Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 384

Hồ Tu Trạch đang định lên tiếng thì ánh mắt lại bị người vừa đẩy cửa vào hấp dẫn.

“Xem ra, anh không cần gọi điện thoại nữa đâu, cô ấy tới rồi kìa.”

Nhà hàng này giống như một cái club, bàn ăn không bày hết ngoài đại sảnh mà ở xung quanh bể bơi, ngoài vườn hoa, bậc tam cấp, rải rác khắp nơi, tạo ra khung cảnh ăn uống rất thoáng đãng, tính riêng tư cũng cao hơn một chút vì khoảng cách giữa các bàn đều xa.

Hồ Tu Trạch và Chu Cẩm Minh ngồi ở bàn bên cạnh bồn hoa, thẳng lối đi vào từ cửa kính lớn, vì ngồi đối diện cửa nên vừa hay có thể nhìn thấy Tề Tiểu Tô đẩy cửa đi vào, đi tới một cái bàn cách họ không xa và ngồi xuống.

Chu Cẩm Minh nhìn về phía đó, ánh mắt sáng lên, không nhịn được lên tiếng khen: “Có điều, Tề Tiểu Tô quả thực càng ngày càng xinh đẹp. Lúc trước hơi gầy một tí thôi, gần đây trông có da có thịt hơn hẳn rồi.”

Lúc trước, Tề Tiểu Tô sống ở Tề gia quá kham khổ nên mặt mày hốc hác, dạy thì cũng không thể phát triển hoàn toàn hết được, sau đó, tuy rằng cô đã chuyển ra ngoài sống nhưng lại có quá nhiều việc phải lo lắng, còn phải trải qua đủ loại huấn luyện đặc biệt làm cô không thể nào béo nổi, nhưng gần đây quả thực trông cô đã có nhiều sức sống hơn rồi.

Không gầy như trước nữa, da cũng đẹp hơn nhiều, căng và rất đàn hồi. Hơn nữa, dáng người cũng thay đổi rất nhiều.

Theo lời Chu Cẩm Minh, Hồ Tu Trạch cũng không nhịn được quan sát dáng người của Tề Tiểu Tô, sau đó thấy hơi lúng túng. Anh ta làm gì thế này, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta thế chứ, chẳng khác gì tên lưu manh cả.

Gần đây rất khó để hẹn được Tề Tiểu Tô, Hồ Tu Trạch biết rõ điều này.

Hôm trước Long Đào bảo anh ta hẹn cô, Tề Tiểu Tô liền từ chối với lý do không có thời gian.

Hoàn toàn không nể mặt Bí thư chút nào.

Lúc đó, khi anh ta chuyền đạt lại lời nói của Tề Tiểu Tô, Long Đào sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới hơi cười khổ, bất lực xua tay và chẳng nói gì nữa. Nhưng Hồ Tu Trạch lại cảm thấy lúc đó trên gương mặt của Long Đào hơi thoáng xuất hiện sự mỏi mệt từ tận trong đáy lòng, rõ ràng đang tuổi tráng niên, con đường làm quan cũng quá thuận buồm xuôi gió, sao lại có thể rơi vào trạng thái này cơ chứ?

Lúc đó Hồ Tu Trạch thực sự có ý định muốn đi tìm Tề Tiểu Tô. Nhưng tìm cô thì được gì chứ? Anh ta biết rõ ràng rằng chính thái độ trước đó của Long Đào đã chọc giận Tề Tiểu Tô, chẳng lẽ anh ta còn định đi khuyên Tề Tiểu Tô rằng đại nhân không nên chấp với tiểu nhân sao?

Cái đó nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Ai là đại nhân, ai là tiểu nhân ở đây cơ chứ?

Không biết, hôm nay cô ấy hẹn ai ở đây nữa.

“Quá đúng lúc rồi, chúng ta đi qua chào hỏi một chút đi, nếu cô ấy không có hẹn đặc biệt gì thì chúng ta cùng ngồi chung bàn cũng được, để anh bảo Dư Tây qua đây nhanh một chút.”

