Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 388

Sau khi Tề Tiểu Tô tạm biệt với Chúc Tường Đông rồi, Hệ thống Tiểu Nhất vẫn cứ tức mãi không thôi.

“Bản Hệ thống cảm thấy, vào lúc mà hắn nói ra mấy cái câu không biết xấu hổ kia thì cô phải bưng cà phê lên hắt vào mặt hắn mới đúng chứ. Chẳng phải phụ nữ các cô rất am hiểu chuyện đó sao? Sao cô lại không làm hả?”

Sao cô lại không làm?

Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Cái gã Chúc Tường Đông đó vốn dĩ không phải người tốt lành gì, hắn nói những câu đó cũng có vẻ như đang nói đùa, chẳng lẽ cô cần phải chuyện bé xé ra to mà hắt nước vào mặt hắn sao?

Từ chối thẳng là được rồi.

Dù hắn có nói thật đi chăng nữa, hắn muốn theo đuổi thì cũng chưa chắc cô đã nhận lời cơ mà.

Có điều, Chúc Tường Đông cũng không làm cô thấy ghét hắn, ít nhất, qua vài lần hai người cùng hợp tác với nhau, cô thấy Chúc Tường Đông là người rất đáng tin cậy.

Ít nhất, còn đáng tin cậy hơn Long Đào nhiều.

Cô trấn an Hệ thống Tiểu Nhất, thay một bộ quần áo chuẩn bị đi chạy bộ.

Hiện giờ, ngày nào cô cũng chạy bộ, kết hợp với phương pháp hít thở mà Thiếu soái dạy lần trước, có thể thấy rõ được hiệu quả.

Chạy xong về nhà thì trời cũng tối, có tiếng sấm đì đùng, sau đó mưa liền trút xuống như thác đổ. Mưa đập lên cửa kính rung động ầm ầm. Vốn dĩ cô còn đang định ra ngoài đi dạo, xem ra thì không thể ra ngoài nữa rồi, ở nhà nghe đài tiếng Anh rồi xem sách.

Xem một lúc rồi ngủ quên luôn.

Chính tiếng báo động của Hệ thống Tiểu Nhất đã đánh thức cô dậy.

“Đinh! Trong vòng hai phút nữa, phòng ở lầu dưới sẽ xảy ra nổ mạnh khí gas! Phạm vi nổ lan tới cả tầng trên và tầng dưới, cửa kính sẽ bị nổ vỡ, nếu ký chủ còn ở chỗ này sẽ bị mảnh nhỏ nổ bị thương! Sàn bếp sẽ bị xốc lên và phát sinh hỏa hoạn. Mau chóng rời khỏi đây ngay. Phương án rút lui là chạy lên sân thượng!”

Tề Tiểu Tô kinh hãi, lập tức nhảy dựng lên.

Thời gian không còn kịp nữa rồi!

Cô lập tức vọt vào trong phòng, đem toàn bộ những đồ vật đáng giá nhét hết vào trong không gian, sau đó lại lao ra khỏi cửa, đi đập cửa nhà hàng xóm.

“Cháy! Mau lên sân thượng ngay!”

“Mở cửa! Lập tức lên sân thượng!”

“Thời gian đếm ngược, mười, chín, tám...” Âm thanh đếm ngược của Hệ thống Tiểu Nhất bình tĩnh không hề có một chút cảm xúc phập phồng nào vẫn vang lên đều đặn.

Không kịp nữa rồi!

Nhưng đúng lúc này, Tề Tiểu Tô lại nhìn thấy một cô bé đang tập hát ở hành lang lầu dưới, vừa hát vừa định vặn cửa nhà mình ra.

Cô cũng biết cô bé này, nhà bên dưới mới chuyển tới chưa được bao lâu, là người thuê, một bà mẹ đơn thân cùng đứa con gái chừng bốn, năm tuổi, có lẽ cô bé ở nhà một mình chán quá nên mới ra ngoài cửa chơi. Tề Tiểu Tô cũng đã gặp cô bé ấy mấy lần.

“... sáu, năm...”

Tề Tiểu Tô cắn răng, tay chống người một cái rồi nhảy qua lan can cầu thang xuống dưới, đột ngột ôm lấy cô bé ấy rồi lại thả người nhảy xuống dưới lầu.

“Oa!”

Cô bé bị kinh hãi nên khóc váng lên.

Tề Tiểu Tô một tay ôm cô bé, một tay túm được thanh chắn kim loại phía dưới tay vịn cầu thang, lực bắt quá mạnh nên da cô cũng rách ra.

Đúng lúc này, một tiếng “bùm” lớn vang lên.

Nổ mạnh!

Sóng nhiệt và vô số mảnh vỡ văng ra, cả tòa nhà rung lên.

Cũng đúng lúc này, Tề Tiểu Tô đã thả tay ra, lại nhảy xuống một tầng lầu nữa, cánh tay đập mạnh vào song sắt. Tiếng khóc của cô bé kia bị tiếng nổ mạnh át mất hoàn toàn.

Lầu trên, lầu dưới đều vang lên những tiếng la hét chói tai.

Cô treo người trên không trung, đầu ngẩng lên nhìn, có thể nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực phun ra, rốt cuộc người kia để những thứ gì trong nhà vậy chứ?

Nếu là nhà ở bình thường, nổ mạnh sẽ tạo ra hỏa hoạn, nhưng cũng sẽ không cháy nhanh và có thế lửa dữ dội như vậy được!

Cô đang treo mình ở lan can tầng sáu, thân thể đã có không ít vết thương, nhưng một tay ôm người, một tay túm lấy can can, cô chẳng có cách nào để leo lên cả.

