Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 358

Tề Tiểu Tô đâu có thể để cho anh ta bắt được, mặc dù cô từ cách ra tay của Vu thiếu là có thể nhìn ra anh ta ít nhiều cũng từng luyện võ, thế này đối với cô trước kia mà nói có thể đã rất mạnh rồi, nói cho cùng lại còn trời sinh nam nữ chênh lệch. Nhưng bây giờ một chiêu của Vu thiếu trong mắt cô lại rất nực cười.

Tưởng là tốc độ của anh ta rất nhanh? Góc độ rất chính xác sao?

Ra tay một cái là chụp được cổ tay cô á?

Vu thiếu ra tay như vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn kéo cô ngồi xuống, cô có thể khẳng định, anh ta là muốn kéo cô ngồi lên đùi anh ta.

Xem ra, khoảng thời gian này kêu bọn họ hành động có hiệu quả rồi, Vu thiếu bây giờ đã không bình tĩnh, hơn nữa như cô mong muốn, anh ta đã đoán được ba người kia là do cô phái đi, đây là chắc chắn đến tìm cô để gây sự rồi.

“Vu thiếu có lời muốn nói thì được, nhưng tốt nhất là đừng động tay động chân.”

Khóe miệng Tề Tiểu Tô cong lên thành nụ cười, xoay cổ tay, chụp ngược lại tay anh ta, dùng sức bóp một cái, ấn vai anh ta lên bàn, bẻ quặt cánh tay ra sau lưng.

“Đau đau đau...” Vu thiếu lập tức gân cổ kêu đau, “Tề Tiểu Tô, cô buông tay ra!”

“Không phải anh nói muốn nói chuyện sao? Tôi bây giờ đang định nói chuyện với anh đây.” Tề Tiểu Tô dùng sức, mặt anh ta bị đè lên bàn, Tề Tiểu Tô nhìn Nghiêm Uyển Nghi, hỏi: “Vừa rồi anh ta có làm gì chị không?”

Lúc cô ra tay, Nghiêm Uyển Nghi gắng hết mức dựa ra sau, cô cũng không ngờ Tề Tiểu Tô bây giờ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, lại dám một lời không hợp liền ra tay với một tên đàn ông khỏe mạnh trai tráng, cô theo bản năng nắm chặt cái túi xách chanel trong tay, chỉ nghĩ lúc nào có thể đánh giúp mấy cái.

Bây giờ thấy Tề Tiểu Tô nhìn qua, cô lập tức lắc đầu, đang định nói không, lại thấy Tề Tiểu Tô nháy mắt với mình.

A?

“Có nói năng trêu ghẹo gì không?” Tề Tiểu Tô lại hỏi một câu.

Lúc này Nghiêm Uyển Nghi mới hiểu ý, lập tức nói: “Có! Vừa rồi anh ta nói toàn lời lưu manh!”

Tề Tiểu Tô ừ một tiếng, lập tức bê cốc nước chanh trên bàn mà Nghiêm Uyển Nghi chưa uống lên, từ từ dội lên đầu Vu thiếu.

“A! Tề Tiểu Tô! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Cô đã đủ chưa hả?”

“Sao thế, giở trò lưu manh không phải nên chuẩn bị tâm lý bị tát hoặc là bị tạt nước à?” Tề Tiểu Tô đổ hết cốc nước chanh lên đầu anh ta rồi mới nới lỏng tay buông anh ta ra.

Khách trong nhà hàng đều nhìn qua đây, nhưng tình hình như vậy căn bản sẽ không có ai xen vào.

Ngược lại có phục vụ muốn qua khuyên, nhưng đúng lúc anh ta đi đến thì Tề Tiểu Tô đã buông tay ra.

“Tề Tiểu Tô, cô có phải quá đáng quá rồi không hả?” Vu thiếu tức giận đứng lên, tóc vốn hơi dài, sau khi bị dội ướt dính hết lên trán, mặt mũi vốn còn đường đường, lúc này giống như một con ếch rơi xuống nước. Anh ta giận giữ trừng hai mắt, căm hận trừng Tề Tiểu Tô, “Chuyện tốt cô làm đừng tưởng tôi không biết!”

“Ồ, tôi vốn dĩ muốn làm chuyện tốt không để lại tên, sao anh lại vẫn biết?”

Nghiêm Uyển Nghi cố nín cười.

Không thể không nói, dáng vẻ của Tề Tiểu Tô bây giờ quá là bỉ ổi, đây là muốn làm người ta tức chết sao?

“Tôi nói cho cô biết, Tề Tiểu Tô, ngày tháng tốt đẹp của cô sẽ rất nhanh chấm dứt thôi, cô đừng tưởng....”

Anh ta còn chưa nói hết, Tề Tiểu Tô lại đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, nháy nháy mắt thần bí nói: “Thật ra thì, Vu thiếu, chỗ tôi có mấy thứ có thể anh sẽ có hứng.”

Lửa hận của Vu thiếu lập tức bị chặn trong ngực, lại không nhịn được, mặt kìm nén đến co rút, không tự chủ được hỏi: “Thứ gì?”

