Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 793

“Chết rồi?”

Sắc mặt Tề Tiểu Tô lạnh xuống. Gã Ngô Đồng này, cô có ghét đến mấy đi nữa, lần đầu gặp nhau đánh một trận thì được, nói sao cũng không đến mức dồn đối phương đến chỗ chết. Hơn nữa, cô biết rõ sức lực vừa rồi của mình, chỉ là ném một chiếc đĩa sứ qua đó, tuyệt đối không thể đến mức chết người.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Căn cứ đo lường của bản Hệ thống, vừa rồi lúc cô ném cái đĩa đó tốc lực là A+, tốc độ 7, kết quả đập trúng, phần mặt bị thương mức độ cấp S, cảm giác đau A++, nửa bên mặt hơi sưng đỏ, có thể ảnh hưởng đến ăn uống, biểu cảm và mức độ lưu loát khi nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể gây tử vong”

Cô cũng biết không thể gây tử vong.

Nhưng bây giờ quả thật người đã chết rồi.

Trong nháy mắt toàn thân Tể Tiểu Tô đã căng lên, đây chỉ có thể chứng minh một chuyện, có người muốn giá họa cho cô: “Có người muốn làm khó tôi” Trong ý thức cô nói với hệ thống Tiểu Nhất.

“Hạ Nông, có phải ông ta không?” Hệ thống Tiểu Nhất ngay lập tức liền nghĩ đến Hạ Nông. Vì hắn rất đáng sợ, thế nên Thiếu soái mới nó với nó tạm thời đừng để Tiểu Tô tiếp xúc với hắn. Trước đây hắn từng có ý nghĩ muốn giết Tiểu Tô.

“Chưa chắc đã là hắn? Bây giờ Tế Tiểu Tô đã có thể học được cách tình hình càng nghiêm trọng thì càng phải bình tĩnh. Cô bước về phía Ngô Đồng, đang định quỳ xuống quan sát, Nguyễn Dật Quân đã kéo cô lại.

“Cô muốn làm gì? Lúc này tốt nhất cổ đừng chạm vào anh ta!” Nguyễn Dật Quân kéo cô về sau, nhìn sang Hạ Trần Anh đang đứng dại ra đó: “Báo cảnh sát đi”.

Tế Tiểu Tô nhìn sang hắn.

Hành động này của Nguyễn Dật Quấn, rốt cuộc là có ý gì? Là muốn giúp cô, hay muốn đưa cô vào Cục cảnh sát?

Biên Hải Thành cũng đứng dậy, lạnh mặt nhìn Tê Tiểu Tô: “Báo cảnh sát? Xuân Thâm Viên trước nay chưa từng dính líu đến án mạng” Nếu khu lâm viên này thật sự bị xem như hiện trường vụ án để phong tỏa, vậy sẽ là sự sỉ nhục đối với nơi này. “Tôi thấy trực tiếp đưa hung thủ đến Cục cảnh sát đi, dù gì ở đây cũng có nhiều người mục kích như vậy!”

Chương Linh Thù bám chặt vạt áo của Nguyễn Dật Quân, nấp sau lưng hắn, vừa cảm thấy chết người rất đáng sợ, vừa không muốn rời khỏi hắn, đứng sau lưng Nguyễn Dật Quân cao to anh tuấn như vậy cô ta cảm thấy rất an toàn. Nghe thấy màn đối thoại giữa họ, giọng cô ta có chút run run nói: “Phải phải phải, bắt cô ta đi, tốt nhất phải cột lại, tránh để cô ta lại ra tay giết người!”

“Người không phải do Tiểu Tô giết!” Lợi Nam đứng dậy, bước đến bên cạnh Tế Tiểu Tô.

Hạ Dư Hoành cũng định bước đến, nhưng An Tử Khê đã kéo anh ta lại, bên cạnh còn hai anh chàng khác cũng giữ chặt anh, lắc đầu với anh ta.

Lúc này không thể đứng cùng với Tề Tiểu Tô được, lỡ như xảy ra chuyện gì, con cháu chẳng có chút địa vị nào ở Hạ gia như họ đều là kẻ sai vặt không phải người.

“Chúng tôi đều đã nhìn thấy! Ngô Đồng bị cô ta dùng một cái đĩa đập chết!” Một anh chàng trước đó cũng đi chung với Ngô Đồng lên tiếng.

Chính vào lúc này, Tề Tiểu Tô đột nhiên lại cầm một chiếc đĩa sứ khác, giống hệt như chiếc đĩa sứ vừa rồi, cùng một động tác, dùng tốc độ nhanh như chớp ném vào người gã vừa mới lên tiếng.

Không ai ngờ rằng trong tình trạng vừa mới có người chết như vậy, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy, Tề Tiểu Tô lại dám tiếp tục ra tay! Đến cả Lợi Nam cũng không ngờ, còn bị cô làm giật cả mình.

Và Nguyễn Dật Quân người duy nhất ở đây có thể khống chế cô cũng hoàn toàn không kịp phản ứng.

Anh chàng đó cũng giống hệt như Ngô Đồng vừa rồi, nó cũng chẳng né kịp, bị đập trúng vào mặt.

