Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 20

Một chiếc xe háo thắng lao đến toan cho nó "ôm lề" thì bất ngờ bị nó bẻ lái quần ngay một cú, ôm lề không thương tiếc. Một chiếc khác lấy đà nhảy vọt lên trước muốn dẫn đầu thì nó nhanh như chớp, bay ngay bên cạnh " húc " một phát, đối thủ thứ hai gãy cổ khi chiếc xe chổng bụng phơi nắng. Một cái nhếch môi đắc thắng đầy lạnh lẽo.

Rồng Trắng cũng hạ được bốn tên, cả Red cũng đang dọn đường đến đích, cuộc đua vừa được 15 phút đã chỉ còn lại ba người trên con đường Tử Thần còn lại. Red là đới thủ đáng gờm, đã ghi không biết ba nhiêu bàn thắng đang sít sao sau nó, hắn ta tự tin có thể hất nó khỏi đường đua ngay bây giờ.


Tốc độ đã lên đến 700km/h, bánh xe gần như đã mòn đi một lớp dày, nó dẫn trước, lập tức bẻ lái về phía đội sửa chữa. Một dàn nhân viên mặc đồng phục đỏ trắng xuất hiện không chậm nửa khắc, hoạt động hết năng suất : thay lốp, tra dầu, đổ xăng,..... Ngay khi sửa chữa hoàn tất, ba chiếc xe chớp mắt một cái đã cách xa cả trăm mét.

Chiếc Red đang vươn lên ép nó ra lề, White cũng không để vuột cơ hội, lập tức lấp đầy khoảng trống cùng Red hạ gục nó trước tiên. Cả khán đài không rời mắt khỏi cuộc đua một giây, tất cả đều mong chờ một pha đẹp mắt xuất hiện. Nó ngồi trong buồng lái, hoàn tòan không biểu lộ chút hoảng sợ nào, ngược lại còn nhàn nhã gõ nhẹ tay lên vô lăng, nở nụ cười mị hoặc, lập tức tốc độ như gió lượt đột ngột chậm lại để mặc Red và White đồng loạt tiến lên một quãng xa rồi không lãng phí một giây, nhấn ga với tốc độ 880km/h chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp hai con người kia .


Red trở tay không kịp liền bị nó húc đẩy vào tường, tiếng kim loại đinh tai vang lên, bộ phận nhớt xe vì va chạm mạnh rỉ nhớt không thôi. White thấy tình hình bất lợi cũng không tiến lên thêm, chỉ còn nước chờ cơ hội mà tấn công.


Chặng đua sắp kết thúc, nó nhấn nút bên cạnh vô lăng một chiếc móc vô cùng vững chắc hiện lên ở tay cửa xe. Đôi tay linh hoạt điều khiển xe nghiêng để chiếc móc gài vào tay nắm cửa của Red. Vô lăng một lần nữa quay mạnh, chiếc xe dừng lại, lớp cao su ghì xuống mặt đường rồi nhấn ga quay một vòng như chiếc vô lăng đã quay. Red hoàn toàn rơi vào thế bị động, xe hắn như đang khiêu vũ trên không , chiếc móc đúng lúc tuột ra là khi White đang lao đến.


Một thanh âm xé toạt cả màng nhĩ vang lên, kính xe vỡ tan "nhờ" mui xe của Red hạ ngay mui xe của White, hắn đang bàng hoàng đôi mắt nhìn Red to hết cỡ. Va chạm mạnh, hàng ngàn mảnh thủy tinh ghim vào vào hắn như một con nhím. Bốn ánh mắt chạm nhau loét lên tia cả kinh .......


BÙM..


Xe của nó vừa về đến đích cách xa hai chiếc kia là lúc một tiếng nổ ầm trời vang lên .


Cả hai chiếc bất ngờ rỉ xăng, nhiệt độ đột ngột lên cao, phát nổ. Tiếng động làm cà khán đài như rung chuyển, nhưng ánh mắt ai cũng mãn nhãn, hoàn toàn không có chút dấu hiệu sợ hãi , họ dường như đã quá quen với những cảnh thế này. Sau đó là tiếng vỗ tay át cả tiếng nổ, rất đáng xem.


Nó bước xuống, hai tay đút túi, lưng dựa vào xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hai chiếc xe bạc tỷ bị thiêu dưới ngọn lửa đỏ rực rỡ . Nhếch nhẹ môi, nó thầm nghĩ :" dù sao hai ngươi cũng khiến Black Wolf của ta xuất hiện vài vết trầy. Vụ nổ đó là lời khen ta dành tặng cả hai. Bye."


Ngọc Ly ở trên khán đài nhìn hết cảnh vừa rồi reo hò không thôi, còn vui vẻ đu lên lưng Jun mà vỗ tay . Mọi người còn cuồng nhiệt hơn cả cô, quả thật mãn nhãn.


