Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 18

“Sao thế, bạn học Tiểu Tô biết loại xe này à?” Là một học sinh trung học, hẳn là không mấy nhạy cảm với các thương hiệu xe hạng sang mới đúng chứ nhỉ?

Nhưng nhìn phản ứng của Tề Tiểu Tô thì rõ ràng là biết nhìn hàng.

Hay là tại anh không hiểu bọn trẻ thời nay lắm nên mới đánh giá chúng hơi thấp?

Tề Tiểu Tô cười tươi nói: “Biết chứ ạ, có điều em chỉ biết là rất đắt thôi. Xem ra thầy giáo Bạch chắc cũng là con nhà giàu ấy nhỉ?”

“Từ đó có phải có nghĩa xấu không?” Bạch Dư Tây mở cửa xe cho cô, rất lịch thiệp.

Tề Tiểu Tô ngồi vào ghế phụ lái, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, không khỏi lại mỉm cười. Xem ra thầy Bạch đã có bạn gái rồi, nếu không trong xe cũng sẽ không lưu lại thoang thoảng mùi nước hoa mà còn lâu phai thế này, hơn nữa lại chỉ có một loại. Điều này chứng mình rằng thường xuyên có một cô gái cố định ngồi trên ghế phụ lái này.

Bạch Dư Tây hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì, lúc ngồi vào ghế lái, anh chỉ nhìn thấy một nụ cười khẽ bên khóe môi cô, bất giác thở phào một hơi: “Xem ra bạn học Tiểu Tô tha thứ cho thầy rồi nhỉ?”

Tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn ban nãy.

“Nếu sau này thầy Bạch không hù dọa người khác, không động một tí là bắt người ta bồi thường tiền thuốc men nữa, thì chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai được nhiều người yêu thích.” Tề Tiểu Tô bĩu môi.

Bạch Dư Tây bật cười, khởi động xe. “Địa chỉ, là chỗ em viết cho tôi à?”

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Tự lái xe đúng là nhanh hơn rất nhiều, chưa tới 20 phút đã về đến nơi rồi, Tề Tiểu Tô cảm ơn Bạch Dư Tây rồi xuống xe, quay lại vẫy vẫy tay với anh.

Bạch Dư Tây nhìn theo bóng lưng cô nhanh chóng chạy lên nhà, không khỏi sờ cằm bật cười.

Anh thực sự cảm thấy cô nữ sinh này rất thú vị, cứ thế này thì cuộc đời thầy giáo của anh có lẽ cũng sẽ không khó chịu đâu, đúng không?

Tề Tiểu Tô leo thẳng một mạch lên tầng 7, mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng cô biết thời gian là vàng là bạc, không thể để lỡ được, lập tức chạy về gõ cửa.

Là Tề Đan Dương ra mở cửa, vừa thấy cô đã hỏi ngay: “Tề Tiểu Tô, sao chị về nhanh thế? Mẹ tôi đâu?”

“Thím hai bảo tao về trước. Tao đau bụng, đi toilet đã.”

Tề Tiểu Tô không nói nhiều với nó, chạy ngay về phía toilet, quay lại liếc Tề Đan Dương một cái, thấy nó đạp mạnh vào cửa, sau đó chạy đi chơi xe ô tô điều khiển từ xa của mình, cô liền quay người chạy về phía phòng ngủ của Tề Tông Bình và Trần Đông.

Cô đã tính kỹ rồi, hôm nay Tề Đan Thần tức tối bỏ sang nhà bạn, buổi tối sẽ không về. Buổi tối mỗi ngày, Tề Tông Bình đều sẽ đi tiếp khách, nhưng thực ra toàn là mấy chỗ rượu chè gái gú thôi, mà trước khi đi, chắc chắn ông ta đã dỗ ngon dỗ ngọt Tề Đan Dương để nó ở nhà trông nhà, nhân tiện chờ Trần Đông về. Mà một khi Tề Đan Dương cắm đầu vào trò chơi, thì sẽ không nghe không để ý gì đến mọi chuyện bên ngoài một thời gian dài. Thế nên, cô có thời gian.

Cô khe khẽ đẩy cửa phòng Tề Tông Bình ra, quả nhiên vẫn chưa khóa.

Phòng của họ sẽ không khóa, nhưng Tề Tiểu Tô biết Trần Đông có một cái két, bà ta thường cất vàng bạc và mấy giấy tờ quan trọng vào trong cái két nhỏ đó, trước đây đương nhiên cô sẽ không có cách nào mở ra được, nhưng hiện giờ cô có Hệ thống Tiểu Nhất mà!

Hệ thống Tiểu Nhất đã hết năng lượng, không thể dự báo hay thăm dò, tìm hiểu, nhưng vừa rồi ở bệnh viện nó có thể nói cho cô biết về tình trạng sức khỏe của Bạch Dư Tây, nên Tề Tiểu Tô cảm thấy mật mã này nọ hẳn là không phải chuyện gì khó đối với nó.

Quả nhiên lúc ngồi trên xe hỏi một chút, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đồng ý ngay.

Nó còn nói: “Khóa mã của các cô ở thời đại này cực kỳ đơn giản, đều là kiểu cơ bản, không có độ khó.”

Câu nói đó lập tức làm cô nghẹn lời không còn gì để nói nữa.

