Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 456

Tề Tiểu Tô vừa nghe đã hiểu ngay ý tứ của anh ta.

Nếu chỉ là nhân viên bình thường nghe phong thanh được thông tin nên đi thu mua bất động sản, thì việc điều tra sẽ rất dễ dàng, kiểu mua bán có giấy tờ đàng hoàng này chỉ cần một lúc là điều tra được ngay.

Nhưng hiện tại cảnh sát lại không tra ra được người mua là ai, chỉ có một cái thân phận nhân viên công ty Thịnh Tề không đủ để làm chứng cứ, điều này nói lên cái gì?

Nó nói rõ người “nhân viên” này không đơn giản, hắn không phải là người mua nhà bình thường. Vậy thì cần phải xem xét lại mục đích của hắn khi thu mua chung cư Trường Ninh.

Do vụ nổ lúc trước khiến những khe nứt ở chung cư Trường Ninh trong hai, ba tháng gần đây có dấu hiệu toác ra nhiều hơn. Điều này làm giá nhà ở đây liên tục rớt giá, sắp đến mức chạm đáy.

Có rất nhiều chủ nhà vội vã muốn bán, nhưng cũng phải có người mua mới được chứ.

Những người biết chuyện quy hoạch của mảnh đất kia vẫn còn nằm im chờ quan sát. Nếu mảnh đất đấy thực sự bị trưng thu thì đương nhiên là tốt, không lỗ. Nhưng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hiện giờ Long Đào và Thị trưởng vẫn đang tranh nhau mảnh đất cạnh trường Nhất Trung, còn chưa có kết quả thì ai dám ra tay trước chứ?

Trừ khi là người nào đó có rất nhiều tiền.

Nhưng người có tiền lại để mắt đến khoản tiền nhỏ ấy à?

Thế cho nên có rất nhiều người vẫn đang ôm tiền ngồi chờ đấy.

Đúng vào lúc này lại có người dùng thân phận nhân viên Thịnh Tề mua liền một lúc mấy căn phòng. “Người kia còn chọn mua chủ yếu ở tầng sáu, bảy, tám, nếu không bán được thì sẽ bị tổn thất rất nhiều tiền. Có người muốn mua nhà, tất nhiên chủ nhà đều vui mừng phát điên, ai cũng đồng ý bán với giá mười sáu vạn một căn.” Chu Cẩm Minh nói thêm.

Một căn mười sáu vạn!

Lúc trước cô mua căn phòng của ông Kim cũng mất sáu mươi vạn. Mà nếu lúc ấy cô không trả thêm tiền thì dựa vào giá thị trường ở thời điểm đó, một căn ít nhất cũng phải bán ra ba mươi, đến bốn mươi vạn. Thế mà bây giờ chỉ cần mười sáu vạn là có thể mua được rồi.

Nếu muốn mượn cơ hội này để kiếm tiền, cái giá đó đúng thật sẽ lãi được rất nhiều.

“Tất cả là sáu căn.” Chu Cẩm Minh bồi thêm một câu.

“Đồng Xán, cho người đi tìm hiểu xem.” Tề Tiểu Tô im lặng một lúc mới nói với Đồng Xán.

“Vâng, tôi lập tức làm ngay.” Đồng Xán lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa tránh sang chỗ khác.

Tề Tiểu Tô cũng nói chuyện với Hệ thống Tiểu Nhất: “Tiểu Nhất, cậu có thể điều tra ra người đến giao dịch không?”

“Được, nhưng nếu đến cảnh sát cũng không tra ra được, chứng tỏ người mua này đã dùng thân phận giả.” Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục nói. “Bản Hệ thống hiện đang tra tìm người này, nếu tìm được tôi sẽ xâm nhập vào di động của hắn để kiểm tra lịch sử cuộc gọi, xem có thể tra ra được manh mối nào không. Chờ bản Hệ thống một chút.”

Hệ thống Tiểu Nhất đi kiểm tra, còn Tề Tiểu Tô tiếp tục nói chuyện với hai người kia.

“Việc này tôi sẽ tra rõ ràng. Nhưng chẳng lẽ chỉ dựa vào việc có người dùng danh nghĩa nhân viên công ty Thịnh Tề để mua nhà, là đã phán định tôi có liên quan đến cái chết của Cục trưởng Thi rồi sao? Thông tin ông ta gọi điện cho cô Dương Linh Linh là do cảnh sát điều tra ra à?”

Nếu không ghi âm điện thoại thì làm sao có thể biết hai người bọn họ nói gì với nhau, trừ khi lúc ấy đang có người nghe lén. Nhưng ai là người nghe lén Cục trưởng Thi?

Mặt của Tề Tiểu Tô hơi biến sắc.

“Có người lắp đặt máy nghe trộm ở chỗ Cục trưởng Thi?”

Nghe cô hỏi, Bạch Dư Tây nặng nề thở hắt ra một hơi.

“Là ở chỗ Dương Linh Linh” Anh ta nói.

Tề Tiểu Tô chuyển mắt sang Bạch Dư Tây, cô hiểu ý của anh ta. Xem ra máy nghe trộm này là do bọn họ lắp đặt, họ đã theo dõi Dương Linh Linh từ sớm, nên có lắp máy nghe trộm ở chỗ cô ấy cũng là chuyện bình thường.

“Bên phía cảnh sát có một cao thủ, anh ta cắt một đoạn ngắn từ hệ thống nghe trộm của chúng tôi, vừa vặn đoạn đó có nhắc đến tên em.” Bạch Dư Tây nhìn cô, trông anh hơi chán nản: “Xin lỗi Tiểu Tô. Nói cho cùng thì việc này cũng do tôi liên lụy đến em, lúc tôi phát hiện ra đã hủy đoạn ghi âm kia rồi, nhưng đối phương quá lợi hại, vẫn tìm được một đoạn ngắn.”