Trong lúc Hồ Tu Trạch còn đang nghĩ vẩn vơ thì Chu Cẩm Minh đã gọi điện cho Bạch Dư Tây rồi.

“A lô, Dư Tây, thằng nhãi nhà cậu nhanh nhanh lên tí đi nào, đoán xem bọn tôi gặp ai ở đây?”

“Tiểu Tô à?”

“Ha ha, chẳng ai chiếm được trái tim cậu nữa rồi chứ gì? Mở miệng ngậm miệng đều là cô ấy. Đúng rồi đấy, cậu nhanh nhẹn lên cái, nếu chậm chân làm người ta đi mất thì cũng đừng có trách tôi đấy.”

Chu Cẩm Minh cười cúp máy, sau đó kéo Hồ Tu Trạch đứng lên: “Đi nào, đi nào, qua chào hỏi một câu đi chứ.”

Hồ Tu Trạch bất đắc dĩ phải đi theo anh ta qua chỗ Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô đang nghe Hệ thống báo cáo chương trình huấn luyện mấy ngày nay của Thiếu soái.

“Đội ngũ huấn luyện chia làm hai đội đấu đối kháng với nhau, hiện tại không chỉ đơn thuần là xem thành tích cá nhân nữa mà sẽ căn cứ vào thành tích của cả đội ngũ. Một đội sáu người, đúng rồi, đã loại ra không ít người so với lúc đầu, nghe nói còn có một người chết trong trạng thái cả người đầy thương tích đã được máy bay trực thăng đưa đi nữa...”

“Nguy hiểm thế sao?” Sắc mặt Tề Tiểu Tô khẽ thay đổi.

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức đáp: “Cái này thì có là gì, yên tâm đi, đối với Thiếu soái mà nói chỉ là trò trẻ con thôi.”

“Trò trẻ con?” Tề Tiểu Tô hừ giọng, “Không biết vết thương lần trước của anh ấy đã khỏi chưa nữa.” Trò trẻ con gì chứ, chẳng lẽ anh ấy quên rằng lần trước anh ấy đã suýt chết toi đấy à?

Hệ thống Tiểu Nhất nghẹn lời, vội vàng quay về chủ đề cũ: “Tóm lại, có hai đội, mỗi đội sáu người, Thiếu soái ở đội có tên là Phi Ưng...”

“Phụt. Tên rõ quê.”

“Rốt cuộc cô có muốn nghe tiếp hay không hả?” Hệ thống Tiểu Nhất giận dữ.

“Nghe chứ, nghe chứ, cậu cứ nói đi mà.” Tề Tiểu Tô cố nhịn cười.

“Thiếu soái là đội trưởng của đội Phi Ưng, đội còn lại là Chuồn Chuồn Ớt...”

“Phụt.”

Tề Tiểu Tô lại không nhịn được mà cười phun ra thành tiếng.

Hồ Tu Trạch và Chu Cẩm Minh vừa đúng lúc bắt gặp cô ngồi một mình ở đó, vừa lật giở thực đơn vừa cười, nụ cười xinh đẹp tới mức làm bọn họ chói mù cả mắt.

Lúc trước, rất hiếm khi bọn họ được nhìn thấy Tề Tiểu Tô cười vui vẻ như vậy, đây rõ ràng là sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm, vô cùng xán lạn, mắt Tề Tiểu Tô cong lên rất xinh đẹp, cũng làm tan đi sự lạnh nhạt, chín chắn ngày thường của cô, hoàn toàn trở về là một thiếu nữ mười tám tuổi.

Trong lòng Hồ Tu Trạch khẽ run lên, không khỏi chua chát trong lòng.

Tuy rằng đã sớm quyết định từ bỏ, nhưng chung quy lại vẫn cứ thấy trong lòng khó chịu chết đi được!

“Đúng đấy, tôi cũng thấy cái tên này mới là quê mùa. Mà ấy, cái gã đội trưởng của đôi Chuồn Chuồn Ớt này ngay từ đầu đã không ưa gì Thiếu soái rồi, nguyên nhân chính là do Thiếu soái đẹp trai hơn hắn ta quá nhiều...”

