Ngoại truyện 4: Thuốc lá và socola (4)
Cơn choáng váng mang tôi đi vào một giấc mộng, cảnh trong mơ chân thật đến mức tôi cứ ngỡ là mình đang thật sự ở đó.
Trước đây tôi cũng từng đi vào nhà người khác. Sau khi mẹ tự sát thì tôi chẳng đi đâu cả, vẫn giống như ngày thường ăn cơm rồi dọn dẹp, ngủ với mẹ ở trong căn phòng ấy. Sau đó thi thể bốc mùi, hàng xóm thấy lạ mới gọi điện báo cảnh sát, đến khi người ta nâng xác mẹ đi thì tôi mới thực sự nhận ra mẹ đã mất thật rồi.
Tôi không có nhà để về, bị đưa đến phòng khám tâm lý ngây người vài ngày, tôi còn chưa mở miệng nói câu nào thì đã lại bị người ta mang đi. Cho dù phòng thuê đã được thu dọn gọn gàng nhưng tôi không thể tiếp tục ở lại đó được nữa, không thể nhìn vào giấy dán tường vẫn còn ám màu đỏ, vừa nhìn là tôi sẽ buồn nôn không thể ăn nổi cơm. Tôi đeo cặp sách trên lưng muốn đi tìm người ba đã xa cách hai năm, khờ dại mà ôm nỗi hoang tưởng rằng ba sẽ chào đón tôi, dù sao tôi cũng mang nửa dòng máu của ba, ít nhất ba sẽ cho tôi một chỗ để ngủ lại. Không ngờ một vài việc ba làm vẫn ăn ý với mẹ, để tôi đứng trước cổng cả một ngày rồi mới mở cửa cho tôi vào, thế nhưng giờ đây trong ngôi nhà đã có một người phụ nữ khác và một nhóc con một tuổi.
Tôi như kẻ đột nhập bất hợp pháp, ánh nhìn của nữ chủ nhân khoét sâu vào trong da thịt tôi, từ sâu thẳm đáy lòng tôi rất sợ người phụ nữ ấy, lúc nào cũng cố gắng chôn vùi sự hiện diện của mình. Cô chỉ lộ ra sự dịu dàng mỗi khi ngắm nhìn đứa trẻ cô đang ôm trong tay. Ba tôi thì im lặng hơn trước, điểm số của tôi cũng không tệ nên ba dần dần nói chuyện với tôi thường xuyên hơn, thế nhưng cùng với đó là sự chán ghét của vị nữ chủ nhân ngày càng dày đặc trong không khí.
Lúc ba đi công tác có chuyển tiền cho tôi nhưng rất nhanh đã bị người vợ phát hiện ra, cô ta liền giận dữ cãi nhau với ba cả một thời gian dài.
Tôi là liều thuốc độc thấm vào một gia đình êm ấm, sự tồn tại của tôi sẽ chỉ khiến những gia đình tan nát, có lẽ tôi thật sự là điềm xấu như trong lời mẹ nói.
Sau nhiều ngày tranh cãi, hôm đó ánh mặt trời tỏa sáng, tôi được bọn họ đưa tới một nơi mà tôi chưa từng đến bao giờ để ăn tối, nói rằng đây là phần thưởng vì tôi đã đạt kết quả tốt trong học kỳ I. Đây là lần đầu tiên tôi vui mừng vì kết quả học tập của mình đến vậy, không phải bởi được ăn những món ăn đắt tiền mà là vì cuối cùng họ đã chấp nhận tôi, cùng đi ăn với tôi như một gia đình bình thường.
Tôi ăn rất nhiều nhưng bọn họ lại không ăn miếng nào, chỉ ngồi gắp thức ăn cho tôi thôi. Đến khi bụng không chịu nổi nữa thì tôi phải xin vào WC để nôn ra một ít, mặc dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn hy vọng chúng tôi có thể ngồi lâu thêm chút nữa.
Khi tôi quay lại thì chỉ còn đồ ăn đang chờ đợi, không còn bóng dáng bọn họ nữa. Rõ ràng là tôi biết họ không cần tôi nữa, rõ ràng là tôi biết mọi chuyện đều là thật nhưng tôi vẫn lấy tiền còn dư trong cặp sách để bắt xe bus đi về nhà.
Đó là một biệt thự rất đẹp và khang trang với mặt tường bằng kính ở một bên phòng khách, mở cửa ra là bậc thang ba bậc trải đá cuội dẫn đến bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Tôi đứng nhìn từ xa, ba người họ đang ngồi, ba tôi vui vẻ đút cơm cho đứa nhỏ bên cạnh còn người vợ thì rót rượu cho ba, như thể tôi chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Tôi không cam lòng, yên lặng đứng ngoài cổng chờ họ ăn cơm xong thì bắt đầu liên tục ấn chuông cửa, vì sao chứ, tôi thà rằng không có phần thưởng gì, tôi tự trách chính mình vì đã vào nhà vệ sinh, nếu tôi không đi thì bọn họ sẽ không có cơ hội bỏ lại tôi ở đó.