Hơn nữa còn là đoạn quan trọng nhất.

Cao thủ hacker.

Tề Tiểu Tô im lặng không nói gì, lát sau cô mới trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc bọn họ đã nói chuyện gì trong cú điện thoại kia?” Giữa Cục trưởng Thi và cô Dương Linh Linh thì có gì để nói?

Đó cũng là điểm khiến Bạch Dư Tây bực mình, anh ta tỏ ra thất bại: “Bực mình nhất là bọn họ không hề nói chuyện gì quan trọng!”

Là sao?

Tề Tiểu Tô nhíu mày.

Chu Cẩm Minh tiếp lời: “Bọn họ chỉ trò chuyện khoảng nửa phút, mà toàn nói đến mấy việc không quan trọng. Điện thoại là do Cục trưởng Thi gọi cho Dương Linh Linh.” Anh ta nói qua một chút về nội dung cuộc điện thoại.

Dương Linh Linh tiếp điện thoại, kinh ngạc nói: “Cục trưởng Thi?” Có vẻ rất bất ngờ.

“Ừ, là tôi. Cô Dương bây giờ đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Ở nhà một mình? Không chán sao?”

“Chán gì đâu, có thể đọc sách mà.”

“Mấy người làm giáo viên cũng tốt thật đấy, giờ đang được nghỉ chắc thảnh thơi lắm nhỉ?”

Dương Linh Linh hơi im lặng. “Cũng được.”

“Tôi nghe nói cái cô bé xinh đẹp được mệnh danh là thiên tài thương nghiệp của thành phố D chúng ta, hiện đang học ở lớp của cô à.”

“Ông muốn nói đến Tề Tiểu Tô?”

“Ừ, Tề Tiểu Tô.”

…..

“Sau đó đối phương cắt đúng đoạn ghi âm này ra, vừa hay có đúng hai câu nhắc tới tên cô.” Chu Cẩm Minh nói.

Tề Tiểu Tô bật cười. “Cũng quá khéo rồi đấy.”

Đúng vậy nhỉ, sao khéo thế, có rất nhiều đoạn nói nhảm nhưng vì sao lại cắt đúng ở hai câu nói có liên quan đến cô? Tề Tiểu Tô vẫn luôn thấy có cái gì đó không đúng nhưng trong một chốc một lát không thể nghĩ ra được.

“Lần này chúng tôi tới đây.” Bạch Dư Tây thẳng thắn nói: “Thứ nhất là muốn hỏi mối quan hệ của em với hai người đó, thứ hai là muốn cảnh báo trước với em, rất có thể ngày mai cảnh sát sẽ đến tìm em, em nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Ừ, vậy thì cảm ơn các anh.” Tề Tiểu Tô tiếp tục ăn kem.

Chu Cẩm Minh cảm thấy hơi kỳ quái: “Cô không lo lắng sao?”

Đây không phải là một việc nhỏ, nếu cô bị cuốn vào, Thịnh Tề cũng sẽ bị cuốn vào, đến lúc đó chỉ cần tìm hiểu sâu hơn một chút, người ta sẽ phát hiện ra cô thường qua lại với Long Đào, thế thì chết cả lũ.

Tề Tiểu Tô lắc đầu. “Không phải tôi không lo lắng. Thôi, cảnh sát Chu và thầy Bạch về trước đi, tôi không giữ hai người ở lại nữa.”

Hai người yên lặng một lúc, cuối cùng đành phải đứng lên chuẩn bị ra về. Dù sao bọn họ cũng có rất nhiều chuyện cần làm.

Trước khi đi, Bạch Dư Tây không chịu nổi phải quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô. “Tiểu Tô, vì sao em phải đến biệt thự này ở? Nếu có chuyện gì khó khăn thì trong thành phố tôi vẫn còn một căn nhà…”

Tề Tiểu Tô ngắt lời anh ta: “Thầy Bạch, không cần đâu, em ở chỗ này rất thuận tiện.”

“Nhưng, đây không phải là của Biên gia…”

“Chắc anh không chú ý đến chuyện của anh em nhà họ Biên ở thành phố D lúc trước hả?” Tề Tiểu Tô mỉm cười: “Sơn trang Long gia không phải của Biên gia.”

Hệ thống Tiểu Nhất bỗng nói: “Nói cho anh ta biết đây là biệt thự của vị hôn phu của cô đi!”

Tề Tiểu Tô khựng lại, đột nhiên nhớ đến Chương Vân Tễ, cô thấy hơi phản cảm với cái từ “vị hôn phu” này. Cô phải từ chối cuộc hôn nhân đó thôi.

Cô còn chưa tìm được ngọc lục bảo mà đã lại xảy ra chuyện này rồi.

Sau khi Bạch Dư Tây và Chu Cẩm Minh đi về, Tề Tiểu Tô ngả lưng vào thành ghế suy nghĩ, đột nhiên cô nhớ tới việc trước đó Bạch Thế Tuấn đã nghe trộm được, cô đứng dậy.

“Đồng Xán!”

Cô muốn hỏi Trần Trực có tra ra được người lắp đặt máy nghe trộm kia không!

Đồng Xán bước nhanh tới, không đợi cô mở lời, anh ta đã nói ra vấn đề cô đang quan tâm.

“Trần Trực gọi đến!”
Bình Luận (0)
Comment