vi rút nhỏ, xoá hết tin nhắn, cũng xoá bỏ toàn bộ lịch sử cuộc gọi vừa rồi. Được rồi, xử lý xong hết rồi.”

Lúc này Tề Tiểu Tô cảm thấy rất may mắn, may mà mình có Hệ thống Tiểu Nhất, đúng là quá dũng mãnh.

“Đã tra ra được người đăng tin tức rồi, tên là Lưu Hưng, người thành phố K.”

“Lưu Hưng? Thành phố K? Hoàn toàn không quen. Liệu có phải lại là Nghê Hào giở trò không?”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không phải Nghê Hào, trước khi gửi tin nhắn hai mươi phút, điện thoại của gã có một cuộc gọi, đối phương là... Lâm Vũ Hi.”

Lâm Vũ Hi!

Sắc mặt Tề Tiểu Tô khẽ thay đổi.

Nói thật ra, cô cũng không muốn nghĩ một người phụ nữ lại có ác ý như vậy. Theo cô thấy, cô với Lâm Vũ Hi cho dù không thể nói là có quan hệ tốt, nhưng cũng không gọi là có thù hận.

Cho dù mấy cái tát kia, sau khi cô đồng ý với Chúc Tường Đông cũng không để trong lòng nữa, có lẽ lúc đó tâm trạng của Lâm Vũ Hi chỉ nhất thời thất thường chút thôi, dẫu sao gặp phải chuyện như vậy, sau đó nghĩ lại cô cũng cảm thấy dù sao đã trả lại hai cái tát rồi, chuyện này coi như cho qua đi.

Nhưng Lâm Vũ Hi lại muốn làm gì đây?

“Cô ta tự tìm cái chết.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Tề Tiểu Tô trầm mặc chốc lát nói: “Tra rõ thêm chút.”

“Rõ, nếu như là cô ta, giữa cô ta và Lưu Hưng hẳn sẽ còn có liên lạc, bổn Hệ thống sẽ theo dõi bọn họ, nếu như có tin nhắn sẽ phục chế lại qua đây, nếu như là điện thoại, bản Hệ thống cũng sẽ ghi âm lại.”

Tề Tiểu Tô nằm trên giường, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nhất thời không buồn ngủ.

Trước kia cuộc sống của cô rất đơn giản, Tề gia, trường học, trường học, Tề gia, sau đó đi thực tập, cũng không làm bao lâu, cho nên còn thật sự chưa tiếp xúc qua bao nhiêu người. Cô luôn cảm thấy kiếp trước cả nhà chú thím Hai đối xử với cô đã là quá đáng rồi, không ngờ sau khi sống lại, tiếp xúc nhiều người hơn nữa, mới càng cảm thấy lòng người đen tối, thói đời đáng sợ.

Bốn giờ sáng, Tề Tiểu Tô mới mơ mơ màng màng ngủ.

Năm giờ, Vệ Thường Khuynh đúng giờ xuất hiện ở bên cạnh giường cô.

Trên một chiếc giường khác, Nghiêm Uyển Nghi ngủ rất sâu, dựa vào hô hấp, anh cũng có thể đoán được cô đang ngủ say.

Mà Tề Tiểu Tô lại ngủ rất nông.
Bình Luận (0)
Comment