Cho dù bị gọi là mặt dày đi nữa thì tôi vẫn muốn biết, tại sao lại chỉ có mình tôi... không thể có được một mái nhà, tại sao chứ...
Tôi ấn chuông rất lâu nhưng bọn họ vẫn không ra mở cửa. Tôi ôm cặp sách ngủ trước cửa một cửa hàng McDonald gần đó cả đêm, thứ làm bạn chỉ có bóng tối và rét lạnh. Đợi đến khi trời sáng tôi lại quay về nhà, nhìn thấy xe ô tô của ba vừa ra khỏi cổng thì tôi liền liều mạng chạy đuổi theo, khói xe khó ngửi phả vào mặt, đến cả cặp sách cũng bị tôi vứt xuống để điên cuồng đuổi theo chiếc xe ấy, tôi gào lớn gọi ba, một tiếng lại một tiếng, người đi đường đều tò mò quay đầu lại nhìn ngó.
Rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại, tôi chạy tới gần, cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của người phụ nữ ấy nhưng lại thấy rất rõ tập tiền mặt màu đỏ đập vào mặt mình rồi rơi xuống mặt đất, cạnh sắc của tờ tiền để lại trên mặt tôi những vết cứa nhoi nhói. Chiếc xe lại tiếp tục nổ máy chạy đi, hơi từ ống xả khí khiến cho những tờ tiền bay lượn giữa lòng đường, vài tờ còn bay đi thật xa.
Nếu ba không muốn lo cho tôi hoặc cảm thấy quá khó khăn khi phải nuôi thêm một đứa trẻ thì chỉ cần nói rõ với tôi thôi, hay là cho tôi một nơi nào đó để ở lại thì tôi đều có thể tha thứ cho ba hết. Thế nhưng vào giây phút ba để một người phụ nữ khác ném tiền vào mặt tôi thì tôi liền hiểu được, người này đã không còn là ba tôi nữa rồi. Có người định nhặt những tờ tiền màu đỏ nằm la liệt trên đường, tôi nổi điên chạy đến giật lại rồi khàn giọng hét lên: "Của tôi, của tôi, tất cả đều là của tôi!"
Là tôi dùng tự trọng để đổi lấy.
Tôi đến Cục cảnh sát tìm được cách liên lạc với ông ngoại, ông vừa lo liệu xong xuôi tang lễ của con gái, thấy tôi cầm tiền trong tay thì đưa tôi về nhà để tiếp tục đi học. Trong người tôi chảy một nửa dòng máu của người đàn ông mà ông ngoại ghét nhất trên đời này, mỗi khi ông uống rượu, trong cơn say sẽ không nhịn được mà nói ra những lời mà bình thường không dám nói, mắng cả tôi và "ba" rồi ngồi nhớ nhung đến con gái. Thế nhưng thực ra ông ngoại là người tốt, ông cho tôi tiếp tục đến trường, cho tôi một nơi để nghỉ ngơi và cơm nước no bụng, tôi không dám cưỡng cầu gì hơn nữa.
Nhưng người thân duy nhất chấp nhận tôi này, vào một ngày nắng nóng khi tôi vừa mới lên đại học thì ông bị cảm nắng khi đang trồng rau cắt cỏ ở ngoài vườn, lúc tôi nhận được điện báo rồi về nhà thì chỉ còn lại một tấm vải trắng đang chờ tôi đến nhận.
Hạnh phúc mà tôi vừa trộm được rốt cuộc vẫn chỉ là cát mịn chậm rãi chảy hết qua những kẽ ngón tay, tôi đã ngày đêm lo sợ từ khi học trung học rằng ngày này sẽ tới, hạt cát cuối cùng đã chẳng còn nữa rồi. Ông ngoại bằng lòng đối xử tốt với tôi bởi vì tôi là "con trai Chu Mỹ Anh" chứ không phải là "Trần Thư Ninh", tôi đã hưởng thụ "ngôi nhà" và cái danh này từng đó năm, vào khoảnh khắc mà "ngôi nhà" này biến mất thì tôi cũng biết thật ra bản thân mình vẫn không nên tồn tại, ngọn lửa nhỏ yếu ớt cháy trong lòng hoàn toàn bị dập tắt. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân mà cả thế giới này, kể cả người đã đứng bên kia bờ sự sống, đều lóe sáng rồi vụt tắt, gột rửa mất những sắc màu tươi đẹp, mà bản thân tôi là người đã mất đi nhiều nhất.
