Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 24

Nhìn Trịnh Mạt rụt đầu rụt cổ đứng sau lưng Ngô Kiến, Tề Tiểu Tô tức sắp nổ phổi.

Cô ta dựa vào cái gì mà đưa đám người này tới đây chứ?

“Ô, căn hộ này cũng khá đấy, nghe nói tiền thuê nhà ở khu này đang tăng ầm ầm à?” Ngô Kiến trọc đầu hít một hơi thuốc, lượn lờ khắp nơi, cứ như đang thưởng thức đồ vật của hắn vậy. Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt dâng lên cảm giác bất an.

“Đây là nhà của tôi, không liên quan gì đến cậu hai tôi hết.”

“Cậu hai của cô à?” Ngô Kiến nhìn cô từ trên xuống dưới, “Ồ, cậu hai của cô là thằng oắt Tô Vận Thuận đấy à?”

“Ngô Kiến, cậu đã bảo sẽ cho chúng tôi thêm hai ngày cơ mà?” Ông ngoại Tô cũng rất tức giận. Ông cụ hoàn toàn không ngờ lúc trước Trịnh Mạt đã lén lút theo họ đến đây, biết địa chỉ của căn hộ này. Có lẽ, nếu lúc trước hai ông bà cụ không giữ kín sổ đỏ và hộ khẩu của căn hộ này đi thì chắc chúng nó cũng đã nhăm nhe đến căn hộ này rồi.

Bị bố chồng trừng mắt, Trịnh Mạt ấm ức kêu lên: “Bọn họ đến tận nhà đập cửa như thế, con ở nhà có một mình cũng sợ chứ ạ! Hơn nữa, chuyện của Vận Thuận, con cũng có tự quyết được đâu.”

Không tự quyết được?

Ngô Kiến nói: “Tôi nói, thầy ạ, tôi vốn cũng muốn giữ thể diện cho thầy, nhưng sáng sớm nay mấy thằng đàn em của tôi nói, thằng nhãi Tô Vận Thuận kia chạy trốn rồi! Hơn nữa lại có người nhìn thấy mấy người đi từ sáng sớm, mẹ kiếp, ai biết được có phải các người muốn trốn không? Nếu mấy người mà chạy hết thì tôi biết đi đâu đòi tiền bây giờ?”

“Nhà chúng tôi là hạng người đó sao?”

Bà ngoại Tô lại sững sờ hỏi: “Cậu nói Vận Thuận chạy rồi là sao?”

Ngô Kiến liếc mắt một cái, thò tay túm Trịnh Mạt ra trước mặt, “Mày nói đi.”

Mắt Trịnh Mạt đỏ ửng lên, rồi òa khóc: “Bố, mẹ, họ nói đêm qua Vận Thuận lại đánh bạc nữa, vay của đám cho vay nặng lãi thêm 3 vạn tệ!”

Ba ông cháu Tô gia vừa nghe vậy, trong tai ong lên một tiếng, sững sờ.

“Ba vạn tệ?”

“Đúng thế, cộng với 2 vạn 8 tôi nói tối qua, tổng cộng là 5 vạn 8, thằng oắt Tô Vận Thuận đó chẳng ra gì, lại dám chạy trốn, thế nên số tiền này tôi cũng không thể nể mặt thầy được nữa, cộng cả gốc lẫn lãi là 6 vạn tệ, nếu hôm nay nhà thầy không trả được…”

Ngô Kiến nhìn Tề Tiểu Tô, xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của mình, nhếch môi cười nói: “Vậy thì lấy căn hộ này ra trả nợ đi, dù nó hơi cũ một chút, nhưng tôi cũng không quá tính toán với nhà thầy.”

“Ông đừng mơ! Pháp luật quy định cậu nợ nần, phải lấy tài sản của cháu gái ra trả nợ từ bao giờ chứ?” Trong lòng Tề Tiểu Tô thầm chửi rủa Tô Vận Thuận, cả đêm hôm qua gã không về, cô đã cảm thấy không ổn rồi, không ngờ gã lại dám đi đánh bạc tiếp, thua rồi còn dám chạy trốn!

“Vậy mày cảm thấy ai có thể chịu trách nhiệm hả? Tìm tới tìm lui cũng chỉ có ông bà ngoại mày chịu trách nhiệm được thôi, nếu không, tao đập què bọn họ nhé?” Ngô Kiến rít một hơi thuốc, phả vào mặt cô.

Tề Tiểu Tô ho sù sụ, lùi về sau hai bước, ôm chặt lại bà ngoại, sợ bà lại bị kích động ngất xỉu. Nhưng lời nói của Ngô Kiến cũng khiến trong lòng cô lạnh buốt.

Cô biết loại người này chuyện gì cũng có thể làm được, bàn tay đang ôm lấy cô của bà ngoại đã lạnh như băng rồi, ông bà già vất vả hơn nửa đời người, gần đến lúc gần đất xa trời vẫn còn phải chịu khổ thế này khiến cô đau lòng đến mức chỉ muốn lôi Tô Vận Thuận ra băm chém cho hả giận.

Ngô Kiến cười đắc ý, nói: “Thiếu nợ phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên. Mày có đi nói ầm lên thì bố mày cũng đếch sợ. Để tao nói thật cho chúng mày biết nhé, ngoài xã hội đã không có ô dù chống lưng mà dám làm việc này sao? Này cô em, đừng có lôi cảnh sát pháp luật này nọ ra nữa, mày còn non lắm, có muốn anh đây đưa mày đi tham quan cho biết sự tàn khốc của thế giới này không?”

