Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 1


[Trần Thư Ninh]
Tôi tên là Trần Thư Ninh.
Ở đại học trước mặt mọi người, tôi là kiểu người phóng khoáng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Và cũng là người đã lên kế hoạch tự sát vào năm thứ tư.
Tôi đã chịu đựng những mùa đông rệu rã u ám quá đủ rồi, khi đông tới cơ thể tôi sẽ đông cứng lại, chìm xuống bùn lầy, hoặc sẽ bị bọc lại bởi một lớp kén dày.
Nhanh chóng chìm xuống làn nước, không thể hô hấp cũng không thể ngăn được đau đớn.
Từ người bình thường biến thành thây ma, chết chìm trong đại dương của nỗi buồn, không thở ra được chút bọt khí.
Không một ai có thể ngăn cản ý định tự sát của tôi.
Khi mùa hè sang, tôi sẽ từ thây ma biến thành kẻ tàn phá, giống như bộ phim Wreck-It Ralph vậy.

Đêm đến tôi không cần ngủ.

Tôi không ngủ được.

Tôi cảm thấy bản thân như tràn trề năng lượng, có thể cả tuần không ăn không uống không ngủ mà vẫn chạy được hai vòng quanh sân thể dục.
Không ngủ được chính là không ngủ được.

Tựa như có lửa đốt trong tim, lúc nào cũng lặp lại một ý nghĩ là phải đập nát, đánh vỡ, phá tan thứ gì đó.
Dù không ngủ được nhưng tôi không hề ngủ gật trong lớp, tinh thần tỉnh táo, tác dụng của nó còn tốt hơn cả việc uống cà phê.
Tôi sẽ lập ra rất nhiều kế hoạch, tôi cảm thấy mình có thể làm được bất cứ điều gì, giống như tôi đang nắm giữ quả cầu thủy tinh của phù thủy, tất cả mọi thứ điều nằm trong sự điều khiển của tôi, cho dù nội dung bài học có khó đến đâu thì tôi đều có thể dùng giác quan thứ sáu của mình để giải quyết, tư duy của tôi nhạy bén hơn, tôi yêu cái cảm giác hưng phấn xao động này.
Thế nhưng đôi lúc tôi sẽ trở nên cáu kỉnh mất trí, không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân, sự giận dữ sẽ biến thành tôi, còn lý trí và "tôi" sẽ bị dồn vào một góc nhỏ xíu.

Tôi sẽ vì một câu nói hay một ánh mắt của người khác mà đánh nhau, thậm chí tôi sẽ còn tìm cớ để chối bỏ sự mất khống chế này xảy ra là do chứng rối loạn lưỡng cực của mình.
Tôi không thích bản thân mình như vậy.

Nhưng tôi không thể kiểm soát được.
Nghe rất mâu thuẫn nhỉ?
Đầu óc không nghe lời tôi nói, tôi thật sự hết cách rồi.
Não bộ không muốn hoạt động, hơi thở cũng không muốn.
Tôi không muốn bị thuốc khống chế, nhưng vẫn bị khống chế, tôi không thay đổi được.
Nhưng tôi cũng không muốn bị bệnh viện kiểm soát đến tận lúc chết, cho nên tôi cảm thấy bây giờ cần phải xử lý cái "tôi" này rồi đổi lấy một cái khác đi thôi, hẳn là sẽ không còn như cũ nữa nhỉ, tôi cho rằng tính khả thi của việc này rất cao.
Cho dù tôi có một năng lực mà tôi vô cùng thích là ngụy trang cực kì giỏi, mọi người đều có thể thấy được sự nhiệt tình và chân thành của tôi, còn nỗi buồn trong trái tim thủng lỗ thì sẽ chẳng có ai phát hiện ra được.
Thế nhưng bây giờ thời gian càng ngày càng gấp rút, tôi đã không thể kiềm chế cảm xúc được nữa rồi.