Chiếc Black được đưa đi sửa chữa, nó không nhanh không chậm tiến lên khán đài nhận lấy giải thưởng , rồi đá lông nheo với cô nàng cầm huy chương đeo lên cổ nó. Cô nàng này cũng là một đại mỹ nhân người Nhật, tất cả đều hoàn hảo, cả giọng nói cũng vô cùng mê người:


_ Black Wolf, hôm nay anh thật sự rất tuyệt! - cô nàng và nó bắt tay nhau rất lịch sự và thân thiện :


_ Cảm ơn, tôi rất vui khi nghe em nói như thế.


Mọi người ùa đến xin chữ kí rồi còn tặng quà, nhiều đến nỗi phải gọi một chiếc xe chở về. Mà quà của họ tất nhiên là có đến mấy con số không, còn đơn vị tiền gì ta cũng không biết.


_ Nhất Thiên, cậu đúng là tuyệt vời mà, tớ yêu cậu quá đi thôi. - cô vừa nói vừa tháo nhanh một viên sô cô la cho nó, hai mắt cứ híp lại vì cười, Ngọc Ly đây sao trời ? Nó cười , gối đầu lên đùi cô rồi ngủ thiếp.


Cung điện Ngô Gia


Chiếc Limo dừng lại trước cánh cổng đồ sộ,không lời nào tả hết.


Cửa mở, đôi giày da bóng loáng chậm rãi bước xuống , theo sau là thân hình cao lớn, khí chất cao ngạo, chững chạc khiến người khác run sợ lẫn nể phục. Tiếp đó là đôi giày thể thao cùng dáng người chỉ có chuẩn.


Toàn bộ hầu gái lẫn nam quản gia dàn thành hai hàng, cúi người cung kính, đồng thanh:


_ Ngô thiếu gia, chào mừng người trở về. Chào Dương tiểu thư.

Tất cả bọn họ không ai biết nó là con gái đâu nhé, ngoài bác quản gia lớn tuổi nhất ở đây thôi.
Nó cất tiếng lạnh lẽo :


_ Chuẩn bị nước nóng.


_ Vâng thưa thiếu gia.


Hai người đi cạnh nhau tựa như một bức tranh, khiến mọi người không khỏi lén lút nhìn. Bước vào trong là kiến trúc không khác gì cung điện, trên bộ bàn ghế dùng trà theo phong cách Anh là đôi vợ chồng trạc bốn mươi, người đàn ông có khuôn mặt hao hao giống nó, toát lên khí phách đáng sợ , người phụ nữ lại kiêu sa, lộng lẫy nhưng nghiêm túc không kém. Vừa nhìn thấy nó và cô đã nhất loạt bật dậy, nghẹn ngào :


_ Nhất Thiên, sao giờ này con mới về, có biết ta lo cho con lắm khong? - Người phụ nữ lao đến ôm chầm lấy thân hình cao lớn của nó, dù mang cao gót nhưng bà còn không tới được chiếc cằm kia, huống hồ là hôn lên má. Những  tưởng  nó sẽ ôm bà, nhưng hai tay lại cứ hờ hững buông hai bên, một cái liếc nhìn cũng không có. Người đàn ông kia cũng không nhịn được mà xoa đầu nó, cất giọng yêu chiều :


_ Con nên về sớm chứ ?


_ Con chẳng phải đã về rồi sao? Buông ra được rồi thưa mẹ. - giọng nói lạnh buốt khiến người phụ nữ kia vội buông ra, ánh mắt xuất hiện một tia đau đớn, bà không ngờ nó lại ghét ông bà đến mức này :


_ Ngân Thiên..con...


_ Con là Nhất Thiên. - phải, nếu ngay từ đầu bà gọi Ngân Thiên thì nó đã không ngần ngại mà ôm bà rồi, nhưng mà lại gọi tên người anh đã chết của nó, Ngô Nhất Thiên.


Ngọc Ly nhận thức tình hình không tốt liền lên tiếng :


_ Cháu chào hai bác, hai bác vẫn khoẻ chứ ạ ?


_ Tất nhiên rồi, bé Dương.


_ Hihi, con lớn rồi mà sao người cứ gọi bé mãi thế? - cô cười hồn nhiên, tỏ ra chút nũng nịu. Tuy ánh mắt cô đang nhìn hai người, nhưng khả năng của một sát thủ khiến cô biết nó tính làm gì. Bằng chứng là mọi người đã ngồi xuống mà nó lại cứ đứng đó, chiếc lưng dài toan quay về phía cầu thang đã bị cô kéo ngược xuống ghế. Nó lườm cô một cái cảnh cáo rồi cũng ngồi im đó.


_ Nhất Thiên, ta muốn con đính hôn với Lâm Gia,hôn ước mười năm trước với cũng nên thực hiện rồi.


_ Hôn ước với họ tạm gác lại, con muốn thành lập một hôn ước khác.


_ Hôn ước khác? Là ai? - cha nó nheo mắt không vui, nhưng dù là ai đi nữa cũng phải chấp nhận vì nó là người có quỳên lực nhất ngôi nhà này.


_ Con trai của Hoàng gia - Hoàng Nhật Phong.














Bình Luận (0)
Comment