Tấm màn trắng trước mắt tôi rơi xuống, tôi nhìn thấy Đường Phong Hành đang đứng bên cạnh Vương Cao Húc tóm lấy tay của tôi, dùng sức bẻ ra từng ngón tay tôi đang ghim ở trên cổ cậu ta, Phong Hành gọi tên tôi giống như tiếng vọng dội lại từ một nơi xa xôi rộng lớn, tôi hoảng loạn vội vã rút tay về.
Vương Cao Húc lập tức gục xuống vì thiếu oxy, trên cổ là vết bầm đáng sợ, là dấu tay của tôi như đang nhếch miệng cười, khinh bỉ tôi vừa không thể kiểm soát bản thân mình. Đường Phong Hành nâng Vương Cao Húc dậy rồi quay đầu nhìn tôi, trong mắt ngập tràn lo lắng sợ hãi.
"Trần Thư Ninh, sao mặt cậu nhiều máu thế này?"
"Vương Cao Húc mày dám đánh cậu ấy?!" Đường Phong Hành xoay mạnh người lại tóm cổ áo Vương Cao Húc vẫn đang mềm oặt người.
"Tao chỉ vô tình thôi, mày nhìn cổ tao mà nghĩ kỹ đi, suýt chút nữa là tao tắt thở rồi, nó mới là đứa cố ý giết người đấy!"
"Mày không đụng đến cậu ấy thì cậu ấy có thể làm gì mày chắc?"
Tôi cúi đầu không dám nhìn Đường Phong Hành, máu mũi vẫn chảy nhỏ giọt lên tay tôi, tôi chỉ lo lăn bánh xe bỏ chạy trên hành lang đằng đẵng, thế nhưng tôi không thể ngăn bản thân nghe thấy tiếng mắng chửi của Vương Cao Húc vang lên từ sau lưng, cậu ta chửi tôi bị tâm thần, cậu ta chỉ lỡ tay thôi vậy mà tôi phải dồn cậu ta vào chỗ chết.
Tôi hoảng loạn cố gắng lăn bánh xe nhanh hơn, Đường Phong Hành gọi tôi tôi cũng mặc kệ cậu, máu nhỏ giọt trên quần phá nát sự yên bình ngắn ngủi, hành hạ người khác tàn bạo như một con thú hoang.
Giết người, tôi giết người, vừa nãy suýt nữa là tôi đã giết người, tôi thật sự là một tên tâm thần. Tôi phát điên mà dùng móng tay cào lên mặt mình cứ như đau đớn sẽ làm giảm đi cảm giác tội lỗi trong lòng vậy, tôi vẫn thấy không đủ, tôi vẫn muốn xé rách một thứ gì đó nữa. Tôi thật sự điên rồi, tôi nhanh chóng lục tìm mục tiêu, tôi muốn thấy mọi thứ bị vỡ vụn, đập nát, bỏ mạng,...
Tôi không mang thuốc theo bên mình.
Tôi trốn chạy từ hành lang đến một góc đang tu sửa của khu dạy học, run rẩy lấy ra dao nhỏ luôn lén giấu trong túi quần rồi nhanh chóng cứa đè lên những vết sẹo trên cánh tay, ấy vậy mà tôi lại không cảm thấy đau. Một dao nối tiếp một dao, toàn thân tôi căng lên, trái tim đập nhanh cứ như muốn nhảy ra khỏi lồ/ng ngực nhưng vẫn không thể xóa đi cảm giác sợ hãi và tội lỗi ngập tràn.
1
Tôi nắm chặt tay đấm lên tường đá cạnh lan can, xương cốt đập mạnh vào vách tường phát ra âm vang trầm đục, đau đớn dần dần lan đến, trong ngực giống như bị vật gì rạch thủng.
Máu loang lổ trên chiếc áo len của tôi, tôi lại cầm dao đè lên động mạch chủ trên cổ tay mình, đúng lúc tôi định cứa xuống thì con dao bị rút khỏi tay tôi.
Đường Phong Hành nhìn tôi chằm chằm rồi vứt con dao xuống đất. Bầu trời mang màu cam trầm u ám như thể trộn lẫn cả máu tươi, tôi nhìn cậu, tôi bảo cậu cút đi, bảo cậu trả dao lại cho tôi.
Cậu không nói gì. Tôi tự mình cúi xuống muốn nhặt con dao nhưng cậu lại giơ chân đá nó ra xa hơn, cậu tóm lấy tay tôi rồi vén tay áo vừa mới tuột xuống lên, ở bên dưới là vô số vết rạch còn chảy máu làm cho áo len và áo giữ nhiệt của tôi đều ướt đẫm.