Tuần trước tôi đánh người, lúc ngừng tay thì người đó đã bị tôi đánh đến máu me đầy mặt, tôi chợt nhận ra mọi việc đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Ngồi ở hành lang bệnh viện chờ người ta bôi thuốc băng bó, cảm xúc của tôi như tàu lượn siêu tốc, từ trời cao lại rơi xuống đáy vực, sự bất lực và ý muốn tự sát càng dâng lên đè nặng trên lưng tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình ướt nóng, lại khóc, mi mắt giống như đập nước bị hỏng hóc khiến nước mắt cứ ào ào chảy xuống, khó khăn thở hổn hển.
Trầm cảm và hưng cảm ập đến cùng một lúc, bây giờ cần phải từng bước thực hiện kế hoạch thôi.
Vậy mà...!Mùa đông năm thứ tư tới rồi, tôi lại làm mất sổ tay của mình.
Trong sổ hoàn toàn không phải là kế hoạch tự sát của tôi mà lại tràn ngập tình yêu thầm kín của một người dành cho một người khác! Tôi bực mình gấp sổ lại không thèm đọc tiếp nội dung ở bên trong, tôi không có hứng thú đi nhìn trộm chuyện riêng của người khác.
Kế hoạch chặt chẽ cẩn thận của tôi đều ở hết trong đó, phương pháp, điều kiện, thời gian, địa điểm tôi đều viết rất tỉ mỉ, thậm chí ở trang đầu tiên tôi còn viết cả bản tóm tắt.

Một cuốn sổ quan trọng như vậy sao có thể nói mất là mất chứ!
Khí lạnh mùa đông đã bắt đầu len lỏi, tôi mặc áo vào, ống tay càng dài càng tốt.

Kế hoạch cần phải được thực hiện hoàn hảo, không có sổ tay nên tôi đã bắt đầu hoảng sợ, sợ rằng tôi sẽ sai sót ở một bước nào đó rồi bị phát hiện là tự sát chứ không phải là chết ngoài ý muốn.
Tôi giả vờ đi dạo khắp các đường nhỏ trong trường để tìm nó, sân thể dục, nhà ăn, dãy phòng học, thư viện, ngay cả WC tôi cũng đã đi qua.
Thế nhưng tôi không tìm được.


Ngoài mặt tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn.

Có khi nào đã bị người khác nhặt được không, người đó đã nói với giáo viên hay chưa, chả lẽ đã gọi điện báo cả cho gia đình tôi rồi, liệu tôi có bị đưa đến bệnh viện không, có bị ép tiêm chích uống thuốc hay không...
Cơ thể tôi run rẩy, tôi cố kéo tay áo thấp xuống nữa để che giấu cánh tay khắc đầy những vết dao cứa.
Tôi sợ bị phát hiện lắm.

Từ tiểu học đến đại học tôi đều là người rộng rãi, vui tính, nhiệt tình, thích giúp đỡ mọi người, dễ nói chuyện lại luôn tích cực hướng về phía trước.

Nếu sổ tay bị người ta phát hiện thì cuộc sống của tôi sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, mọi người sẽ lập tức xóa tên tôi khỏi danh sách "người bình thường".

Khi chết đi, tôi mong rằng ít nhất mình sẽ để lại một ấn tượng tốt cho thế giới này, không cầu lưu danh muôn đời, chỉ mong về sau sẽ không trở thành một ví dụ xấu xí về tự sát trong miệng người đời.

Vậy nên tôi đã tạo nên một cái chết ngoài ý muốn vào mùa đông, là kế hoạch tự sát mà chỉ mình tôi biết.
Tôi là một người tự sát có nguyên tắc.
Không thể làm phiền đến người khác, không thể ảnh hưởng đến người khác, không thể để người khác phải gánh trách nhiệm vì mình.
Mục đích duy nhất là tôi có thể lặng lặng yên yên mà chết đi.
Nhưng tại sao vào thời điểm mấu chốt thế này thì cuốn sổ đó lại mất được cơ chứ?
Mong là có người nào đó nhặt được sẽ tốt bụng mang trả cho tôi, cũng sẽ không để lộ bí mật cất chứa trong đó, nếu cần tiền thì tôi sẵn lòng trả, chỉ hy vọng người đó có thể giữ lời.
Ngày hôm qua tôi đã đi những đâu? Tôi vò tóc cố gắng lục lại ký ức hôm qua, trong đầu biến thành máy chiếu phim nhưng lại xen đầy những góc tối, vào mùa đông trí nhớ của tôi rất tệ, không thể phân biệt rõ ràng giữa thật và mơ.
Tối qua vì để không làm mất lòng bạn nên tôi đã chạy xe đạp cùng bạn tôi đến tham dự sinh nhật anh Chu.

