Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 418

Mũi kim từ từ bơm vào trong mạch máu Chúc Tường Viêm.

Có thể là vì bầu không khí thật sự quá mức căng thẳng, có khoảnh khắc Nghiêm Uyển Nghi tỉnh táo lại, cô hung hăng cấu mình một cái, ấn móng tay vào trong thịt, máu tươi chảy ra, khiến cho cô càng tỉnh táo hơn.

Trợn to hai mắt vừa vặn nhìn thấy một màn này, không nhịn được hét lên.

“Tiểu Viêm! Đừng!”

Cô liều mạng vùng vẫy, nhưng gã đàn ông bắt lấy cô xích lại, phả một hơi lên cổ cô khiến cho cô không dám giãy giụa nữa, bởi vì hắn dựa sát vào, cô cảm thấy lý trí của mình lại bay đi mất, cơ thể lại muốn dán vào hắn.

Nghiêm Uyển Nghi bị phản ứng của mình làm cho cảm thấy chán ghét và khó chịu, ô nhục từ sâu trong nội tâm, cô sợ hãi rơi nước mắt, cơ thể run rẩy.

“Đừng khóc, đừng sợ, không sao đâu.” Chúc Tường Viêm nghiến răng dỗ dành cô.

Tiêm xong, quả nhiên hai gã đó cười quái dị rời đi, kéo cửa sắt lên.

Nghiêm Uyển Nghi khóc nhào vào anh ta.

Dược tính quá mạnh.

Vừa tiêm xong Chúc Tường Viêm đã biết điểm này, một chút thời gian như vậy, anh ta đã có phản ứng rồi. Nóng đến điên dại, anh ta vẫn cố gắng chống đỡ, tìm kiếm bốn phía.

Bọn chúng chỉ là muốn bọn họ làm loại chuyện đó ở nơi này thôi sao? Không hợp lý chút nào, tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn anh ta và Nghiêm Uyển Nghi ở bên nhau, không thể nào. Anh ta nghĩ chắc chắn đối phương đã đặt máy quay, muốn quay lại bọn họ. Anh ta tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể làm chuyện đó với Uyển Nghi ở đây, để cho cô trở thành nhân vật nữ chính của loại phim đó.

“Tiểu Viêm, em khó chịu quá.” Nghiêm Uyển Nghi cắn răng, ngồi lên cái đệm bẩn thỉu nhìn anh ta, váy đã kéo đến eo, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết. Đoàng một cái, Chúc Tường Viêm suýt nữa thì sụp đổ nhào tới.

Lúc này, anh ta nhìn thấy vỏ lon rỗng trên đất, lập tức nhặt lên, dùng miếng sắt mỏng ra sức rạch một đường lên cánh tay.

Máu chảy ra, đau đớn cũng làm anh ta tỉnh táo hơn chút.

“Uyển Nghi, tránh xa anh ra một chút, chúng ta đều phải nhịn xuống.”

“Tiểu Viêm!”

Máu chảy ra nhỏ xuống kích thích Nghiêm Uyển Nghi, cô lại dùng sức cấu chân mình, khóc hu hu.

Đúng lúc này, cửa sắt bị đẩy ra rồi lại đóng lại, một luồng nước hoa xông vào mũi. Vừa ngửi thấy thứ mùi này, Chúc Tường Viêm chỉ cảm thấy trong cơ thể kêu gào ầm ĩ, khiến cho anh ta chịu đựng đến sắp nghiến nát cả răng, vội bất chấp rạch một đường nữa lên cổ tay.

“Chậc chậc, Tiểu Viêm, cậu làm tổn thương mình như vậy không đau sao? Chị dâu đau lòng lắm, nào, để chị dâu thổi cho cậu nhé.”

Chúc Tường Viêm nghe thấy tiếng cô ta lập tức cứng đờ cả người.

“Lâm Vũ Hi!”

Quả nhiên là Lâm Vũ Hi.

“Quả là cậu vẫn chưa quên chị dâu, chị vui lắm.” Lâm Vũ Hi không hề nhìn Nghiêm Uyển Nghi, đi đến phía Chúc Tường Viêm, mùi nước hoa trên người càng nồng hơn, thật ra, đây không chỉ là nước hoa, trên người cô ta còn xịt cả thuốc nước kích tình, thế này đối với Chúc Tường Viêm đã bị tiêm loại thuốc đó mà nói gần như là sự quyến rũ ngập đầu.

Lâm Vũ Hi ôm lấy eo anh ta, ngửi ngửi ngực anh ta, say mê nói: “Mùi đàn ông... Tiểu Viêm, cậu là em trai của Tường Đông, chị với cậu ở bên nhau, cũng coi là ở cạnh anh ấy nhỉ...”

Chúc Tường Viêm vốn dĩ muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta lập tức ưỡn ngực vào tay anh ta, tay Chúc Tường Viêm ấn lên bộ ngực mềm mại căng tròn kia, lý trí lập tức tiêu tan, anh ta cố gắng muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Nghiêm Uyển Nghi.

Anh ta lập tức kéo cô ta vào lòng, ôm chặt cô ta, “Uyển Nghi....”

Lâm Vũ Hi bị cánh tay mạnh mẽ có lực của anh ta kéo, lập tức điên đảo thần hồn, đưa tay cởi thắt lưng của anh ta ra. Cô ta biết rất nhiều chuyện đều là đêm dài lắm mộng, cho nên muốn làm thì phải làm cho nhanh, nếu không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Tiểu Viêm!”