Bây giờ tôi mới cảm thấy đau đớn, những cơn đau cứ liên tục ập đến khiến tay tôi tê dại, nhịn không được run rẩy, phản xạ có điều kiện mà rụt người về sau.
"Trần Thư Ninh, cậu có đau không?"
"Không đau."
"Nhìn đau lắm, đừng động nữa, đều là máu đây này."
Cậu ấy lôi kéo cánh tay tôi rồi nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra cầm máu cho tôi, cậu nắm rất chặt cứ như sợ tôi lại chạy mất, tôi giằng lại tay mình muốn tránh khỏi trói buộc của cậu ấy.
Hẳn là cậu đang thất vọng về tôi lắm, tôi không thể kiểm soát bản thân, không thể khống chế cảm xúc cũng không thể điều khiển hành động.
Nếu như không uống thuốc thì chỉ cần một câu nói tùy tiện của người khác cũng có thể làm tôi phát điên lên, tôi giống như một con thú hoang không có bất cứ khuôn phép nào.
"Đi đi đừng chạm vào tôi nữa, tôi sẽ không khỏe được, tôi bị bệnh tâm thần, cậu đừng tìm tôi nữa, hãy để tôi yên đi! Không muốn uống thuốc nữa! Đừng có nói gì nữa, đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn nghe thêm gì nữa hết!"
Tôi vùng khỏi tay cậu, tôi muốn che hết tai mắt mình lại, tôi xoay đầu nhìn quanh muốn tìm kiếm một nơi nào đó để trốn tránh.
Nắng chiều đã không còn nữa rồi, màu cam trầm của nền trời giống như quả quýt để lâu đến mốc meo, bên trong đã bắt đầu thối rữa.
Tôi chỉ muốn cậu ấy rời khỏi nơi này, rời xa tôi, tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy khía cạnh xấu xí tệ hại nhất của mình.
Vẻ ngoài sáng láng đẹp đẽ, bên trong thì ủ dột vỡ nát. Vô số lần sụp đổ rồi lại xây đắp, tôi có thể chịu đựng đến khi nào nữa đây?
Tôi nhìn cậu, rõ ràng vẫn là gương mặt đẹp trai dịu dàng như mọi ngày nhưng bây giờ lại khiến tôi muốn đẩy cậu ra xa, tôi không muốn nhìn thấy sự thất vọng xuất hiện ở trên gương mặt ấy.
Tôi rất muốn được người ta yêu thương, thế nhưng tôi lại không thể làm được, không ai có thể yêu thương tôi, tôi quá nguy hiểm, tôi giống như một quả bom không hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ khiến người ta da tróc thịt bong.
Tôi dùng hết sức mình để đẩy cậu ra mặc cho vết thương trên cánh tay vẫn còn đang chảy máu, những câu mắng chửi không ngừng tuôn ra từ trong miệng, tôi không muốn cậu đứng ở đây nữa.
Nhưng sức lực của cậu lớn hơn tôi quá nhiều, hoàn toàn không thể tránh thoát được, tôi nhụt chí bỏ cuộc cầu xin: "Tôi xin cậu, cậu đi đi, đừng đứng ở đây nữa, cậu ở trước mắt chỉ làm tôi cảm thấy phiền hơn thôi."
Đường Phong Hành sững sờ không thốt được lời nào, thế nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Đau đớn dần dần áp xuống sự kích động trong tôi, những hành vi bạo lực vừa nãy như thước phim quay chậm bắt đầu chạy trong đầu, tôi cắn chặt miệng dùng răng nanh nghiền ép môi dưới.
Cậu ấy vội vàng vươn tay ôm lấy mặt tôi rồi ngăn không cho tôi cắn chảy máu môi, dịu dàng nói: "A Ninh, tôi ở đây mà, tôi không đi đâu, cậu nhìn tôi đi, nhìn tôi, đừng sợ, tôi vẫn luôn ở đây."
Cậu nhìn tôi rồi hạ tay để mười ngón tay của chúng tôi nắm chặt lấy nhau, cậu tựa trán vào trán tôi, tôi nhìn đôi mắt cậu chiếm trọn tầm nhìn mình, cho dù bóng tối có bao phủ thì mắt cậu vẫn luôn luôn sáng ngời.
"Đây không phải là tâm thần, đây chỉ là bệnh tâm lý mà thôi, hoàn toàn khác biệt. Bệnh của cậu giống như là có chướng ngại tâm lý vậy, chỉ là thỉnh thoảng cảm xúc có một chút vấn đề thôi. Bây giờ cậu uống thuốc cũng giống như những người bị bệnh tiểu đường, bị cao huyết áp hay là loãng xương ấy, họ cần phải uống thực phẩm chức năng, thuốc của cậu cũng là thực phẩm chức năng, có chức năng cải thiện tâm trạng của cậu đó."