Lúc đó tôi đang ngồi trên giường hoàn thiện nốt kế hoạch, vừa mới gập sổ lại thì Triệu Tuấn đột nhiên lao tới cướp lấy nó.
Tôi căng thẳng vội quát: "Cậu mà dám mở sổ của tôi thì tôi sẽ đánh chết cậu!"

Triệu Tuấn thấy ánh mắt hung dữ của tôi thì nhớ tới vừa tuần trước tôi còn đánh người nhập viện, có lẽ cậu ta biết tôi nói được làm được, nhìn lén chuyện riêng của người khác cũng chẳng phải chuyện đúng đắn gì.

Triệu Tuấn biết điều mà chỉ sờ sờ cuốn sổ chứ không mở ra, tìm bậc thang cho mình đi xuống: "Trần Thư Ninh, vậy mà cậu vẫn còn viết nhật ký hả? Haha, không phải là đang viết thư tình cho bạn gái nào đấy chứ?"
"Không đời nào, kiếm tiền quan trọng nhất, ai cần bạn gái chứ." Tôi giả bộ trêu lại, đi xuống bậc thang mà cậu ta bắc sẵn.
"Thôi thôi đừng viết nữa, sắp đến giờ tiệc sinh nhật của anh Chu rồi, cậu nhanh nhanh thay đồ rồi đi với tôi đi."
Tôi không thích những bữa tiệc thế này, đều là người không quen không biết lại còn phải giả vờ nhiệt tình, toàn làm tôi tốn hết cả sức lực để làm những chuyện khác.

Thế nhưng bình thường anh Chu cũng đối xử với tôi khá tốt, mùa đông thấy tôi hai ngày liền ba bữa đều không ăn liền mua bánh bao cho tôi, hỏi tôi có phải là bị đau dạ dày không rồi còn nhất quyết phải kéo tôi đến bệnh viện.
Vì để không bị phát hiện manh mối nên tôi đành phải từ bỏ kế hoạch tuyệt thực của mình.
Nhưng cũng vì thế mà kế hoạch tự sát đầu tiên thất bại.
Kế hoạch này liền bị gạch bỏ.

Để thực hiện được kế hoạch này thì tôi phải ở một mình bên ngoài ba ngày, ba ngày ba đêm không ăn không uống thì chắc chắn có thể tự sát thành công, thế nhưng xác suất quá thấp lại dễ bị phát hiện là tự sát, không thể trở thành cái chết ngoài ý muốn hoàn hảo.
Trong lúc tôi đang rối rắm thì Triệu Tuấn lại vung vẩy cuốn sổ nói: "Cậu không đi thì tôi không trả cậu đâu."
Ở trường Triệu Tuấn là đàn em tốt của anh Chu, hẳn là anh Chu đã giao nhiệm vụ cho cậu ta là phải đưa tôi tới.

Quan hệ của anh ấy rất tốt, sinh nhật này chắc hẳn cả ban đều sẽ đến, nhưng nếu tôi không đi thì sau đó kiểu gì cũng bị anh quấn lấy hỏi cho ra nhẽ.
Tôi đồng ý mà trong lòng chán chường, chẳng muốn nói thêm câu nào mà bây giờ chỉ muốn đánh cậu ta một cái, nên đánh chỗ nào để cậu ta không nhận ra là tôi làm nhỉ...
Cuối cùng tôi vẫn phải đi theo cái tên đang dùng sổ để tống tiền tôi kia.

Cùng xuống tầng, đến khi trèo lên xe đạp rồi thì cậu ta mới ném cuốn sổ cho tôi, tôi bắt lấy để vào giỏ xe, ở ngoài sổ có nút bấm kim loại nên sẽ không bị gió thổi mở ra.
Triệu Tuấn đạp xe đi đằng trước, cậu ta đạp rất nhanh khiến tôi cứ phải gắng sức đuổi theo sau.

