Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 247

Vừa nghe câu này, tim Long Đào đập thịch một cái.

“Tham mưu trưởng Đỗ đang nói gì vậy, Long mỗ nghe không hiểu.”

“Ha ha.” Đỗ Tử Nhân, người đàn ông trung niên ngồi đối diện, cũng chính là người được coi là người cầm quyền của Đỗ gia, hiện đang đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng quân khu thành phố D, khẽ cười nói: “Bí thư Long cũng không cần phải lo, hiện giờ ở thành phố D, trừ tôi ra thì tạm thời chưa ai biết chuyện này cả, nói đến cũng lạ, làm sao Bí thư Long lại có dính líu đến một con nhóc như vậy chứ?”

“Tham mưu trưởng Đỗ ăn nói cẩn thận.”

“Ăn nói cẩn thận gì chứ, tôi còn lạ gì anh? Bà chị ở nhà đã tàn tật bao nhiêu năm nay rồi, nghe nói cũng không thể làm chuyện vợ chồng được nữa đúng không? Là một người đàn ông bình thường, làm sao có thể không động đến phụ nữ từng ấy năm trời? Với thân phận này của Bí thư Long, chắc cũng không thể nào vừa mắt mấy ả đàn bà õng ẹo ngoài kia được. Nghe nói năm đó bà chị cũng là một người con gái rất dịu dàng ngây thơ, xinh đẹp, hóa ra đó là kiểu mà Bí thư Long thích sao? Có điều, Bí thư Long cũng đừng trách tôi lắm điều, phụ nữ phải thành thục một chút, cảm giác nó thú hơn nhiều, mới mười bảy mười tám tuổi thì có cái vị gì đâu chứ? Đúng không? Lẽ nào con bé Tề Tiểu Tô đó lên giường lại rất lẳng lơ phóng khoáng sao?”

Nói cả một tràng dài này, Đỗ Tử Nhân cũng thấp giọng xuống, ghé lại gần, mặt đầy vẻ hứng thú.

Long Đào rất muốn nhịn xuống, dù sao đã ngồi lên vị trí này rồi, anh ta cũng đã nhìn quen những chuyện như vậy, có người nào, lời nào mà anh ta chưa từng nghe đâu? Có bộ mặt tởm lợm, bẩn thỉu, đểu giả nào mà anh ta chưa từng thấy chứ?

Nhưng anh ta thực sự không ngờ được Đỗ Tử Nhân là tham mưu trưởng của một quân khu, mà đầu óc lại bẩn thỉu như vậy, hơn nữa, còn dám nói thẳng ra ngay trước mặt anh ta.

Thực sự không nhịn nổi.

Ngay khi Long Đào muốn đập bàn đứng dậy, Đỗ Tử Nhân lại liếc anh ta một cái, châm chọc: “Sao thế, Bí thư Long ngượng quá hóa giận à, hay là muốn lật mặt với Đỗ mỗ? Tuy hiện giờ Đỗ gia không còn được như ngày xưa, nhưng đừng trách tôi không báo trước, không phải tôi không thể kéo anh xuống khỏi vị trí này đâu. Bí thư Long cũng đừng có phủ nhận vội, xem cái này đi.”

Gã lấy từ trong túi hồ sơ bên cạnh ra mấy bức ảnh, ném đến trước mặt Long Đào.

Mấy bức ảnh đó tung ra, Long Đào vừa cúi đầu là có thể nhìn rõ được hình ảnh trên đó.

Đó chính là ảnh chụp anh ta và Tề Tiểu Tô gặp nhau ở Trúc Nhã Cư lần đó, khi ấy trong phòng rõ ràng còn có cả Hồ Tu Trạch, nhưng góc chụp ảnh lại chỉ chụp được hai người là anh ta và Tề Tiểu Tô.

Trong ảnh, anh ta đang nhìn Tề Tiểu Tô, lại có thể nhìn thấy rõ ánh mắt anh ta rất sáng.