Tôi dần bình tĩnh hơn, run giọng hỏi lại: "Tôi không phải là kẻ tâm thần ư?"
Cậu ấy vu/ốt ve đuôi tóc sau gáy tôi: "Không phải, đương nhiên A Ninh không phải rồi. A Ninh cực kỳ tốt luôn, tốt đến mức làm cho tôi cảm thấy mình không thể có được ấy chứ. A Ninh, cậu đó, là người mà tôi mãi mãi yêu thương, là người xứng đáng được yêu thương nhất."
"Tôi không hiểu, Đường Phong Hành, đến tôi còn cảm thấy bản thân là một kẻ điên rồ, tại sao cậu cứ phải cố chấp thích tôi? Tôi có gì đáng để cậu thích chứ?" Cả người tôi run rẩy trong gió lạnh giống như rơi xuống tận hầm băng, tay chân đều cứng đờ.
"Có rất nhiều rất nhiều, nếu như cậu muốn nghe thì tôi có thể kể cho cậu xuyên suốt cả đêm dài. Còn nếu như không muốn nghe thì cậu có thể đọc hết tất cả nhật ký của tôi, đọc xem hơn một nghìn ngày tôi đã yêu Trần Thư Ninh như thế nào."
"Cậu không phải kẻ điên cũng không phải tâm thần, cậu là người mà tôi yêu."
"Cậu muốn tôi nói lại bao nhiêu lần cũng được, nói đến 50 năm sau, 60 năm sau cũng chẳng sao, nói đến khi nào cậu tin tưởng mới thôi."
"Bây giờ chúng mình đi đến phòng y tế nhé, được không?"
Suy nghĩ của tôi quá lệch lạc so với người bình thường, người bình thường sẽ có cách bình thường để xử lý cảm xúc, họ sẽ lựa chọn những việc làm chính xác để thể hiện nó hoặc tìm cách để chuyển hóa nó thành một cảm xúc khác. Còn tôi thì lại không làm được, tôi không biết làm sao để chuyển hóa cảm xúc của mình, tôi chỉ biết dựa vào đau đớn để xóa tan những cảm xúc tồi tệ.
"Nhưng mà Đường Phong Hành, cậu đã thấy tôi như thế nào rồi mà, vừa nãy suýt chút nữa là tôi đã giết người, tôi không phải là Trần Thư Ninh mà cậu thích. Vương Cao Húc mắng tôi bị tâm thần, tôi không kiểm soát được mà suýt thì giết cậu ta, tôi biết lỗi rồi, không phải tôi cố ý, thế nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả. Tôi cảm thấy tôi hẳn nên chết đi chứ không phải tiếp tục... tồn tại ở nơi này nữa."
"Khó chịu thì hãy nói với tôi, cậu cảm thấy thế nào thì hãy nói với tôi, được không?" Đường Phong Hành nâng mặt tôi lên giúp tôi lau nước mắt.
"A Ninh, chỉ có người tốt mới cảm thấy thế này, bởi vì cậu quan tâm đến tôi, quan tâm đến cảm nhận của tôi, quan tâm đến cảm nhận của Vương Cao Húc. Người xấu thì mới không thèm để ý để cảm nhận của người khác, người khác có ra sao thì bọn họ cũng không quan tâm, đúng không nào?"
"Đừng sợ, không phải chỉ có cái chết mới là biện pháp để giải quyết vấn đề, cũng đừng cứ mãi lựa chọn con đường đổ lỗi cho chính mình. Bây giờ chúng mình phải xử lý vết thương cho cậu, rồi còn uống thuốc này, đến khi nào ổn hơn thì mình lại nghĩ tiếp cách giải quyết nhé."
"Đẩy tôi ra xa là lựa chọn của cậu, nhưng không rời đi là lựa chọn của tôi, việc này cậu không quản tôi được đâu."
Cậu ấy dịu dàng xoa nhẹ mái tóc tôi, có lẽ nhận ra người tôi đang run lên nên nói tiếp: "Chỗ này lạnh quá, đi thôi."
"Không đến phòng y tế đâu, bị nhìn thấy thì bọn họ lại bắt tôi đến phòng khám tâm lý."
"Bọn họ sẽ nhốt tôi vào đó rồi hỏi rất nhiều câu, bảo tôi phải suy nghĩ thoáng hơn và đừng nghĩ đến những chuyện tồi tệ nữa, toàn những câu vô dụng mà thôi. Tôi không muốn đi, tôi không muốn nhớ lại những thứ đó, rất khổ sở."
"Vậy tôi đưa cậu đến nơi khác được không?"
"Nơi nào?"
"Nơi mà không ai nhìn thấy chúng mình."