“Ừm, bây giờ anh nói mấy câu không sao không sao, chúng tôi đang đùa thôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Dựa vào cái gì?”

“Chuyện liên quan đến tài sản của Vu gia nhà anh.” Tề Tiểu Tô nháy mắt, “Có lẽ anh không biết, anh còn có một người em trai đúng không?”

“Cô nói cái gì?” Mặt Vu thiếu biến sắc.

Tề Tiểu Tô: “Ừm?”

“Được, được, nếu như lát nữa cô không nói ra thứ gì tử tế, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!” Vu thiếu kêu lên: “Xin lỗi mọi người, làm phiền rồi, mọi người tiếp tục ăn cơm đi, chúng tôi đùa thôi!”

Người phục vụ kia đưa khăn giấy qua, anh ta căm hận rút khăn ra thấm nước, nhìn Tề Tiểu Tô: “Đổi chỗ khác chứ?”

“Không cần đâu, đổi bàn khác là được.” Đợi lát nữa bọn họ vẫn muốn ăn cơm.

Ba người đổi vào chỗ ngồi trong góc, sau khi ngồi xuống, Tề Tiểu Tô thò tay vào trong túi xách thực ra là lấy một bức thư ở trong không gian ra.

Đây là một ít đồ, có tài liệu, còn có ảnh Hệ thống Tiểu Nhất tra được mà trước đó cô bảo Đồng Xán rửa ra.

Vốn dĩ hôm nay không định đưa cho Vu thiếu, nhưng anh ta vừa vặn đụng tới, vậy cũng chỉ có thể thuận tiện nói sớm. Thời gian này cô luôn cho người đi khiêu khích anh ta, chọc cho anh ta nổi cơn tam bành, cũng là vì làm nền cho những thứ này.

Cô tra được, tính tình Vu thiếu nóng nảy, dễ kích động, không có đầu óc, chỉ cần bị khích bác, sẽ rất dễ làm ra hành động không có suy nghĩ.

“Anh xem đi sẽ biết.” Tề Tiểu Tô đẩy đồ đến trước mặt anh ta, sau đó cầm menu lên bắt đầu gọi đồ ăn cùng Nghiêm Uyển Nghi, đương nhiên, không có phần của Vu thiếu. Xem những thứ đó rồi, anh ta nhất định sẽ không ngồi nổi nữa.

Vu thiếu đang xem bản giám định ADN phía trên cùng, không dám tin trợn to mắt. “Là ai? Là ai?”

“Xem tấm hình phía sau đi, là cậu nhóc đẹp trai đó.”

Phía sau có một xấp ảnh, nhân vật chính trên ảnh phần lớn là một cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi. Hơn nữa, phần lớn là ảnh bà Vu ở cạnh cậu ta, cùng nhau đẩy xe mua đồ, đang mua đồ ăn vặt ở siêu thị, đang ăn cơm, đang ở sân chơi, hai người đều cười vô cùng vui vẻ.

Lúc Hệ thống Tiểu Nhất đưa những bức ảnh này cho Tề Tiểu Tô xem, cô cũng không khỏi cảm khái gien của Bạch Thế Tuấn, Bạch Dư Tây đã rất đẹp trai rồi, đứa con riêng này cũng đẹp trai từ bé, tướng mạo tương đối xuất sắc.

Đứa bé này tên là Bạch Giai Minh, là con trai của Bạch Thế Tuấn và bà Vu. Cô nói mà, Bạch Thế Tuấn tại sao lại gắn bó lâu dài với bà Vu không phải là quá xuất sắc như vậy, hoá ra là bà Vu có thủ đoạn, đã sớm sinh cho ông ta một cậu con trai đẹp trai như vậy. Hơn nữa, Bạch Giai Minh này cũng rất được Bạch Thế Tuấn yêu thích, cậu ta thông minh, thành tích học tập tốt, tuổi còn trẻ đã tự nguyện đi theo những người lớn học tài chính, học quản lý, học kinh tế, chính là một thiên tài nhỏ của giới kinh doanh.

Mà một đứa con trai khác của Bạch Thế Tuấn là Bạch Dư Tây, mặc dù cũng thông minh, nhưng từ nhỏ đã đối nghịch với ông ta, đường đường là công tử của tập đoàn Thế Giai, lại chạy đi làm cảnh sát hình sự. So sánh ra, Bạch Thế Tuấn đương nhiên càng thương yêu Bạch Giai Minh hơn.

Vì bảo vệ cậu ta, Bạch Giai Minh luôn học ở nước ngoài.

Ông ta và bà Vu thường xuyên xuất ngoại thăm cậu nhóc.

“Bạch Giai Minh....” Vu thiếu nhanh chóng xem xong tài liệu, nắm chặt ảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói mà, mấy năm nay sao bà ta cứ ra nước ngoài suốt như vậy....”

Bạch, Bạch...

Tề Tiểu Tô đã gọi xong đồ ăn, nghe vậy hếch quai hàm nhắc một câu: “Tôi nói này Vu thiếu, đầu óc anh có thể dùng được chút không hả? Anh nhìn cái tên này đi, có nhìn ra được cái gì không?”
Bình Luận (0)
Comment