Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 373

Tề Tiểu Tô dựa người vào một cây cột, lắng nghe mấy người phụ nữ kia nghiên cứu những đồ đáng giá trong bữa tiệc này, miệng cười tủm tỉm, mắt hơi cong lên, thoạt nhìn thì thấy tâm trạng đang rất vui.

Lúc Hồ Tu Trạch tới thì vừa hay lại trông thấy cảnh này, trong lòng anh ta khẽ động, sau đó lại dâng lên một niềm chua xót.

“Tu Trạch, anh nhìn gì thế?” Một thiếu nữ ưa nhìn đi tới, vỗ nhẹ lên bờ vai anh ta.

“A, Uyển Tiên à, anh nhìn thấy một người bạn, anh qua đó chào hỏi đã.”

Hoa Uyển Tiên nhìn theo ánh mắt anh ta thì bị hình ảnh một thiếu nữ đang dựa người vào cây cột làm cho kinh diễm. Nói thật, những người tới đây hôm nay cơ bản đều mặc váy, trang điểm xinh đẹp, đeo đủ loại trang sức quý giá, chưa nói tới việc mỗi người mỗi vẻ, tóm lại là ai nấy đều có dáng vẻ rất long trọng. Nhưng cô gái kia lại mặc đồ jumsuit, tóc ngắn đơn giản, trừ việc đeo một cái đồng hồ trên tay ra thì hoàn toàn không còn đồ trang sức nào khác, trong một rừng hoa hoét lòe loẹt, nhìn cô thật sự rất hút mắt.

“Em đi cùng anh, một cô gái thật xinh xắn, giới thiệu cho em làm quen với chứ.” Hoa Uyển Tiên mỉm cười nói.

Hồ Tu Trạch gật đầu.

Tề Tiểu Tô nghe thấy tiếng bước chân nên ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Hồ Tu Trạch đang tiến tới cùng một cô gái.

Cô gái kia khoảng 21, 22 tuổi, tóc xoăn xõa ngang vai, đeo vòng tai tua rua, mặc một chiếc váy sát nách, liền thân màu trắng, gương mặt không quá xinh đẹp nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Không ngờ Hồ Tu Trạch cũng tới dự tiệc đính hôn của Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm. Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Tô, em cũng tới à?”

Thực ra, lúc trông thấy Tề Tiểu Tô, Hồ Tu Trạch còn cảm thấy bất ngờ hơn.

Anh ta biết một ít chuyện riêng, ví dụ như lúc trước Úc Hà Tâm đuổi bắt Tề Tiểu Tô ở khắp nơi, hai người căn bản không thể nào trở thành bạn bè được. Chẳng lẽ là Bạch Dư Tây mời Tề Tiểu Tô tới sao?

“Anh Tu Trạch.” Tề Tiểu Tô cười chào hỏi, sau đó lại nhướng mày nhìn sang Hoa Uyển Tiên.

Hồ Tu Trạch ừ một tiếng rồi lại nói: “Giới thiệu với em, đây là Hoa Uyển Tiên, mới ở nước ngoài về, cũng có thể coi như là...”

Anh ta nói tới đây thì hơi dừng lại, dường như không biết có nên tiếp tục giới thiệu nữa hay không.

Hệ thống Tiểu Nhất nói tiếp lời anh ta: “Hoa Uyển Tiên, 22 tuổi, người thành phố N, bố cô ta là một trong những chiến hữu trước đây của Long Đào, nửa tháng trước hai người này có gọi điện cho nhau một cuộc, hôm sau Hoa Uyển Tiên liền đi tàu từ thành phố N tới thành phố D.”

Hóa ra giờ nó tra những cái này lại nhanh như vậy.

Tề Tiểu Tô cũng gần như hiểu được tại sao Hồ Tu Trạch không nói hết. Cô không bảo anh ta nói tiếp mà đưa tay ra với Hoa Uyển Tiên: “Chào cô Hoa. Tôi là Tề Tiểu Tô.”

“Cô là Tề Tiểu Tô đấy à?”

“Vâng, là tôi.”

Hoa Uyển Tiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: “Nghe nói cô rất trẻ, nhưng tôi không ngờ cô lại trẻ tới mức này. Tôi tưởng cô cũng xấp xỉ như tôi cơ ấy.”

“Vậy chắc là cô Hoa đã nghe lời đồn về tôi rồi.” Tề Tiểu Tô mỉm cười, cũng không biết đó là lời đồn gì.

Hoa Uyển Tiên có vẻ rất hứng thú với cô: “Có nghe, có nghe, tôi mới tới thành phố D chưa lâu lắm, đang đi thực tập, à đúng rồi, tôi làm ở nhật báo thành phố D, đang chuẩn bị kế hoạch cho ra một chuyên đề về các doanh nhân mới trong giới làm ăn, đang định tìm thời gian tới phỏng vấn cô Tề đấy!”

Phụt.

Tề Tiểu Tô nhìn về phía Hồ Tu Trạch với vẻ cầu cứu.

Hồ Tu Trạch cũng không nhịn được mà bật cười, anh ta rất thích những lúc Tề Tiểu Tô nhìn mình bằng ánh mắt đó, nó sẽ làm anh ta cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ...

Rất tốt, rất quen thuộc, cô ấy rất tin tưởng mình.

Nhìn mái tóc ngắn của cô, anh ta rất muốn thò tay ra vò một trận, nhưng dù ngứa tay, ngứa lòng, anh ta vẫn phải nhịn lại.

“Được rồi, Uyển Tiên, giờ chúng ta đang tới làm khách dự tiệc nhà người ta, đừng ở chỗ của người ta mà nói chuyện công việc thế chứ.”

Hoa Uyển Tiên thở dài một hơi, gật đầu: “Cô Tề, tôi sẽ hẹn cô lần sau vậy.”

Lúc này, Khưu Linh Phương đã đi tới, cười nói: “Cô Hoa, sắp tới Tề tổng nhà chúng tôi khó lòng mà phân thân ra để tiếp nhận phỏng vấn được, nhưng mà ở Thịnh Tề của chúng tôi cũng có một vị rất thích hợp với việc này đấy.”

Nói xong, cô ta liền đưa cho Hoa Uyển Tiên và Hồ Tu Trạch mỗi người một tấm danh thiếp.

Thịnh Tề, trợ lý đặc biệt của Tề Tiểu Tô.

“Người cô nói là Văn Nhĩ Định đúng không?” Hoa Uyển Tiên lập tức kéo Khưu Linh Phương lại hỏi chuyện.

Hồ Tu Trạch nhìn Tề Tiểu Tô: “Hai ngày nay em quá nổi tiếng rồi, khiến không ít người thấy kinh hãi đấy.”

“Em cũng có cách nào đâu ạ!” Tề Tiểu Tô nhún vai thở dài.

“Được rồi, thế này mà còn bảo không có cách nào à, em còn muốn bao nhiêu người tức chết nữa đây.” Hồ Tu Trạch không nhịn được trợn mắt lên với cô. Hai người cùng nhìn nhau cười.

Trong trường hợp này, tất nhiên chủ đề thích hợp nhất để nói là về Long Đào, hai người tùy ý nói chuyện mấy câu, Tề Tiểu Tô lại hất cằm chỉ về phía Hoa Uyển Tiên, hỏi chế nhạo: “Bạn gái à?”

“Có lẽ sẽ thế.” Hồ Tu Trạch mỉm cười đáp.

“Khá được đấy.”

Hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi, Hoa Uyển Tiên cũng là cô gái rất thông minh.

Hồ Tu Trạch cười không nói gì.

Có lẽ, như thế này cũng được. Anh ta biết mình và cô vô duyên, so với việc để mình sa vào lưới tình với cô thì không bằng sớm bứt ra, với anh ta mà nói thì làm bạn bè sẽ tốt hơn.

“Tiểu Tô.”

Một lát sau, Nghiêm Uyển Nghi cũng tới, nhìn thấy Tiểu Tô, cô vui mừng đi tới. Hồ Tu Trạch liền dẫn Hoa Uyển Tiên tránh đi.

“Chị tới một mình thôi ạ?” Tề Tiểu Tô sửng sốt, bố con Nghiêm gia không tới sao?

Nghiêm Uyển Nghi vừa nghe cô hỏi vậy thì sắc mặt liền trở nên không tốt. “Bố chị không đến, cũng không cho người kia tới. Anh cả thì bận, đúng rồi, em phải cẩn thận nhé, anh hai của chị cũng tới đấy.”

Con trai thứ của Nghiêm gia.

“Nghiêm Tắc Minh.” Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi lóe lên.

Nghiêm Uyển Nghi hơi lo lắng nói: “Có chuyện này chị phải nói trước với em, đêm qua anh hai về nhà, lại cãi nhau một trận với bố chị và anh cả, chị nghe lỏm được một chút, dường như anh ấy đang hận em lắm.”

“Hận em?”

“Ừ, giờ anh ấy đã bị anh cả của chị truất hết quyền hành ở công ty, không có thực quyền gì, có hai căn nhà và hai chiếc xe đứng tên anh ấy cũng bị bố chị thu lại, nói là muốn bán để lấy tiền đền bù tổn thất cho công ty lúc trước. Anh ấy bảo là do cả bố chị và anh cả đều tin lời em...”

Trên thực tế, Nghiêm Tắc Minh còn nói nhiều câu khó nghe hơn nhiều, mắng chửi Tề Tiểu Tô không tiếc từ ngữ, Nghiêm Uyển Nghi hoàn toàn không thể thuật lại mấy lời đó được.

Có điều, tuy cô không thể nói rõ nhưng Tề Tiểu Tô vẫn có thể tưởng tượng ra.

Có lẽ, những lời mà cô nói với Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Tâm về cậu hai Nghiêm này đã bị truyền ra ngoài một ít rồi.

Chỉ cần cậu hai Nghiêm nghe được chút gì đó thì sẽ lập tức ném lửa lên người cô ngay.

“Uyển Nghi.” Cô cười hỏi, “Nghiêm lão và Nghiêm tổng có nhờ chị nhắn lời gì tới em không?”

Nghiêm Uyển Nghi giật mình nhìn cô: “Sao em biết họ sẽ bảo chị tiện thể nhắn cho em hả?”

Tề Tiểu Tô nhướng mày.

“Có, bố chị nói, em cần làm gì thì cứ việc làm. Còn anh cả bảo là, không cần phải nể mặt anh ấy.” Nghiêm Uyển Nghi nói xong lại hạ thấp giọng hơn, “Có phải bọn họ đang nói tới anh hai của chị không?”

Tề Tiểu Tô thở dài, vỗ đầu cô, nói: “Bản thân chị cũng phải cẩn thận một chút, hôm nay đừng chạy lung tung đấy.”

Nghiêm Uyển Nghi: “...”

Cô bé này nhỏ hơn cô nhiều tuổi lắm đấy!

Lúc này, đã có người bắt đầu đi mời khách ngồi vào bàn.

Tề Tiểu Tô và Khưu Linh Phương được mời vào mới phát hiện chỗ của hai người khác chỗ của Nghiêm Uyển Nghi, cũng không cùng chỗ của những người khác mà cô quen, một bàn này, ngoại trừ hai người bọn cô thì toàn là đàn ông cả.
Bình Luận (0)
Comment