Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 173

“Ngày mai phải xin ông Thạch Quỷ chỉ giáo nhiều rồi.” Tề Tiểu Tô giơ tay ra với Thạch Quỷ.

Luôn phải tìm cơ hội tiếp xúc với hắn, mới có thể thăm dò chính xác mảnh vỡ áo giáp kia có phải là thật sự ở trên người hắn không.

Nhưng cô không ngờ Thạch Quỷ chỉ khẽ nâng mí mắt lên nhìn nhìn cô, sau đó đứng lên, chỉnh sửa quần áo của mình, nghiêng đầu nói với Nghê Hào: “Tôi về nghỉ trước, hôm nay tạm thời không xem nữa.”

“Anh Thạch Quỷ đi thong thả.” Nghê Hào cười một tiếng.

Thạch Quỷ nghiêng người, đi qua bên cạnh Tề Tiểu Tô, từ đầu đến cuối không quan tâm đến cô, một chữ cũng không nói với cô.

Đây là khinh thường một cách lộ liễu.

Tất cả mọi người đều cho là Tề Tiểu Tô sẽ không chịu được, nhưng không ai ngờ được cô chỉ nhún vai cười, cũng xoay người đi ra ngoài.

“Bây giờ xem ra, thật sự không chỉ có mình tôi không có gia giáo.”

Một câu nói nhẹ nhàng ném trở lại, giống như là tát cho Thạch Quỷ và Nghê Hào một cái.

“Con đĩ này!”

Đợi bọn họ đều đi ra ngoài rồi, Nghê Hào cuối cùng không nhịn được, không cố giả vờ ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì được nữa, giơ tay ra hất hết mọi thứ trên bàn xuống.

“Nghê đổng….”

“Đi, tìm mấy người, tối nay cho con đĩ kia một bài học suốt đời khó quên!”

“Vâng.”

Nghê Hào giận đến ngực nhấp nhô, trong mắt thoáng qua vẻ độc ác: “Dễ ăn tiền của tao thế à? Cầm điện thoại của tao qua đây!”

Đợi đàn em đưa điện thoại đến tay ông ta, Nghê Hào gọi điện thoại.

Sau khi điện thoại kết nối, giọng điệu của ông ta lại hoà hoãn lại.

“Lần trước nói liên quan đến kế hoạch ở thành phố D, sắp khởi động chưa? Không, không, không phải tôi vội, chỉ là muốn dạy dỗ một số người mà thôi, đúng, đúng, được, anh bên đó có người là tốt nhất, công trường bên đó làm ra chút án mạng đi, hạng mục lập tức có thể bắt dừng ngay sau đó, tất cả mọi người của hạng mục cũng sẽ không chịu nổi mà đi.”



Cầm một xấp tài liệu tượng trưng cho việc mình đã thành cô gái giàu có này, Tề Tiểu Tô cũng không có tâm trạng đi dạo tiếp ở phòng triển lãm nữa.

Mà Nghiêm lão bởi vì suy nghĩ đến chuyện con trai thứ hai nhà mình, cũng không có hứng thú lắm, cho nên hai người đều rời khỏi phòng triển lãm, trở về khách sạn.

“Tiểu Tô, chị phải ở bên bố chị, chị hơi lo lắng cho ông ấy, cho nên buổi chiều và tối em có thể phải ở một mình rồi…”

Nghiêm Uyển Nghi cố tình tới nói với cô một tiếng.

“Nghiêm lão bây giờ thế nào rồi?”

Nghiêm Uyển Nghi cười khổ nói: “Vừa vào phòng liền gọi điện cho anh cả, tâm trạng hơi kích động, nói đến bây giờ còn chưa xong, bảo anh cả đi điều tra anh hai, lần này xem ra sẽ rất nghiêm trọng.”

Tề Tiểu Tô nghĩ đến tình hình Nghiêm gia kiếp trước, nhíu mày lại nói: “Chị để ý Nghiêm lão nhiều chút, còn nữa, nếu như lúc tâm trạng ông ấy quá kích động thì nói nhiều chuyện tốt của anh cả chị chút, chị làm nũng thế nào cũng được, cố gắng hết mức đừng để ông ấy chú ý đến anh hai chị quá nhiều.”

Nghiêm Uyển Nghi nghe cô nói như vậy khẽ thở dài một hơi, gật đầu bày tỏ mình biết rồi.

“Em có thể đi loanh quanh ra ngoài chút, mọi người không cần lo lắng cho em.”

“Em ra ngoài nhớ dẫn theo vệ sĩ.”

“Được, em biết rồi.”

Sau khi Nghiêm Uyển Nghi rời đi, Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, gửi cho Nghiêm Tắc Thâm một tin nhắn.

“Sau khi tra được chuyện chú hai nhà anh, tạm thời đừng nói hết cho Nghiêm lão, bắt đầu từ bây giờ, anh tốt nhất là để ý cẩn thận đến nhất cử nhất động của anh ta.”

Gửi tin nhắn này đi rồi cô nhất thời không biết làm gì, trong đầu quá nhiều chuyện, lại dường như rất trống rỗng, ôm tập tài liệu kia ngồi ngẩn người ở cửa sổ.

