Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 164


Hứa Nhược Phi lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi về nhà.

“Anh trai, điện thoại của mẹ nè.

” Hứa Nhược Hy đưa điện thoại cho cậu bé ở bên cạnh.

Hứa Đình Phong trả lời điện thoại, làm ra vẻ như một người lớn: “Mẹ, hôm nay mẹ lại đi đâu vậy? Ban nãy con đã kiểm tra thấy hôm nay bố đi công tác rồi, không có ở Lệ Thị.


Hàm ý của câu nói này là lúc này Hứa Nhược Phi đáng lẽ phải tan làm về nhà từ lâu rồi, chứ không phải là để hai đứa trẻ bọn họ ăn đồ ăn ngoài!
Hứa Nhược Phi im lặng, nuốt những lời vốn dĩ muốn nói xuống cổ họng: “Đình Phong, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi.

Tuy rằng con rất thông minh, nhưng lập trình viên của tập đoàn Lệ Thị cũng không có đơn giản như vậy đâu, ngày nào con cũng xâm nhập thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện ra con thôi.


“Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu vậy? Nghe có vẻ như mẹ đang ở trên đường.


” Hứa Đình Phong đổi đề tài: “Tụi con đang đặt giao đồ ăn, có cần đặt cho mẹ một phần luôn không?”
Hứa Nhược Phi di chuyển điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, đã gần sáu giờ rồi.

Từ đây về nhà đại khái mất khoảng mấy tiếng đồng hồ, về nhà cô cũng không còn sức để nấu nướng nữa, nên đồng ý với lời đề nghị của Hứa Đình Phong.

“Đặt giúp mẹ một phần bánh pizza nha.


“Ừm, được ạ.


“Khoảng vài giờ nữa mẹ sẽ về tới nhà, khi đồ ăn giao đến, hai đứa cứ ăn trước đi nhé.

” Hứa Nhược Phi nói, rồi thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị giao nước hoa cho những người khác trong cửa hàng, rồi rời đi trước.

Ban nãy người bán hàng có nói với cô rằng bà cụ đó đã chuẩn bị sẵn hương linh miêu và cây mạt dược đặt ở tầng dưới rồi, Hứa Nhược Phi có thể mang đi bất cứ lúc nào.

Mặc dù cô không biết tên của bà cụ đó, nhưng cũng có hơi lấy làm tiếc.

Hứa Nhược Phi cúp điện thoại, liền bỏ điện thoại vào túi xách, cầm lọ nước hoa trên bàn lên, rời khỏi phòng.

Cô vừa bước xuống lầu nói với nữ nhân viên trong cửa hàng: “Tôi đã điều chế xong nước hoa cho bà cụ rồi, tôi để ở đây, đến lúc đó làm phiền cô nói với bà cụ một tiếng.

Ở nhà vẫn có người đang đợi tôi, tôi không tiện về quá muộn.


Nữ nhân viên đưa hương linh miêu và cây mạt dược đã đóng gói xong cho Hứa Nhược Phi: “Thưa cô, xin cứ yên tâm, tôi sẽ chuyển đến cho bà cụ.



Hứa Nhược Phi gật đầu, rồi mới an tâm rời đi.

Mãi cho đến khi cô rời đi, Hứa Nhược Phi vẫn không biết rõ được rốt cuộc bà cụ bí ẩn đó là ai.

Cô ngồi trong xe, trầm tư một lúc, mở gói hương liệu đã đóng gói xong ra.

Trong chốc lát, đôi mắt thường ngày dù có sóng gió cũng không hề hoảng sợ của Hứa Nhược Phi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mùi hương này! mặc dù ban nãy ở trong cửa hàng Hứa Nhược Phi đã phát hiện ra hương liệu ở cửa hàng này tốt hơn rất nhiều so với những loại bình thường trên thị trường, nhưng hương liệu mà bà cụ đưa cho cô tuyệt đối không phải là loại hương liệu tốt bình thường.

E rằng các quý tộc ở nước ngoài muốn có được loại hương liệu chất lượng như vậy cũng không dễ dàng gì.

Hứa Nhược Phi thu dọn hương liệu lại và để chúng sang một bên.

Một giờ sau khi Hứa Nhược Phi rời đi.

Bà cụ Lệ đã quay trở lại cửa hàng.

“Bà cụ, bà đã về rồi.

” Nữ nhân viên lễ phép cúi đầu chào: “Quý cô ban nãy đã rời đi rồi ạ, đây là nước hoa mà cô ấy đã điều chế cho bà.



Nữ nhân viên nói xong liền cầm lấy một lọ nước hoa được đóng gói đơn giản ở trên kệ bên cạnh.

Khi bà cụ Lệ nghe tin Hứa Nhược Phi đã rời khỏi, bà không khỏi thở dài tiếc nuối.

Nếu như không phải là con dâu của bà ấy gọi điện thoại đến, e rằng bà ấy vẫn còn ngồi trong cửa hàng tán gẫu với cô bé đó về hương liệu nữa kìa.

Bà cụ Lệ ra hiệu cho thư ký của mình mở lọ nước hoa ra, rồi sau đó nhẹ nhàng xịt lên cổ tay của bà ấy.

“Bà cụ, nước hoa này! ” Thư ký ở bên cạnh khẽ mở to đôi mắt đang bình tĩnh của mình, có chút khó tin.

Mặc dù anh ta không thành thạo về nước hoa như những người nhà điều chế nước hoa.

.

Bình Luận (0)
Comment