Cô bé ôm chặt lấy cổ cô, gào khóc rất to: “Con sắp chết rồi! Con muốn mẹ! Mẹ ơi!”

“Ngoan, em đừng khóc nữa, em sẽ không chết.” Tề Tiểu Tô dỗ cô bé, đồng thời thử duỗi chân xem có thể chạm được vào tay vịn lan can tầng dưới không, chỉ cần cô cố gắng chạm được vào nó thì sẽ có cơ hội thoát hiểm.

Lúc này, có người chạy lên, vừa chạy vừa gọi lớn: “Tiểu Tô! Tiểu Tô ơi!”

Tề Tiểu Tô nghe thấy giọng người nọ liền lập tức vui mừng, gọi ngay: “Cậu út! Cháu ở đây, mau tới giúp cháu!”

Lúc này cũng đã có hàng xóm của tầng năm, tầng sáu chạy ra, thấy Tề Tiểu Tô liền có người nhanh chóng tới giúp đỡ, muốn đón cô bé kia vào trước.

Nhưng không biết có phải cô bé này bị dọa tới thất thần rồi hay không mà chỉ gào khóc và ôm chặt cổ Tề Tiểu Tô, chỉ cần có người định kéo cô bé ra là cô bé sẽ giãy giụa điên cuồng.

“Mẹ ơi! Cháu muốn mẹ cháu!”

Mấy người thử vài lần nhưng cũng chẳng ăn thua, ngược lại Tề Tiểu Tô bị sự giãy giụa của đứa bé này làm cho sắp không nắm chắc tay được nữa rồi. Lúc trước, tòa nhà này thiết kế kiểu hai bên cầu thang xoắn lên trên tạo thành một khoảnh như khoảnh sân trống hình chữ nhật, cầu thang cũng khá cao, từ vị trí mà Tề Tiểu Tô đang treo người, người đứng ở trên cầu thang chỉ có thể giữ được cô hoặc đứa bé kia, nhưng cũng không thể giữ cô chắc được.

Có người còn sợ nếu xảy ra chuyện thì bọn họ phải chịu trách nhiệm.

“Em gái à, bên trên nổ mạnh như thế nhưng em cũng không nên ôm trẻ con nhảy xuống như thế này chứ!” Có cô gái trẻ nói với Tề Tiểu Tô như vậy rồi lại tỏ vẻ sợ hãi, “Không biết là chuyện gì nữa, liệu còn nổ tiếp không? Nơi này nguy hiểm quá, chúng ta phải mau xuống dưới sân đi!”

Có mấy bác gái nghe cô ta nói thế liền cũng vội vàng về nhà thu dọn đồ đạc quý giá, đợi quay lại rồi nói tiếp, Tề Tiểu Tô thực sự không ngờ rằng bọn họ lại mặc kệ cô và cô bé này như vậy.

Tề Tiểu Tô sắp bị cô bé này ôm tới nghẹn chết rồi, không có cách nào vươn tay ra được.

“Tiểu Tô!” Tô Vận Đạt nhanh nhẹn bò lên tầng sáu, thở hổn hà hổn hển, thấy tình hình của cô thì kinh hãi, lập tức duỗi tay ra kéo cô, “Cậu... cậu ôm eo cháu...”

Có một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi cũng chạy tới, không thèm để ý tới những người khác đang hoảng loạn thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy xuống mà cùng ra tay giúp Tô Vận Đạt.

Lại một tiếng nổ nữa vang lên! Tòa lầu rung lên lần thứ hai.

“Không xong, đây là khu tập thể cũ, nghe nói trước kia xây dựng không đúng quy cách, chống rung động, chống động đất, thiên tai đều rất tệ, nếu lại tiếp tục nổ thì có khi sẽ bị sụp mất thôi?” Người đàn ông kia kêu lên, sắc mặt hơi kinh hoảng.

Trên lầu lại bắt đầu có tiếng người khóc ầm ĩ lên.

Có người lảo đảo chạy xuống như điên, trong miệng gào thét: “Chết người rồi, có người chết rồi, mau chạy thôi!”

Một người phụ nữ trung niên vọt ra, gào lên với người đàn ông: “Xong chưa? Ông Kim, nhanh lên, chúng ta cũng phải chạy thôi!”

Người đàn ông họ Kim kia nghiến răng: “Cứu hai cháu bé này đã rồi hãy nói!”

Người đàn bà kia hơi dừng rồi lại chạy vào phòng vác một cái thang gấp ra, nói: “Tôi quên mất, còn có cái này nữa!”

Tô Vận Đạt vui mừng, nhận lấy, đặt cái thang lên lan can và hơi nghiêng về phía ngoài nhưng mà trơn quá nên không đứng vững được.

“Chúng ta cùng đỡ đầu này, Tiểu Tô có thể qua đây được!”

Tô Vận Đạt tóm chặt lấy chân cái thang. Vợ chồng ông bà Kim cũng vươn tay ra, giữ chặt lấy.

“Cháu cố một tí là sẽ đặt được chân xuống, mọi người cố gắng tí nhé!” Tề Tiểu Tô nói rồi đặt chân lên đầu cây thang kia, chân hơi nhún làm điểm tựa rồi nhảy vào bên trong lan can.

Vững vàng rơi xuống đất.

Mọi người đều thở phào.

“Thật giỏi quá!” Người phụ nữ khen một câu.

“Đi mau, nhanh xuống sân, ra ngoài trước đã rồi hãy nói!”

Ông Kim hét lên.

“Đi.”

Tề Tiểu Tô kéo tay cô bé đang thít chặt lấy cổ mình, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Đi nào, chị dẫn em đi tìm mẹ em!”
Bình Luận (0)
Comment