“Chuyện của Vận Thuận chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cậu đừng gây khó dễ cho cháu gái tôi, con bé còn là học sinh.” Ông ngoại Tô gia bước tới một bước, chắn trước mặt Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô không khỏi kêu lên một tiếng: “Mợ hai, mợ nói gì đi chứ?”

Ai ngờ đến thời điểm này Trịnh Mạt lại buột miệng nói: “Tao với Tô Vận Thuận đã đăng ký kết hôn đâu, chuyện của lão ấy chẳng liên quan gì đến tao hết!”

Nói rồi cô ta quay người chạy ra ngoài.

Ông bà ngoại Tô đều tức giận đến run rẩy cả người, Tề Tiểu Tô cũng cực kỳ phẫn nộ.

Thì ra họ thực sự chưa đăng ký.

Tô Vận Thuận nợ nhiều tiền như vậy rồi chạy trốn, chắc chắn Trịnh Mạt cũng sẽ không ở lại gánh nợ, khoản tiền đó cuối cùng vẫn rơi xuống đầu ông bà ngoại cô.

“Thực ra mọi người cũng không cần phải làm ra vẻ như sắp chết cả nhà thế đâu,” Ngô Kiến lại rít một hơi thuốc, thò đầu ra ngó Tề Tiểu Tô đứng sau lung ông bà ngoại, “Tôi vẫn còn một cách, 6 vạn này, mọi người không cần phải trả một xu nào cả, món nợ này sẽ được xóa bỏ hoàn toàn, có muốn cân nhắc một chút không?”

***

Tề Tiểu Tô nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không phải không oán hận.

Người đàn ông này vì uống rượu say mà lấy đi sinh mạng của bố mẹ cô, nhưng cũng vì vụ tai nạn ấy mà từ đó về sau người đàn ông này sống rất thê thảm. Gã cũng không trốn tránh trách nhiệm, gã bán nhà, năm đó căn nhà ấy của gã cũng vừa mua xong, đền bù được kỳ đầu tiên, nhưng vì chuyện đó mà vợ gã bỏ gã, bà mẹ già ở nhà cũng vì chuyện đó mà sinh bệnh mãi không khỏi, sau khi ngồi tù 2 năm, được tại ngoại là gã lại đi làm công, có chút tiền liền trả cho cô… tuy là đều bị Tề Tông Bình lấy cả.

Mà nơi gã sống hiện giờ nằm ở khu cũ kỹ tồi tàn nhất, thôn trong thành phố, nhà rất cũ nát san sát bên nhau, ánh sáng vô cùng u ám, ngõ hẻm rất chật hẹp, còn có người đổ nước thải ra, may mà thời tiết lúc này hơi lạnh, chứ nếu là mùa hè thì chắc ruồi nhặng đã bay khắp nơi rồi.

Nơi này là khu vực rất hỗn tạp, hơn nữa đều là những người ở dưới đáy xã hội sinh sống, vô cùng hỗn loạn. Đương nhiên, không phải là người giàu có thì không loạn, nhưng cái loạn của người giàu có đều được che đậy dưới lớp hào quang tươi đẹp. Ở đây có rất nhiều cướp giật, móc túi, lẻn vào nhà ăn trộm, thậm chí còn có cả tội phạm hiếp dâm, hút hít ma túy, trai bao gái điếm v.v… cực kỳ khó quản lý.

Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô muốn lấy được 5 vạn tệ kia trước thời hạn thì tuyệt đối sẽ không đặt chân vào nơi thế này.

Nhưng cô không có điện thoại, cũng không biết số điện thoại của người đàn ông này, chỉ nhớ có lần người đàn ông này gửi tiền đến, lúc trước khi đi, Trần Đông có gào lên với gã một câu, mày đừng hòng chạy trốn, tao đã nhờ người canh chừng bên khu Bách Gia mày ở rồi.

Tề Tiểu Tô nhớ khu Bách Gia.

Đương nhiên cô cũng không biết người đàn ông này ở tòa nhà nào, tầng mấy, may mà khu Bách Gia cũng giống một xóm nhỏ, có một cổng lớn bên ngoài, đi ra ngoài ắt phải đi qua cổng này.

Hôm nay cô ngồi chuyến xe sớm nhất sang đây, ngồi chờ ngoài cổng lớn từ sáng sớm, dùng cách thức cực kỳ ngốc nghếch ngồi chờ suốt bảy tiếng đồng hồ mới đợi được người đàn ông trong trí nhớ của cô.

Người đàn ông đó tên là Tôn Long.

Người đàn ông này mới ba mươi mấy tuổi, nhưng nhìn chẳng khác gì năm mươi tuổi, khuôn mặt khắc khổ, u sầu, quần áo hẳn là moi móc từ chợ đêm ra, vì gã rất gầy nên nhìn càng có vẻ rộng hơn.

Sau khi bị Tề Tiểu Tô chặn lại, gã lại nhận ra cô ngay, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt cô ngay ngoài đường, điều này khiến Tề Tiểu Tô không kịp ứng phó.

“Cô bé à, lúc trước chú thím cháu không cho tôi gặp cháu, thực ra tôi đã muốn quỳ nhận tội với cháu từ lâu rồi, do tôi hủy hoại cả gia đình cháu, tôi biết, có dùng bao nhiêu tiền cũng không bù đắp lại được, cả đời này trong lòng tôi cũng không thể thanh thản được…”

Tôn Long nói rồi hai dòng nước mắt đục ngầu cũng đã ướt đẫm khuôn mặt.
Bình Luận (0)
Comment