Bộp một tiếng, tiếng đĩa sứ đập thật mạnh lên xương gò má hắn ta, gã đó kêu thảm một tiếng rồi bước lùi ra sau, che đi một nửa mặt suýt chút nữa đã đau đến phát khóc.

“Tề Tiểu Tô! Có phải cô bị điên rồi không!” Hạ Trần Anh không dám tin hét lên.

Tề Tiểu Tô nhanh chân sải bước qua, một tay túm lấy cổ áo gã đó, lạnh mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh, giọng lạnh như bằng: “Cũng bị tôi đánh trúng, anh ta có chết không?”

Nói xong, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của tất cả mọi người cuối cùng dừng lại trên người chàng trai vừa rồi phát hiện cái chết của Ngô Đồng đầu tiên: “Tôi ủng hộ báo cảnh sát, báo đi, tất cả mọi người ở đây, ai cũng đừng hòng rời khỏi”

Thuận theo ánh mắt của cô, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang, nhìn thấy anh chàng đó.

“Có ý gì chứ?” Chương Linh Thù khẽ hỏi.

Nguyễn Dật Quân và Biên Hải Thành đồng thời cũng nhìn sang anh chàng đó.

“Tùng Thắng.” Biển Hải Thành vừa gọi chính là tên cậu ta, nửa cầu sau đã nuốt trở vào.

“Anh Nam, anh giúp em trông chừng gã này, nếu có người muốn tố cáo em giết người, nói em là tội phạm giết người, anh cứ giúp em trông chừng tên này thật kỹ, vì vừa rồi hắn ta là người cuối cùng tiếp xúc với Ngô Đồng” Gương mặt Tề Tiểu Tô như cưới như không, khiến trong lòng anh chàng tên Tùng Thăng đó thẩm rùng minh, không biết vì sao, nhìn dáng vẻ này của Tề Tiểu Tô, hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

“Cô làm vậy là có ý gì chứ?”

Tề Tiểu Tổ nhíu mày nói: “Chính là nghĩa trên mặt chữ. Có nhìn thấy không? Tôi dùng cái đĩa kia đập vào anh ta, chính là như vậy? Cô lôi anh chàng vừa rồi cũng bị đập trúng ra, thẳng tay đẩy ra trước mặt mọi người, đồng thời nói với hắn ta: “Tôi nhắc nhở anh, đừng đến gần anh chàng tên Tùng Thắng đó, bằng không, hừm”

Câu nói của cô còn chưa nói xong, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Bị cô đánh trúng chỉ bị thương một nửa bên mặt thôi, đập vào khiến đôi mắt híp lại thành một đường, nửa bên mặt đau rát, nhưng, ít nhất bây giờ anh ta vẫn còn sống sờ sờ, ngoài gương mặt bị sưng đau rát, trên người không có chỗ nào khác không thoải mái, nhìn Ngô Đống đang nằm trên đất, cơ thể đó cũng đã sắp lạnh đi rồi.

Trong lòng anh ta thần kinh hãi, thật sự đã bước lùi về sau mấy bước, không dám đến gần anh chàng tên Tùng Thắng kia.

“Liên quan gì đến tôi chứ! Cô đánh chết người rồi, còn dám hắt nước bẩn lên người tôi!” Hắn ta trừng mắt nhìn Tế Tiểu Tó.

“Báo cảnh sát đi, tôi sẽ ở đây đợi, báo ngay đi” Tế Tiểu Tô nhún nhún vai. Lợi Nam đã lấy điện thoại ra, gọi điện báo cảnh sát.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vừa hoang mang vừa lo sợ, dù sao bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu đã xảy ra án mạng, ai cũng không thể xem như chẳng có việc gì.

Ở bên ngoài ngồi trong xe, Hàn Dư đã nghe thấy động tĩnh trong đó, lập tức gọi điện cho Đồng Xán, có một số chuyên phải kịp thời sắp xếp trước.

“Bến đây tôi sẽ chuẩn bị, cậu mau vào trong, ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy thật tốt”

Cúp máy, Hàn Dư nhìn màn hình điện thoại, thở dài. Bảo vệ cô ấy thật tốt? Không cần anh ta nói, bản thân anh cũng sẽ làm, chỉ là thằng nhóc đó sao lại dùng ngữ khí lo lắng như vậy chứ? Thật là, nên sớm từ bỏ đi chứ.

Anh ta bước xuống xe, đang định chạy vào trong, trong tai nghe đã truyền đến mệnh lệnh của Tể Tiểu Tô.

“Hàn Dư anh đợi ở bên ngoài, nếu có ai chạy ra, ngăn lại hết cho tôi.”

“Vâng!”

Nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Tề Tiểu Tô, Hàn Dư liền yên tâm lại..

Anh ta thật sự rất bội phục Tế Tiểu Tô, bất luận thế nào, trong tình huống đột nhiên có người chết, thân là con gái, cô ấy không chỉ không hốt hoảng lo sợ, cũng không tùy tiện gây rối, mà còn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí có thể nói chuyện có phần hơi hống hách, đã đủ làm người khác bái phục rồi.

Trong sân, Tế Tiểu Tô khoanh hai tay trước ngực, cứ như thế nhìn chằm chằm vào anh chàng tên Tùng Thắng kia.
Bình Luận (0)
Comment