Phòng ngủ của Trần Đông rất bừa bộn, quần áo và đồ chăm sóc da này nọ vứt khắp nơi, rõ ràng hàng ngày bà ta chẳng có việc gì, chỉ ở trong nhà, nhưng trước giờ bà ta chưa từng thu dọn, hơn nữa còn có mùi gì đó lạ lạ, không phải mùi dễ ngửi.

Một người đàn ông luôn tự khoe khoang rằng mình nhã nhặn, phong cách như chú hai Tề Tông Bình của cô sao lại có thể đặt tình yêu vào một người như bà ta được?

Nhưng công tác giữ bí mật của ông ta cực tốt, Trần Đông chưa từng phát hiện ông ta làm gì bên ngoài.

Tề Tiểu Tô tìm thấy cái két nhỏ kia ở dưới gầm giường của họ, thò tay vào kéo ra.

“Là mật mã 6 số, đơn giản nhất rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất chờ cô cất tiếng hỏi liền lập tức đọc một chuỗi 6 số ra: “003323.”

Tề Tiểu Tô nhập vào theo mã nó đọc, tách một tiếng, quả nhiên cửa két mở ra.

“Thần thánh thế, sao cậu biết?”

“Đối với một vấn đề mang tính cơ bản thế này, bản Hệ thống không muốn lãng phí nước bọt để giải thích.”

Vâng vâng vâng, cậu trâu bò, cậu đẹp trai, cậu thiên hạ vô địch ạ.

Tề Tiểu Tô giơ ngón cái lên, sau đó vội lật tìm chứng minh thư của mình. Cô biết chứng minh thư của mình ở trong két này cũng là vì lúc trước Trần Đông có nói tới một lần, cô nhớ kỹ.

Bên trong có mấy trang sức, còn có giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu các kiểu, không có tiền, nhưng có quyển sổ tiết kiệm, còn có cả tấm thẻ ngân hàng nữa. Đối với những thứ đó, đương nhiên Tề Tiểu Tô chưa từng nghĩ đến trộm lấy chúng, cô không muốn mình bị gánh tội trộm cắp trên người, nhưng chứng minh thư của mình thì nhất định phải lấy lại.

“Tìm thấy rồi!” Tề Tiểu Tô lấy chứng minh thư của mình ra, nhìn bức ảnh bên trên chứng mình, vẫn là kiểu tóc ngang vai, quả nhiên nhìn thuận mắt hơn bây giờ nhiều.

Nhưng nhìn thấy địa chỉ trên chứng minh thư của mình, Tề Tiểu Tô hơi ngỡ ngàng, cô hoàn toàn không biết địa chỉ đó!

Phòng 901, khu chung cư Trường Ninh, số 36 đường Trường Ninh ư?

Đó là đâu?

Lúc trước, có một thời gian họ thuê nhà ở, sau đó bố cô, Tề Tông Hoa được xét chức danh, đủ điều kiện phân nhà giáo viên của trường nên luôn ở trong cư xá đó. Vợ chồng Tề Tông Hoa đều rất chính trực, thật thà, trừ tiền lương ra thì không có thêm thu nhập gì khác, nhưng họ luôn không tiếc tiền tiêu cho cô, luôn mua cho cô quần áo đẹp, thế nên tiền tiết kiệm thực sự không nhiều.

Địa chỉ này cô thực sự không rõ lắm, nhưng địa chỉ hộ khẩu ở đó, chẳng phải đã nói rõ là họ có căn hộ ở nơi đó sao? Chuyện này kiếp trước cô không hề hay biết một chút nào cả!

Xem ra thực sự phải đi tìm bà ngoại hỏi cho rõ ràng mới được.

Tề Tiểu Tô đóng cửa két, đẩy lại vào trong, nhanh chóng lẻn ra ngoài, sau đó quay về phòng mình, lấy balo du lịch ra, nhét vài bộ quần áo vào, rồi lại đeo cặp sách lên, vội vội vàng vàng đi ra ngoài cửa.

“Tề Tiểu Tô, chị đi đâu đấy? Mẹ kiếp, chẳng lẽ chị định bỏ nhà đi đấy à?” Tề Đan Dương nhìn thấy cô, lập tức hét to hỏi.

“Hôm nay chú Hai đã bảo tao đi tìm bà ngoại rồi, nên tao đi đến nhà bà ngoại tao ở mấy hôm, lúc nào họ về, mày nói với họ một tiếng hộ tao là được rồi.”

“Chị không được đi, Tề Tiểu Tô!”

Tề Tiểu Tô không để ý đến nó, đóng cửa rầm một cái. Chờ khi cô vội vàng xuống nhà rồi, lại vừa khéo nhìn thấy Trần Đông đang chạy ầm ầm về phía này, nhìn dáng vẻ hung hăng thế kia hẳn là muốn về tìm cô, đánh cho cô một trận. Cô liền lẻn sang một bên, luồn vào một cửa tiệm nhỏ bên cạnh. Chờ Trần Đông lên nhà rồi, cô mới chạy một mạch về phía bến xe bus.

Giờ đã là hơn 9 giờ tối, Tề Tiểu Tô đứng ở bến xe, nhìn chiếc xe đang phóng nhanh từ xa lại, cô mới nhớ ra, trên người cô chỉ còn lại có 3 tệ thôi.

Cô lên xe, tự động nhét vào 2 tệ, rồi tìm ghế ở gần phía sau một chút, ngồi xuống, trong lòng có chút kích động khó hiểu, cuối cùng cũng có thể gặp lại ông bà ngoại rồi.
Bình Luận (0)
Comment