Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 662

Hốc mắt Đổng Ý Thành hơi đỏ, chóp mũi cũng cay cay, nhưng bị cô nói như vậy, anh không nhịn được xoa đầu cô.

Sau đó anh cầm cái nhẫn ngọc kia lên đưa qua: “Em gái, chiếc nhẫn này tặng cho em đấy.”

Tề Tiểu Tô kinh ngạc, lập tức nói: “Anh, không thể được, đây là vật duy nhất bố anh để lại cho anh.”

“Em là em gái của anh, đồ của anh cũng là của em.”

“Không, anh phải giữ lấy.” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói lời của ông chủ tiệm cầm đồ từng nói với cô cho anh. “Trước đó lúc em đi lấy nhẫn ngọc về, ông chủ tiệm cầm đồ đã nói với em một chuyện, ông ấy đã từng nhìn thấy cái nhẫn ngọc na ná như này, sau đó cái người có nhẫn ngọc đó bị người ta giết rồi đấy.”

Đổng Ý Thành rét lạnh trong lòng, lập tức cất lại cái nhẫn ngọc kia.

Hành động này của anh là theo bản năng, khiến cho Tề Tiểu Tô thấy ấm áp trong lòng. Vốn dĩ anh muốn cho cô, nhưng vừa nghe dính líu đến nguy hiểm, anh lập tức thu nhẫn ngọc lại, đây là sợ nguy hiểm dính líu đến cô!

“Anh, chiếc nhẫn này anh cứ nhận lấy đi, cũng đừng tùy tiện lấy ra, có thể nó còn liên quan đến bí mật gì nữa.”

Đổng Ý Thành nghe hiểu ý cô, do dự một lúc, nói: “Em gái, thật ra bố anh không phải là con ruột của ông nội, em nói xem, cái này liệu có liên quan đến thân thế thật của ông ấy không?”

Tề Tiểu Tô bây giờ mới biết chuyện này, nghe vậy cũng kinh sợ. Bố Đổng không phải là con trai ruột của ông nội Đổng sao? Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu như là con ruột, vậy chiếc nhẫn ngọc kia chính là của Đổng gia, nhưng năm đó cô cũng đã từng nghe nói, mấy đời ông nội Đổng đều là nông dân rất bình thường, hoàn cảnh gia đình trước giờ đều không tốt, nếu quả thật có một món đồ gia truyền như vậy cũng không đúng, có khả năng trước đó đã bị người của Đổng gia đem đi cầm rồi.

Nếu như đây là bố Đổng cầm từ chỗ bố mẹ ruột đến thì còn hợp lý hơn.

“Nhưng nói như vậy, há chẳng phải là thân thế của bố Đổng không đơn giản sao?” Nhẫn ngọc giá trị không rẻ, còn dính líu đến án mạng, chỉ chứng minh cái nhẫn ngọc này không đơn giản như giá trị bề ngoài, nhất định là có lai lịch gì.

“Có khả năng.”

“Anh, vậy anh muốn tìm cho ra lẽ à?”

Đổng Ý Thành lắc đầu: “Không muốn, như vậy rất tốt rồi. Bố mẹ anh đã qua đời nhiều năm như vậy, cho dù phận thật của ông ấy thật sự không đơn giản, thì anh cũng có chút tình cảm nào với cái nhà đó chứ? Tìm tới nhà cũng chưa chắc bọn họ sẽ nhận anh. Hơn nữa, chưa chắc là chuyện tốt. Cứ như vậy đi, anh có em, có Lợi gia, là đủ rồi.”

Tề Tiểu Tô vốn còn muốn nói chuyện bữa tiệc tối nay của bà Chương, nhưng bởi vì chuyện này sẽ khiến cho trong lòng Đổng Ý Thành ít nhiều có chút nặng nề, nên cô cũng không nhắc đến chuyện bữa tiệc nữa.

Lúc trở về thay quần áo, bà Chương lại gọi điện đến giục.

“Bà ta sốt ruột sợ cô không đến như vậy, chắc chắn bữa tiệc đó thật sự rất quan trọng với Chương gia bọn họ.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Bởi vì Tề Tiểu Tô vẫn bị thương, hơn nữa cô vốn không thích loại tiệc rượu này, cho nên cũng không để ý ăn mặc lắm, cô mặc một cái áo tay rộng, quần ống rộng, thắt một chiếc đai lưng kiểu đặc biệt, thêm một cái áo khoác nhỏ, tóc cuốn nhẹ lại thả rơi vài sợi hai bên, cài một cái kẹp hoa lên là xong.

“Bà ta cảm thấy rất quan trọng, vậy chắc là cần tôi phối hợp, nhưng cũng phải xem xem tôi có tâm tư phối hợp không đã.”

Tề Tiểu Tô hừ hừ.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Có cần mang súng không?”

Trước đó Lợi Nam cũng cho cô một cây súng, kêu cô giấu kỹ. Bởi vì cô gặp tập kích, khiến cho Lợi Nam cũng cảm thấy rất lo lắng, tạm thời để súng ở chỗ cô, để cô phòng thân.

“Cậu ngốc à, tôi vốn luôn để một cây súng trong không gian rồi.” Có chỗ nào giấu đồ thích hợp hơn không gian chứ?