Đạp xe một lúc tận hưởng gió trời nhưng vẫn không thể áp xuống sự tức giận trong lòng, cơn giận cứ nghẹn ứ nơi cổ họng tôi.
Tại sao tôi lại tức tối lâu như thế chỉ vì một việc nhỏ cơ chứ?
Tôi vùi đầu đạp xe, bỗng dưng trước mặt có một bóng đen y như Voldemort bay lượn xông thẳng về phía tôi, mà tôi lại không phải là NPC có năng lực tránh né siêu phàm, vậy nên đương nhiên là bị đâm ngã.
Tôi bị ngã tới mức mắt như nổ đom đóm, được Voldemort kéo lên, tôi không nhìn rõ mặt cậu ta vì lúc ngã xuống bị rơi kính mất rồi.


Cậu ta tóm lấy tay tôi, giọng có vẻ lo lắng: "Trần Thư Ninh cậu không sao chứ?"
Cậu thấy tôi giống như không sao à? Suýt nữa thì ngã bể đầu rồi...
Hai xe đạp ngã chổng vó cạnh nhau, tôi bò nhanh tới nhặt cuốn sổ da thuộc màu đen bị rơi dưới đất lên, cẩn thận nhìn xem nút bấm có bị mở ra không.
Khoan đã! Vừa nãy suýt chút nữa thì có thể trở thành cái chết ngoài ý muốn rồi!
Từ từ! Tôi không thể vi phạm nguyên tắc được.

Tôi lập tức xóa bỏ suy nghĩ mới hiện lên trong đầu nhưng lại không thể kiềm chế lửa giận, tiếng nói "Cậu ta dám đâm mày" cứ quanh quẩn vang lên.

Cậu ta vẫn không buông tay tôi ra, tôi tức tối hét lên "Cút!" rồi đẩy mạnh cậu ta ra.
Trước khi tôi trở nên mất khống chế thì cậu ta đã vội vã rời đi, tôi cố gắng hít thở sâu để không khí trong lành gọi về lý trí.

Tôi nhận ra không thể làm được, đành run rẩy lấy dao mỹ thuật giấu trong túi quần ra cứa hai nhát lên cánh tay, kho.ái cảm đau đớn giúp tôi tìm lại được lý trí, hưng cảm lập tức rút xuống hơn nửa, hô hấp của tôi bình thường trở lại.
Tôi cảm nhận được sự sung sướng truyền tới từ sâu trong cơ thể nhưng tôi lại không thích loại phản ứng này xảy ra ở trên người mình, rõ ràng tôi phải sợ hãi nhưng lại chỉ cảm thấy vui sướng.
Tôi nhắn tin wechat cho anh Chu, nói có người đi xe đâm vào tôi rồi đưa tôi đi xử lý vết thương, vậy nên tôi không thể đến dự sinh nhật anh được, ngày mai sẽ tặng quà bù.
Anh Chu an ủi vài câu rồi cũng không bắt tôi phải đến sinh nhật anh nữa.
Bỗng dưng tôi lại cảm thấy biết ơn người đã đụng phải tôi.
Nghĩ đến đây tôi bỗng giật mình, có khả năng lúc đụng trúng tên Voldemort kia, hai cuốn sổ nhìn giống nhau nên tôi đã lấy nhầm rồi.
Tôi bắt đầu cẩn thận nhớ lại bộ dáng của Voldemort, chết tiệt, không thể nhớ ra nổi.

Lúc ấy chỉ có hai cái đèn đường mờ cũ, duỗi tay không nhìn rõ năm ngón, tôi lại không đeo kính, cơ bản là không thể nhìn rõ được.

Tôi bực bội túm tóc cắn môi, đến khi trong miệng cảm thấy vị tanh thì mới cố mà dừng lại.
Tôi bình tĩnh với lấy mấy lọ thuốc đang để trên bàn, vỏ ngoài là mấy loại vitamin khác nhau nhưng thật ra bên trong lại là thuốc điều trị rối loạn lưỡng cực, tôi dốc ra mấy viên rồi nuốt xuống.

Bình thường tôi hay tránh sau giường uống thuốc, nếu có người hỏi thì tôi sẽ giơ lọ vitamin ra cho bọn họ xem.
Họ sẽ lập tức cười: "Trần Thư Ninh, không ngờ cậu lại là người chú ý đến dưỡng sinh đấy."
Tôi cũng đáp lại họ bằng một nụ cười..

Bình Luận (0)
Comment