Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 446

Toàn bộ cảnh tượng tiếp theo khiến Lương Lệ và lão Quỷ không khép được miệng, kinh ngạc đến ngây người.

Một mình người đàn ông đó, một mình anh ấy hạ gục hết hai mươi mấy người của đối phương.

Khả năng bắn súng của anh khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ vì nếu hai người của đối phương đứng chồng lên nhau, thì một phát súng của anh có thể xử lý luôn cả hai người kia. Trước khi thi thể ngã xuống đất, anh đã bay vọt lên, đạp thi thể về phía người đứng sau, lấy thi thể kia chắn đạn, sau đó mượn lực lao lên, đấm một đấm từ trên xuống, làm đối phương nằm bò ra đất.

Giống như một màn biểu diễn hoa lệ của một người vậy. Trong cả quá trình, anh không hề ngừng lại đến nửa phút, giống như đã tập luyện rất nhiều lần, uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Mỗi phát súng, mỗi chiêu thức, mỗi cú đấm, đều giống như đã làm vô số lần, giống như mỗi động tác đều đã được tính toán kỹ càng, và những người kia chỉ diễn phối hợp với anh thôi vậy.

Nhưng, đây rõ ràng là chiến trường thực sự.

Là trận giao tranh sống chết thực thụ.

Không, trước mặt người đàn ông đó, đám Shika căn bản không có tư cách để giao tranh với anh, hoàn toàn bị đè ép triệt để dưới sức mạnh của anh.

Bản thân Shika thích giết chóc, đám đàn em cũng đều nhuốm đầy máu rồi. Bọn chúng tàn sát người vô số, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày từng người trong số chúng lại bị người ta vặn gãy cổ mà chết như thế.

Toàn bộ quá trình, Lương Lệ và lão Quỷ đều trợn trừng mắt nhìn, nhưng đồng thời nhiệt huyết cũng dâng trào. Thậm chí, khi người đàn ông kia đã kết thúc màn “biểu diễn” của mình rồi, họ còn hơi tiếc nuối, sao lại kết thúc nhanh thế chứ? Họ vẫn chưa xem đã mắt mà.

Sau đó giật mình tỉnh táo lại, họ cũng hơi xấu hổ.

Vừa rồi mình còn đứng ở ngay cửa tử, giờ lại còn ngồi xem người ta như xem biểu diễn thế kia.

Nhưng thực sự quá chấn động, chấn động đến mức họ quên cả sống chết, quên cả chuyện chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng ngay tại đây, quên mất họ đang đối diện với súng thật, đạn thật.

Thậm chí họ còn quên cả cảm giác đau trên người mình.

Cho đến khi người đàn ông đó đứng trước mặt họ…

Đó là một người đàn ông rất cao to, lưng thẳng tắp như cây tùng, trông toàn thân anh giống như một thanh kiếm mang khí thế giết người vậy.

Anh mặc bộ rằn ri màu xanh sẫm, giầy quân phục đen, tóc ngắn, trên mặt còn có vài vết mực xanh sẫm để cải trang, trên mặt họ cũng có.

Nhưng đôi mắt của người đàn ông này sâu thăm thẳm, mang theo tia sáng khiến người ta sợ hãi. Bị anh nhìn một cái, cả Lương Lệ và lão Quỷ đều vô thức đứng thẳng lưng theo tư thế trong quân đội.

Người đàn ông này, chính là đội trưởng của đội Phi Ưng.

Nhưng lúc trước trong cuộc họp, ấn tượng sâu nhất mà anh để lại trong lòng mọi người không phải thứ gì khác, mà là ngoại hình của anh. Tuấn tú đến mức không ngòi bút nào tả được. Thậm chí trong số những người tham gia lớp huấn luyện đặc biệt, còn có người nói, đàn ông đàn ang mà đẹp trai đến mức đó làm gì, liệu có phải cái gối hoa không…

Nếu anh mà là gối hoa, thì họ là cái gì đây?

“Còn đi được không?” Anh trầm giọng nói.

Lương Lệ vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Đi được!”

Lão Quỷ yếu ớt giơ tay lên: “Báo cáo đội trưởng, tôi, tôi, tôi không đi được.”

Lúc này họ mới chú ý đến, người đã kéo họ nấp ra sau tảng đá chính là những thành viên của đội Phi Ưng. Rõ ràng có tới mấy người ở bên cạnh họ, nhưng vừa rồi họ lại không hề nhận ra, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình đội trưởng.

Nhưng mà, chẳng phải họ đều đi tấn công đại bản doanh của đối phương rồi sao? Sao lại ở đây được?

Đám Lương Lệ lại nghe người đàn ông kia nói: “Hai người đưa họ đi trước, những người khác chuẩn bị phục kích.”

“Rõ!”

Phục kích?

Nghĩa là sao?

Lương Lệ và lão Quỷ được hai đội viên của đội Phi Ưng cõng lên. Hai người họ cõng người nặng hơn năm chục cân mà vẫn bước đi như bay, dù trong đêm tối tù mù thế này.

“Đội trưởng nói phục kích nghĩa là thế nào? Không phải mọi người vừa tấn công vào đại bản doanh của đối phương sao?” Lương Lệ không nhịn được hỏi.

Người cõng anh ta vừa chạy vừa đáp: “Đội trưởng đã nói rồi, chúng ta ít người, đột nhập vào địa bàn đã được bố trí vô số cạm bẫy của đối phương là hành động ngu xuẩn, thà ép chúng ra ngoài rồi đánh còn hơn. Thế nên, vừa rồi đội trưởng của chúng tôi mới bảo mấy người chúng tôi đi đặt bom nổ, còn cài thêm một số cơ quan, gác súng lên để súng tự bắn.”