Nếu muốn lý giải, người khác có khăng khăng ánh mắt kia có vấn đề thì anh ta cũng không thể nào biện minh nổi, làm sao anh ta có thể giải thích rằng, đó là ánh mắt khâm phục và tán đồng chứ?

Bí thư của một thành phố, mà lại khâm phục một cô nữ sinh lớp 11 sao?

Ai tin được?!

Nhưng điều quan trọng nhất là, rốt cuộc ai đã chụp những bức ảnh này?!

Lúc đó họ thực sự không hề nhận ra rằng trong phòng này vẫn còn có người khác!

“Bí thư Long, anh nói xem, nếu gửi những bức ảnh này đến tay bà chị ở nhà. Chị ấy xem rồi sẽ có cảm giác thế nào?” Đỗ Tử Nhân cười hỏi.

Long Đào phẫn nộ gườm mắt nhìn gã chằm chằm.

“Không được làm phiền đến bà nhà tôi!”

Đỗ Tử Nhân nhún vai: “Được thôi, vậy phải xem Bí thư Long có hiểu cách làm người, cách xử lý mọi chuyện hay không chứ.”

“Rốt cuộc các anh muốn gì? Muốn mạng của Tề Tiểu Tô sao? Đỗ Tử Thăng không thể nào là do cô ấy giết.”

Đỗ Tử Nhân lắc lắc ngón trỏ: “Chỉ có ông già ở nhà mới tin cái gì mà giết người đền mạng, phải lôi một người ra để làm tăng uy thế danh tiếng cho Đỗ gia mà thôi. Cứ làm như giết chết được Tề Tiểu Tô rồi thì Đỗ gia sẽ có thể diện hơn vậy. Chuyện này thật nực cười, trước giờ tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

Trong lòng Long Đào ít nhiều gì cũng buông lỏng hơn một chút: “Vậy anh muốn gì?”

“Anh thuyết phục Tề Tiểu Tô giúp tôi. Tôi không cần biết rốt cuộc quan hệ giữa anh và cô ấy là gì, nhưng tôi có chuyện cần dùng đến cô ấy. Hạ gia, anh biết chứ?”

Hạ gia!

Long Đào kinh hãi giật thót mình.

Hạ gia, có ai không biết chứ?

Những người năm xưa giành lại độc lập chủ quyền đó, giờ còn lại được mấy người? Vị kia của Hạ gia bây giờ chính là người có khả năng kế nhiệm vị trí lãnh đạo ấy nhất sau khi lãnh đạo lớn về hưu.

Đừng tưởng anh ta là Bí thư thành phố thì ghê gớm lắm, với địa vị của anh ta hiện giờ, còn cách Hạ gia cả nghìn núi vạn sông, cách rất xa, rất rất xa.

Hạ gia là nơi mà một Bí thư thành phố như anh ta cũng phải ngẩng đầu kính cẩn ngước nhìn.

Trước giờ Hạ gia làm việc rất khép kín, nghe nói gia quy của Hạ gia rất nghiêm ngặt, trước giờ con cháu Hạ gia chưa từng làm bừa ở bên ngoài, nếu có chút sai lầm nào bị người khác nắm thóp thì sẽ bị cả gia tộc hắt hủi.

Cũng chính vì vậy, dù có ai muốn gây chuyện hay tìm nhược điểm của Hạ gia cũng sẽ gặp khó khăn.

Hạ gia cực kỳ quý trọng danh dự của mình.

Tuy anh ta khâm phục Tề Tiểu Tô, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ Tề Tiểu Tô và Hạ gia có chút quan hệ gì, dù Tề Tiểu Tô có thông minh, lanh lợi đi chăng nữa, so với Hạ gia thì cũng chẳng là cái rắm gì cả.