Nghiêm Uyển Nghi nghiến răng, lại hung hăng cấu đùi mình, bò dậy đụng vào bọn họ. Không được, không được, Tiểu Viêm không thể đụng vào người phụ nữ khác được...

“Ha ha, cô Tư Nghiêm, vừa khéo, cùng nhau chơi đi, không thiếu phần của cô đâu.” Lâm Vũ Hi giơ tay ôm lấy cô ấy, ba người cùng ngã xuống đệm.

Cô ta để cô Tư Nghiêm ngồi ở dưới, tiếp tục cởi quần Chúc Tường Viêm.

Lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn hai vệ sĩ vội vã chạy tới, vừa kéo cửa sắt ra, nhìn thấy một màn trước mắt, người đàn ông trung niên sợ đến ngây người.

“Lâm Vũ Hi!” Ông ta gầm lên.

Tay Lâm Vũ Hi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ông ta, cười thê lương: “Bố, con hết thuốc chữa rồi, con hết thuốc chữa thật rồi, đây là nguyện vọng cuối cùng của con trước khi chết, bố đừng ngăn cản con được không? Bố, coi như con cầu xin bố đi.”

Nhìn đứa con gái vốn dĩ xinh đẹp như hoa bây giờ biến thành cái bộ dạng này, ông Lâm đau khổ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt.

Sau đó, nghiến răng đóng cửa lại, dẫn hai vệ sĩ nặng nề rời khỏi đây.

Trước đây ông ta sợ cô ta làm sai chuyện gì, luôn tìm người trông chừng cô ta, cho nên vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, nhưng một câu nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của con gái đánh trúng ông ta, bỏ đi, bỏ đi, cứ để mặc cô ta đi, có hậu quả gì, ông ta gánh vác cho cô ta còn không được sao?

Vừa rồi ông Lâm chỉ nhìn thấy Chúc Tường Viêm, ông ta biết Chúc Tường Đông, nhưng không biết em trai hắn. Mà bởi vì nhìn thấy con gái mình đã cởi quá nửa quần áo ra rồi, ông ta cũng ngại chưa nhìn rõ đã rời mắt đi, nhất thời không nhìn thấy Nghiêm Uyển Nghi bị Lâm Vũ Hi ngồi lên. Nếu không, ông ta đã biết là Nghiêm Uyển Nghi rồi.

Theo ông Lâm nghĩ, con gái chỉ là muốn một người đàn ông mà thôi, loại hậu quả này, cũng không phải ông ta không gánh vác được.

Chỉ là ông Lâm không ngờ, vì đêm nay ông ta đến đây một chuyến như vậy, cũng vì ông ta bỏ mặc không quan tâm, cuối cùng khiến cho Tề Tiểu Tô và Chúc Tường Đông lửa giận ngập trời, hủy hoại toàn bộ cố gắng nửa đời người của ông ta trong chốc lát.

“Đồng Xán, quay lại.”

Lại nói Tề Tiểu Tô và Đồng Xán ra khỏi khách sạn lập tức bắt một chiếc taxi, cô rút năm tờ một trăm tệ ra đưa cho tài xế, kêu anh ta ngồi ra phía sau, để Đồng Xán lái xe.

Mặc dù ban đầu Đồng Xán cảm thấy để tài xế lái xe có thể sẽ quen thuộc hơn anh ta, dẫu sao nơi này cũng là thành phố N, anh ta chưa từng đến đây, nhưng căn cứ vào sự tín nhiệm của Tề Tiểu Tô, cô nói thế nào anh ta sẽ làm như thế, không có nửa điểm do dự. Quả nhiên, Tề Tiểu Tô vừa lên xe liền chỉ đường, quen thuộc giống như cô đã ở nơi này mấy năm rồi, điều này không khỏi khiến cho Đồng Xán kinh ngạc trong lòng.

Chỉ là bây giờ đã nhìn thấy bốn chữ lớn khách sạn Quân Thuỵ đang phát sáng, tại sao đột nhiên lại quay lại?

Đương nhiên Tề Tiểu Tô sẽ không nói cho anh ta biết, Hệ thống đã xác định được vị trí hiện tại của bọn họ rồi, là hướng ngược với khách sạn Quân Thuỵ, cho nên nhất định bọn họ đã xảy ra chuyện rồi!

Bây giờ Hệ thống chiếu chỉ dẫn đường ra cho Tề Tiểu Tô, cô chỉ cần nhìn cái mà người khác không thấy được này chỉ đường cho Đồng Xán là được.

“Tăng tốc, nhanh lên.”

“Rõ!”

Ngay sau đó, tài xế taxi ngồi ở phía sau kinh hoàng khiếp sợ nhìn xe phi như bay, rẽ ngang dọc vào khu dân nghèo, dọc đường đâm lung tung, dường như bọn họ mới là người ở đây, còn quen đường hơn cả người đã lái xe mấy năm ở thành phố N vậy.

Mưa lại rơi, trận mưa này lớn hơn trận trước đó, ào ào, che đậy tiếng thét chói tai của người phụ nữ trong căn nhà cũ.

“A! Cô cút ra!” Nghiêm Uyển Nghi thấy quần áo của Chúc Tường Viêm đã bị Lâm Vũ Hi cởi ra, anh ta cũng nâng mặt cô ta lên định hôn xuống, điều này quả thực khiến cho cô muốn sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment