Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 189

Cho nên phản ứng đầu tiên của Lâm Vũ Hi là kinh ngạc, cô ta giơ cánh tay mềm nhũn lên quấn lấy cổ gã ta, đồng thời cong người lên, nỉ non nói: “Mạnh, mạnh nữa đi…”

“Đúng là dâm đãng! Mạnh như vậy vẫn chưa đủ?”

Giọng đàn ông xa lạ lập tức khiến cho đầu óc Lâm Vũ Hi nổ tung, cô ta cố gắng mở mắt ra, nhìn rõ mặt người đàn ông đè trên người mình.

Đó là một gương mặt xa lạ!

Là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, hốc mắt lõm sâu, vành mắt đen xì, ánh mắt u ám, lạnh nhạt, có thể là vì lúc này đang kích tình, còn có mấy phần điên cuồng.

Trên người gã vẫn mặc quần áo, nhưng chỗ đang đặt trong người cô ta lại điên cuồng rung động.

Trong cơ thể truyền tới cảm giác đau rát khiến cho Lâm Vũ Hi càng thêm tỉnh táo.

Cô ta lập tức dùng sức đập gã, vùng vẫy: “Anh là ai! Cút ra, cút ra!”

“Người đẹp, vừa rồi còn kêu anh mạnh thêm chút, bây giờ lại trở mặt không nhận người sao? Có phải anh làm cho em khó chịu không? Mạnh thêm chút nữa em sẽ thoải mái!” Thanh niên đó nói lời thô tục, động tác lại mạnh thêm mấy phần, đồng thời hai tay nắm mạnh lấy ngực cô ta, thở gấp mắng cô ta.

Lâm Vũ Hi thật sự muốn chết.

“Cút ra! Anh có biết tôi là ai không hả! Cút, mau cút ra!” Cô ta gào khóc, nhưng rất nhanh, có một loại cảm giác kỳ lạ từ chỗ hai người tiếp xúc truyền đến, giọng cô ta trong bỗng chốc thay đổi, run rẩy, yểu điệu, giống như mỗi lần cô ta ở dưới người Chúc Tường Đông vậy.

“Bắt đầu thoải mái rồi phải không?” Thanh niên kia cười hắc hắc, “Nghe nói là em chỉ đích danh muốn anh đến.”

Toàn thân Lâm Vũ Hi đều có chút ngứa ngáy, trước mắt bắt đầu nổi lên bong bóng màu hồng, cô ta cảm thấy mình giống như là tiến vào thế giới đồng thoại tươi đẹp, người trên người cô ta là vương tử anh tuấn.

Chân cô ta chủ động quấn lấy eo gã, kéo gã về phía mình: “Tôi, tôi muốn…”

“Biết em muốn mà, chúng ta vẫn còn thời gian cả đêm…”

Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, thanh niên vừa cử động vừa liếc một cái.

Đến từ anh họ.

Cậu đang ở đâu thế? Điện thoại cũng không nhận. Vừa rồi cậu nói không tìm được cô gái tên là Tề Tiểu Tô, vậy thì thôi đi, mau về đi.

Thôi đi? Quay về?

Thanh niên cười hắc hắc.

Bảo gã phí công chạy đến một chuyến, còn lâu gã mới chịu. Không tìm được chính chủ, nhưng tìm được người khác mà, người phụ nữ này thật sự xinh đẹp, còn đẹp hơn nhiều nữ minh tinh trên tivi, dáng vóc cũng rất đẹp! Kể từ sau khi biết mình mắc loại bệnh đó, gã chưa từng chạm đến phụ nữ, gã cũng sắp bứt rứt chết rồi!

Hơn nữa, ban đầu không phải là gã ra tay trước, là gã gọi điện thoại cho người phụ nữ này, sau đó tìm được cô ta trong nhà vệ sinh nam ở bệnh viện, lúc đó cô ta đang quấn lấy một bác sĩ nam muốn cởi quần anh ta. Bác sĩ nam kia sợ hãi tông cửa xông ra, mà người phụ nữ này lại quay sang quấn lấy gã.

Mặc dù gã không hiểu tại sao cô ta lại ở nhà vệ sinh nam, nhưng nếu cô ta đã chủ động, gã không có lý nào lại không ăn. Lại nói, trước đó cô ta gọi điện thoại cho gã, nói muốn gã tới làm gì, hứng thú của gã đã khơi dậy rồi, nếu như không thể thực hiện sẽ rất mất mát.

Người thanh niên này chính là em họ của Lưu Hưng.

Cũng chính là kẻ bị bệnh AIDS Lâm Vũ Hi vốn muốn gọi đi làm nhục Tề Tiểu Tô kia.

Lâm Vũ Hi tuyệt đối không ngờ chuyện này cuối cùng lại xảy ra trên người cô ta, nếu như cô ta biết trước, nhất định sẽ không muốn dùng kế hoạch thất đức như vậy, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

“Cút…”

Ý thức của Lâm Vũ Hi lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, nhưng cô ta cuối cùng nhớ ra chính là Hồng Tử Quân đưa cô ta ra khỏi phòng bệnh kia.

Cô ta nhớ đến tiếng cười giễu cợt của Hồng Tử Quân bên tai cô ta, lời nói giống như ác ma.

“Tôi biết kế hoạch của cô, người đàn ông mắc bệnh đó? Để gã chơi Tề Tiểu Tô, không bằng chơi cô đi, nếu như sau đó cô vẫn có thể ở bên cạnh Chúc Tường Đông, không phải vừa vặn truyền bệnh cho hắn sao? Như vậy chúng tôi không cần tốn sức cũng tiêu diệt được hắn rồi. Yên tâm, tôi sẽ giúp người đàn ông kia mang cô ra ngoài.”

Là hắn, là Hồng Tử Quân…

Khóe mắt Lâm Vũ Hi lăn ra một giọt nước mắt.

Mà lúc này Chúc Tường Viêm đã đón Nghiêm lão ra khỏi xe cấp cứu, Nghiêm Uyển Nghi đã lo đến mức mặt trắng bệch đi. Dưới sự sắp xếp của anh ta, Nghiêm lão được đưa vào phòng cấp cứu.

“Đừng lo lắng quá, sẽ không sao đâu.” Chúc Tường Viêm đi mua cốc cà phê nóng quay lại, đưa cho Nghiêm Uyển Nghi đang đứng trông ngoài cửa.

Nghiêm Uyển Nghi nhận lấy thấp giọng nói cám ơn.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Bố tôi nhận một cuộc điện thoại, nói Tiểu Tô bị… bị giết rồi!” Nghiêm Uyển Nghi nắm chặt cốc, sợ hãi nhìn anh ta: “Tôi cũng nghe được tiếng Tiểu Tô kêu khóc trong điện thoại!”

Chúc Tường Viêm lộp bộp trong lòng: “Cô chắc chắn cô nghe được tiếng Tề Tiểu Tô kêu khóc?”

“Đúng vậy, tôi thật sự nghe được!”

“Mẹ kiếp.” Chúc Tường Viêm lập tức cầm điện thoại gọi cho Chúc Tường Đông.

“Là điện thoại của ai? Nói Tề Tiểu Tô đang ở trong tay bọn chúng? Ra tay rồi?” Trước khi Chúc Tường Đông nghe điện thoại, anh ta vội hỏi mấy câu.

Nghiêm Uyển Nghi lắc lắc đầu: “Tôi không biết là ai gọi điện thoại đến, nhưng bọn họ nói bọn họ sắp bắt Tiểu Tô rồi, nói Tiểu Tô đang bị bọn họ ép đến đường cùng, để bố tôi nghe tiếng kêu thảm cuối cùng của Tiểu Tô, để cho ông nhớ là ông hại chết Tiểu Tô, là ông kéo Tiểu Tô qua đây…”

Cảm giác áy náy tội lỗi và tiếng kêu thảm của Tiểu Tô, khiến cho Nghiêm lão nhất thời không chịu nổi kích thích, ngất xỉu.

“Chuyện gì thế?” Tiếng Chúc Tường Đông truyền tới.

“Anh, không hay rồi…”

Thành phố K sầm uất ngựa xe như nước giống như cách rất xa, Tề Tiểu Tô không quan tâm gì cả, chỉ nghiến răng chạy như điên về phía trước.

Cô không phải không nghe thấy tiếng người vây đuổi đang giễu cợt nói với cô đây là một cái ngõ cụt, ba lối ra đều bị bọn họ chặn rồi, chạy thế nào đi nữa cũng không chạy ra được. Nhưng trừ chạy ra, cô chẳng còn cách nào khác.

Cô vẫn còn quá trẻ, vẫn suy nghĩ về con người và thế giới này quá đơn giản.

Cô thật sự không ngờ Nghê Hào sớm đã phái người theo dõi biệt thự của Chúc Tường Đông, hơn nữa mua chuộc Minh Thông, giấu bố gã lắp máy nghe lén trong biệt thự của Chúc Tường Đông.

Điểm này Chúc Tường Đông bọn họ đều không ngờ đến.

Mà cô vừa ra khỏi cửa liền bị người theo dõi, lúc cô đến hàng ngọc sắp mua được ngọc, người quản lý đó bị ép lừa cô nói có một miếng ngọc loại tốt nhất vẫn chưa chạm trổ, hỏi cô có hứng thú không, liền dẫn cô đến phòng trong.

Bên trong lập tức có bốn người đàn ông cầm súng xông ra, dùng súng chĩa vào cô, đưa cô ra ngoài, cô bị ép lên một chiếc xe chở tiền, ra khỏi phố xá sầm uất.

Ở trong xe cô nghe thấy đối phương trao đổi ngắn gọn mấy câu, biết mục đích của bọn chúng là giết mình, liền ở thời khắc cuối cùng mượn lực của Vệ Thường Khuynh đạp cửa xe chạy ra ngoài.

Nhưng cũng chính vì vậy, năng lượng tiêu hao hết sạch, Vệ Thường Khuynh bị bắt buộc cắt đứt truyền số liệu thực thể.

Cô chạy vào một khu nhà bỏ hoang rách nát, khả năng là nhà từ đầu thập niên chín mươi, ngõ hẹp, nhà lầu phần lớn đều là năm sáu tầng, cỏ dại mọc um tùm, u ám không ánh sáng, rậm rạp giống như cảnh phim kinh dị.

“Đừng chạy, cô không chạy nổi đâu!”

“A a a! Các người đừng giết tôi! Tha cho tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho các người!” Tề Tiểu Tô sợ hãi kêu lên.

Đương nhiên, sợ hãi và gào thét của cô đều là giả, chính vì như vậy, những người này cho rằng cô sợ hãi, tuyệt vọng, mới buông lỏng cảnh giác, tốc độ đuổi theo cô cũng chậm hơn.

Nhưng cô không biết, “diễn xuất” của cô kích thích Nghiêm lão ngất xỉu rồi.
Bình Luận (0)
Comment