Vì vậy, Đỗ Tử Nhân nhắc đến Hạ gia, trong lòng Long Đào lập tức như có cơn sóng dữ dâng lên.

“Đây là chuyện tuyệt mật, tôi sẽ không nói với anh được. Anh chỉ cần biết là, chuyện tôi cần đến Tề Tiểu Tô là có liên quan tới Hạ gia, thế là đủ rồi.” Đỗ Tử Nhân thấp giọng nói: “Hơn nữa, nếu tôi hoàn thành được chuyện này, sau này chắc chắn sẽ nhớ tới công lao của anh, anh cũng sẽ được lợi lớn, còn cả Tề Tiểu Tô, anh cho rằng tôi muốn hại con bé sao? Cũng không biết có phải kiếp trước nó đã cứu cả địa cầu nên kiếp này mới đổi được một cơ hội tốt như thế này không ấy chứ.”

“Anh muốn cô ấy làm gì?”

“Làm gì à? Rất đơn giản, tôi muốn đưa nó đi bồi dưỡng, học những thứ nó cần phải học, nửa năm thôi, chỉ sau nửa năm, tôi sẽ đưa nó tới thủ đô, đẩy nó vào tầm mắt của ai đó trong Hạ gia!”

Im lặng một lúc lâu sau, Long Đào mới thấp giọng nói: “Hiện giờ còn chưa tìm thấy Tề Tiểu Tô, đến lúc tìm thấy cô ấy, tôi sẽ trả lời anh sau.”

Đỗ Tử Nhân dựa người vào lưng ghế: “Được thôi. Được. Tôi tin rằng anh sẽ có sự lựa chọn chính xác. Tôi chờ. Còn về mấy người nhà tôi muốn lấy mạng Tề Tiểu Tô kia, tôi cũng sẽ khuyên nhủ một chút.”

Chuyện bên ngoài đương nhiên Tề Tiểu Tô đều không hề hay biết chút gì.

Lúc cô tỉnh lại đã là tám rưỡi tối ngày hôm sau rồi.

Có ánh sáng dịu nhẹ tản xuống, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, trên người cô đắp một tấm chăn mỏng, tay cô chạm nhẹ vào cũng nhận ra được cô đang nằm trên chiếc giường salon mà cô đặt trong không gian chứa đồ kia.

Thiếu soái?!

Tề Tiểu Tô chợt nhớ tới Vệ Thường Khuynh, đột ngột ngồi bật dậy, nhưng vì động tác quá mạnh và bất ngờ, nên ảnh hưởng đến vết thương trên trán cô, khiến cô đau đến mức rên lên một tiếng.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên.

“Em vội thế làm gì? Không thể ngồi dậy chậm chậm chút được sao?”

Tề Tiểu Tô vừa ngẩng đầu đã thấy Vệ Thiếu soái đại nhân đang ngồi trên chiếc ghế salon lười bằng vải bố mà lần trước cô mua ở trung tâm đồ gia dụng về, rồi nhét thẳng vào trong không gian, đặt ở góc cách chiếc giường không xa.

Quần áo trên người anh cũng là do cô mua, khi cô nhìn thấy bộ này đã cảm thấy chắc chắn sẽ hợp với anh, giờ xem ra đúng là hợp thật. Dù không phải quân phục, nhưng khí phách oai vệ của Thiếu soái cũng không giấu đi được.

Anh ngồi trên chiếc ghế salon lười đó, đôi chân dài thoải mái vắt chéo lên, nhìn cứ như dài đến hai mét ấy. Tay anh đang lật xem một quyển sách.

Tề Tiểu Tô vốn còn đang thưởng thức trai đẹp, nhưng lúc nhìn thấy quyển sách kia lập tức giật mình hồi hồn lại, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, không kịp nghĩ gì cả, vội bổ nhào về phía anh.

Cướp sách!

“Sao anh lại tự ý xem lung tung sách của em hả!”
Bình Luận (0)
Comment