Hả?

Thế là sao? Lại còn cài cắm cơ quan trên địa bàn của người ta á?

Thế tức là, trận đánh rất ầm ĩ vừa rồi chỉ là mấy người bọn họ, với mấy khẩu súng tự bắn thôi sao?

“Điều chúng tôi thực sự làm, là ở trên đường lui của chúng!” Người đội viên kia kiêu ngạo nói, rồi lại hơi buồn bực, “Hai người các cậu thật đúng là, ai lại đi bị thương vào lúc này chứ, làm chúng tôi không được hành hạ đám khốn nạn kia rồi.”

Lương Lệ trầm mặc.

Đêm nay, tiếng súng vang lên rất lâu, Lương Lệ có thể tưởng tượng được ra tình hình chiến đấu bên kia kịch liệt như thế nào. Nhưng sau đó họ cũng không gượng nổi nữa, ngất lịm đi. Dù sao, trên người họ cũng đã trúng đạn rồi.

Lúc tỉnh lại, anh ta đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện rồi.

Lão Quỷ cũng nằm cùng phòng bệnh với anh ta.

Đã một ngày trôi qua.

Anh ta chưa tìm được người để hỏi tình hình của đội Phi Ưng, cũng không biết tình hình của đội trưởng thế nào rồi.

Người của doanh trại huấn luyện đặc biệt cũng không biết, nhưng có người tới thăm họ, đưa hết đồ đạc cá nhân của họ đến. Lương Lệ cầm được điện thoại, vội bật máy gọi cho Đồng Xán.

Lúc nhận được điện thoại, Đồng Xán đang tập thể dục mồ hôi như tắm trong phòng gym của cao ốc Hách Uy.

Phòng gym của cao ốc Hách Uy rất to, thiết kế cực kỳ tuyệt hảo. Anh ta đăng ký thẻ ở đây luôn để lúc Tề Tiểu Tô làm việc trên Thịnh Tề, anh ta sẽ rèn luyện thể chất ở đây.

“Lương Lệ, cuối cùng tên nhóc nhà cậu cũng chịu gọi điện về rồi à?”

“Anh Xán, cô Tề có ở bên cạnh anh không?”

“Chúng tôi đang ở Hách Uy, tôi đang trong phòng gym, còn cô ấy đang họp trên công ty.”

Lương Lệ khẽ thở phào một hơi: “Tôi cũng không biết giờ có nên nói chuyện này với cô ấy không nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh Xán, tôi bị thương, tôi đi cùng lão Quỷ.” Lão Quỷ và Đồng Xán cũng có quen biết nhau.

Đồng Xán biến sắc, lại nghe anh ta nói tiếp: “Bị trúng đạn. Chúng tôi tham gia vào một nhiệm vụ đặc thù, nhưng không có gì đáng ngại lắm. Có điều phải vài hôm nữa tôi mới có thể ra viện để về nước được.”

Đồng Xán biết họ tham gia nhiệm vụ đặc thù của doanh trại huấn luyện đặc biệt thì không thể tùy tiện tiết lộ thông tin nên không hỏi nhiều: “Tôi sẽ nói tình hình thực tế cho cô Tề nghe. Thật sự không đáng ngại chứ?”

Đã trúng đạn thì cũng có thể biết mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ này như thế nào. Không biết có gì nguy cấp không.

“Thật sự không sao mà, đã gắp được viên đạn ra rồi, không trúng chỗ hiểm. Nhưng Lão Quỷ thì…” Nói tới đây, Lương Lệ thoáng ngừng lại một chút, vừa rồi người của doanh trại huấn luyện đặc biệt ở bên cạnh nói về tình hình của lão Quỷ, anh ta cũng có nghe thấy.

Lão Quỷ bị thương ở đùi, viên đạt sượt qua xương, có chỗ bị tổn thương. Tuy đã lấy được viên đạn ra rồi, nhưng có thể thời gian dưỡng thương sẽ rất dài, tạm thời không thể đi lại được, phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi hoàn toàn mới được.

“Vẫn còn sống là tốt rồi.”

Sau khi nghe anh ta nói vậy, Đồng Xán nói.

Lương Lệ gật đầu.

Đúng lúc này, anh ta cũng nghe thấy lão Quỷ bắt đầu gọi điện thoại. Anh ta vốn cũng có chủ thuê, nhưng lần này phải dưỡng thương nên bắt buộc phải xin nghỉ phép một thời gian.

Có điều, anh ta nhìn thấy mặt lão Quỷ dần dần biến sắc.

Nói với Đồng Xán vài câu rồi anh ta cúp điện thoại, bên phía lão Quỷ cũng vừa cúp máy xong, đang gục đầu im lặng nhìn điện thoại, không nói không rằng.

“Này, lão Quỷ, sao thế?”

Lão Quỷ thở dài, “Cũng không sao, mất việc thôi.”

Lương Lệ sững người: “Không cho nghỉ phép à?!”

“Ông chủ nói, cũng không biết sau khi tôi dưỡng thương xong rồi thì chân còn có thể hồi phục như cũ được không, chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến thân thủ. Ông ta không cần người tàn phế, hơn nữa, ông ta sẽ yêu cầu bên công ty can thiệp, bắt họ tìm người thay tôi.”

“Mẹ kiếp! Như thế này công ty và những người khác sẽ hiểu lầm mất. Cậu không nói rõ à? Bác sỹ đã nói cậu chịu khó dưỡng thương xong là sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì rồi còn gì?!”
Bình Luận (0)
Comment