Tề Tiểu Tô cười ngắt lời nói: “Đây là Thiếu soái nói đấy à? Chẳng biết xấu hổ là gì...”

Đúng lúc này, hai bóng râm tiến vào tầm mắt cô, Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Cẩm Minh và Hồ Tu Trạch thì khá bất ngờ.

“Tiểu Tô.”

“Cô Tề, trùng hợp quá!” Chu Cẩm Minh chỉ một cái ghế bên cạnh, “Chúng tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Tề Tiểu Tô gật đầu: “Mời ngồi ạ!”

“Bọn anh tới trước em, vừa nãy ngồi ở bên kia, lúc em đi vào có nhìn thấy em.” Sau khi Hồ Tu Trạch ngồi xuống thì chỉ về chỗ ngồi cũ của bọn họ.

Tề Tiểu Tô hiểu ra: “Ồ, thế thì trùng hợp thật, đây là lần đầu tiên em tới nơi này.”

“Hẹn ai à?”

“Vâng.” Tề Tiểu Tô đáp, “Nhưng mà không sao, chỉ là một người bạn, mời anh ấy ăn bữa cơm, thuận tiện nói chuyện chút thôi.”

Chu Cẩm Minh lập tức làm lơ ám chỉ của Hồ Tu Trạch, nói tiếp: “Vậy cũng vừa lúc, người đông càng vui, ngồi cùng nhau luôn nhé? Bọn tôi vẫn chưa ăn gì, mới chỉ uống được hai chén.”

“Vâng.” Tề Tiểu Tô nhìn vào mắt Hồ Tu Trạch, mỉm cười gật đầu. Sau đó cô liền thấy có người đẩy cửa đi vào, giơ tay lên gọi.

“Người em hẹn đã tới rồi.”

Chu Cẩm Minh vừa nhìn thấy người nọ thì khóe miệng liền giật nhẹ: “Chúc... Chúc Tường Đông?”

Sao lại là hẹn với Chúc Tường Đông chứ?

Anh ta ở thành phố J, Chúc Tường Đông ở thành phố K, nghe nói trong thời gian này hắn đang đấu tranh gay gắt với Nghê Hào trên các mặt trận, thành phố K sắp lộn tung lên rồi, đồng nghiệp của bọn họ ở đó ngày nào cũng kêu khổ không ngừng, thế mà lúc này Chúc Tường Đông vẫn còn có tâm trạng chạy tới tận thành phố D này hẹn hò với người đẹp sao?

Không, không đúng, đến lúc Bạch Dư Tây mà tới, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Chu Cẩm Minh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Dư Tây thì Chúc Tường Đông đã tới bên cạnh Hồ Tu Trạch, bởi vì anh ta đang ngồi ở ghế gần Tề Tiểu Tô nhất: “Anh Hồ à, đổi chỗ ngồi được không nhỉ?”

Xem ra, Chúc Tường Đông đều biết bọn họ.

Chu Cẩm Minh lập tức đưa mắt ra hiệu cho Hồ Tu Trạch ý bảo không được, có muốn nhường cũng phải đợi chút nữa nhường cho Dư Tây mới được.

Chúc Tường Đông này quá vô sỉ rồi, vừa tới đã tỏ vẻ công khai chủ quyền là sao chứ? Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô và hắn ta thật sự...

Nhưng Hồ Tu Trạch đã nhanh nhẹn đứng lên, ngồi sang ghế bên cạnh, nhường chỗ cạnh Tề Tiểu Tô cho Chúc Tường Đông. Chu Cẩm Minh âm thầm chửi thề cậu em vợ này không nghĩa khí tí nào.

“Mọi người gặp nhau là do trùng hợp thôi đúng không?” Chúc Tường Đông kéo ghế sát lại bên cạnh Tề Tiểu Tô hơn, nhìn về phía hai người bọn họ: “Chuẩn bị làm hai cái bóng đèn KW đấy à?”
Bình Luận (0)
Comment