Đợi cô chỉnh sửa xong, Đồng Xán cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Anh ta mặc một bộ vest màu xám nhạt, vừa người, phẳng phiu, cộng thêm tướng mạo vốn anh tuấn, ăn mặc chút như vậy thôi đã giống như vai nam chính thần tượng trong phim rồi.

Bởi vì là bữa tiệc, Tề Tiểu Tô đề phòng đến lúc đó bà Chương trực tiếp sắp xếp cô thành cặp đôi với Chương Vân Tễ, lại gán ghép bọn họ lại, cho nên cô quyết định dẫn theo bạn trai.

Bây giờ Thiếu soái không có ở đây, người thích hợp nhất chính là Đồng Xán.

Đồng Xán như vậy, đến bữa tiệc chắc chắn cũng có thể áp đảo hội trường.

Vốn dĩ Hàn Dư xung phong nhận việc, nhưng Tề Tiểu Tô vừa nghe anh ta không cẩn thận suýt phun ra một tiếng “Chị dâu” liền đỡ trán, như vậy sẽ khiến cho cô cảm thấy giống như dẫn em chồng đi tham gia tiệc rượu, cảm giác này khó đỡ vô cùng.

Cho nên vẫn là Đồng Xán đi. Đối phó với nơi nào đó, Đồng Xán càng thành thạo hơn Hàn Dư, dẫu sao anh ta cũng đã từng làm vệ sĩ của nhà giàu, hiểu quy củ của tiệc rượu, mà Hàn Dư lại không có kinh nghiệm.

Nhìn bọn họ như Kim đồng Ngọc nữ ra cửa lên xe, Hàn Dư chỉ có thể làm tài xế bày tỏ rất bất lực.

Đội trưởng, tôi đã cố gắng rồi, nhưng điều kiện ở mặt này quả thật anh ta không bằng Đồng Xán.

Địa chỉ bữa tiệc bà Chương nói, Hàn Dư mở dẫn đường cũng không tìm được, Tề Tiểu Tô mới coi như tin bà ta nói nơi tuyệt đối riêng tư là ý gì.

Xem ra đã ép không được hiện lên chỉ đường và bản đồ rồi.

Sau đó bà Chương gọi điện thoại tới nói là sợ cô không tìm được đường, kêu Chương Vân Tễ gửi cho cô tuyến đường đi, cũng dặn cô nếu không nhận được thì gọi điện thoại qua.

Tề Tiểu Tô cười lạnh, quả nhiên Chương Vân Tễ ở đó.

Hai mẹ con nhà này thần thần bí bí, khiến cho cô dù thế nào cũng không nảy sinh nổi tín nhiệm và suy nghĩ muốn qua lại, hơn nữa lại khiến cho cô càng ngày càng phòng bị.

Nếu như cuối cùng tra được chân tướng bố mẹ cô mất mạng năm đó có liên quan tới bọn họ, cô tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Đến địa điểm tiệc rượu, đi một đoạn đường riêng, quẹo vào là một cái hồ nhân tạo, một toà kiến trúc ba tầng tràn đầy cảm giác hiện đại hoá hiện ra, giống như vật tô điểm bên hồ.

Nhìn như vậy thì không nhìn ra được không gian bên trong lớn thế nào, nhưng ở cổng đã có ít nhất ba, bốn mươi chiếc xe đang đỗ rồi, phần lớn là xe đắt tiền.

Cái xe Lợi Nam mượn cho Tiểu Tô đến nơi này thật sự không đáng nhắc tới. Đương nhiên, bố trí và hệ số an toàn của chiếc xe này nhất định không có ai có thể so được.

“Chị dâu, mọi việc đều phải cẩn thận.” Hàn Dư dừng xe, ngồi ở trong xe chuẩn bị ngủ một giấc, anh ta không muốn đi xuống, anh ta không thích nơi thế này, ở trong xe ngủ một giấc còn hơn. “Đồng Xán, cẩn thận chút nhé.”

“Tôi biết rồi.”

Đồng Xán và Tề Tiểu Tô xuống xe, sóng vai đi về phía cửa chính.

Cửa chính thiết kế cảm ứng thật ra không có cửa, ở cửa cũng không có ai.

“Chỗ này bố trí rất nhiều camera.” Hệ thống Tiểu Nhất hơi thất vọng: “Không phải là hệ thống che đậy sự tồn tại của Chương gia và thế lực thần bí kia. Mặc dù hệ thống an ninh không tệ, nhưng vẫn có thể lẻn vào.”

Hoá ra Hệ thống Tiểu Nhất vẫn đang mơ tưởng nhân dịp thăm dò hệ thống phòng ngự của hai nơi kia?

Chẳng trách nó không ngăn cản cô đến đây.

Tề Tiểu Tô cảm thấy cạn lời.

Bước vào bên trong là một mảnh tĩnh lặng, bình phong đại phúc tản ra một loại mùi gỗ thoang thoảng, tranh đại phúc tuyết tùng khắc vô cùng tinh xảo.

Ở đầu kia bình phong có người đang vội vàng vòng ra, thấy Tề Tiểu Tô và Đồng Xán thì ngẩn ra, sau đó cười lên.

“Tiểu Tô em đến rồi.”
Bình Luận (0)
Comment