Hạng mục giá trị cao như vậy, nếu như cô có thể dễ dàng bán ra, thì chắc chắn sẽ là cô gái giàu có, lại thêm ngọn núi ở trấn Minh Quang kia, tiền vốn khai mỏ cũng có rồi.

Nhưng ở thành phố D bây giờ muốn một miếng đất có vị trí tốt cũng không dễ dàng, chuyện cô ôm trên người bây giờ có một chuyện liên quan đến đất đai. Mảnh đất này, hạng mục này bán đi cô làm sao cũng đều cảm thấy đáng tiếc.

Nếu như cô tiếp nhận tiếp tục làm hạng mục này, cô sẽ nghèo chết mất, bởi vì làm xong cái hạng mục công trình đó, cô ước đoán ít nhất phải tốn thêm mấy trăm triệu nữa!

Đào đâu ra nhiều tiền như thế!

Nếu như vậy, cô lập tức sẽ từ cô nàng triệu phú, biến thành trái khổ qua còn phải gánh vác mấy trăm triệu tiền nợ nữa.

Tề Tiểu Tô suy nghĩ rất lâu không có kết quả, Hệ thống Tiểu Nhất liền nhắc một câu: “Hay là nhờ Thiếu soái giúp cô phân tích một chút.”

“Vệ Thường Khuynh?”

“Ừm, gọi tôi à?”

Vệ Thường Khuynh quân trang phẳng phiu đã xuất hiện ở trước mặt cô. Tề Tiểu Tô giật thót mình: “Đã nói phải được tôi đồng ý mới có thể truyền số liệu mà?”

“Bản Thiếu soái nghe nói có tin tức của mảnh vỡ áo giáp.” Vệ Thường Khuynh ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài thẳng tắp duỗi một cái, trong nháy mắt cảm giác tồn tại liền tràn ngập khắp căn phòng, Tề Tiểu Tô lập tức không còn loại cảm giác rất trống trải đó nữa.

Không thể không nói, Vệ Thiếu soái thật sự là một người đàn ông luôn luôn phát ra khí khái quân nhân, một người đàn ông rất tuấn tú tràn ngập hormone nam tính.

Anh nói, tay vòng qua phía sau cô, dùng tư thế vây quanh cô, nắm tay cô, mượn tay cô lật xem tài liệu kia.

“Anh cũng hiểu được mấy thứ này à?” Tề Tiểu Tô không được tự nhiên, như vậy hình như quá thân mật rồi? Giống như cô bị anh ôm vào trong lòng vậy. Cô vặn vẹo người, “Anh bỏ tay ra.”

“Không nắm tay em tôi không lật được đống giấy tờ này.” Vệ Thường Khuynh khẽ liếc cô một cái, giống như là buồn bực với việc cô chuyện bé xé ra to. Thế này ngược lại tỏ ra cô quá hẹp hòi, quá so đo, suy nghĩ quá nhiều vậy.

Tề Tiểu Tô lập tức không nói nữa.

Vệ Thường Khuynh tiếp tục lật xem văn kiện, sau đó hỏi: “Vừa rồi định gọi tôi làm gì?”

“Muốn nhờ anh cho ý kiến, hạng mục này tôi bán đi, hay là nhận lấy để làm?” Tề Tiểu Tô lúc này cũng muốn nghe ý kiến của anh, cô hình như cũng không có ai để hỏi cả.

Vệ Thường Khuynh lại nhẹ liếc cô một cái: “Đương nhiên là nhận lấy để làm rồi, tại sao phải bán đi? Em có biết phạm vi mảnh đất này, sau sáu năm nữa sẽ sầm uất như thế nào không?”

“Hả?” Tề Tiểu Tô lúc này mới tỉnh ngộ, cô làm sao lại quên mất chuyện này chứ? Sau năm năm nữa ở đây hình như thật sự xây rất nhiều cao ốc vô cùng to lớn tráng lệ, có người coi đó là khu thành phố mới của thành phố D, trong tương lai trọng tâm thương nghiệp đều chuyển đến đó. Nhưng vì cảm thấy những chuyện này cách mình rất xa, cho nên cô từ trước đến nay chưa từng để ý đến.

Bây giờ ngược lại là nghĩ ra rồi, cô không biết rõ, nhưng Vệ Thiếu soái và Hệ thống Tiểu Nhất đến từ thế kỷ hai mươi hai khẳng định rõ ràng.

“Sau sáu năm nữa sẽ như thế nào?”

“Đỉnh cao của sầm uất, cái gọi là hội thượng lưu của thành phố D đều ở đó, lúc ấy tấc đất tấc vàng, một tỷ cũng không mua được một mảnh đất ở đó.” Vệ Thường Khuynh nói, “Chỉ sáu năm mà thôi. Em bây giờ muốn bán lấy hai trăm triệu, có phải là ngốc không?”

Nói xong anh còn giơ tay khẽ búng lên đầu cô, sau đó nắm vai cô nói: “Lo không có tiền à?”
Bình Luận (0)
Comment