Tôi tự cảnh cáo mình không được lên tiếng xin giúp đỡ từ bất cứ người nào, tự trừng phạt bản thân bằng những vết dao cứa, nhìn máu chảy ra rồi khô lại, hình phạt đau đớn ấy giúp tôi trải qua hơn ba năm giả vờ như không có chuyện gì. Nỗi đau của tôi, vỡ nát của tôi hẳn là nên được chôn xuống dòng sông mà tôi đã từng lựa chọn ấy.
Dòng nước đen kịt lững lờ trôi đó... Một tiếng rơi tõm, bọt nước bắn lên, phút chốc tôi tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt của Đường Phong Hành, tôi vươn tay, gắng sức đòi anh một nụ hôn.
"Em mơ thấy anh."
"Ồ, mơ anh như nào?"
"Mơ anh đến cứu em."
Đưa tôi ra khỏi giấc mơ, dẫn tôi trốn chạy khỏi biển đắng, bảo vệ tôi đi qua phía bên kia bờ sông. Đã từng không một ai biết tôi đến với thế giới này, thế nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, bây giờ đã có Đường Phong Hành vĩnh viễn nhớ rõ tôi.
Đường Phong Hành bởi vì tôi là Trần Thư Ninh, chấp nhận Trần Thư Ninh, yêu Trần Thư Ninh, anh ấy sẵn lòng cùng tôi tạo dựng một gia đình. Còn tôi thì từ lúc bước chân vào nhà anh đã ích kỷ mà cảm thấy lo sợ, một khi bí mật bị phơi bày thì tôi lại quay về làm một lọ thuốc độc chết người từ từ đầu độc gia đình vốn dĩ đang hạnh phúc của anh. Anh không nên bị đối xử như vậy, rõ ràng anh có thể đường đường chính chính nhận lời chúc phúc từ ba mẹ, tôi ôm chặt lấy Đường Phong Hành, tiếng khóc đứt quãng chôn sâu trong lớp áo của anh.
Đã qua mấy ngày rồi, tôi khóc nhiều đến mức đầu óc choáng váng nhưng vẫn không vượt qua được chuyện này, cứ tưởng tượng đến việc phải đối diện với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của nhà anh thì tôi lại cảm thấy lo âu và hoảng loạn, nghĩ đến kết cục cực đoan nhất là bọn họ sẽ ghét bỏ đuổi tôi ra khỏi nhà, giống như trước đây vậy.
Đường Phong Hành không làm tôi bình tĩnh lại được nên anh lấy thuốc trong túi ra rồi đưa cho tôi uống, nước dùng để uống thuốc đều là nước đường. Anh nâng cằm tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn môi, chậm rãi liế.m m.út, tôi nếm được vị đắng của nước mắt chính mình nhưng rất nhanh đã bị hương vị ngọt ngào của nước đường thay thế. Hai tay tôi tóm lấy phần áo trước ngực anh, anh hôn rất dịu dàng, tôi mệt lả vì khóc, khó khăn ổn định lại hơi thở, chỉ sợ lỡ nghĩ miên man nữa thì sẽ lại khóc mất.
"Đường Phong Hành, em không thể cho anh một gia đình như vậy, phải làm sao bây giờ, gia đình anh trông thật ấm áp, có ba có mẹ, vô cùng viên mãn. Em không cho anh như vậy được. Em sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi, thế nhưng chúng mình không thể giấu ba mẹ anh chuyện này cả đời được. Em không muốn làm hỏng cái gì hết, Đường Phong Hành, chỉ là em không muốn... phải rời xa anh, phải làm sao bây giờ, em đã không thể bước tiếp một mình được nữa rồi. Em khó chịu quá, tim em đau lắm, đến cả đầu ngón tay cũng đau."
Rốt cuộc tôi cũng có thể nói.
"Ngoan nào A Ninh, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa, anh đã nói rồi mà, anh sẽ làm mọi chuyện cùng với em, anh ở đây, sẽ mãi mãi ở đây. Chỉ cần em gọi anh thì anh sẽ luôn luôn đáp lại."
Anh lấy nhẫn trong ví ra rồi đeo lên cho tôi, hai chiếc nhẫn chạm nhau vang lên tiếng lanh lảnh, anh xoa nhẹ ngón tay tôi tựa như đang vuốt ve trái tim trong lồng ngực: "Chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau, em là gia đình trong lòng anh, em vẫn luôn là một phần của nó. Cho dù có nhiều chuyện ra sao thì chúng mình sẽ cùng nhau giải quyết, bây giờ tự trách cũng đâu làm được gì, nghĩ cách khác xem nào... Chúng mình có thể thăm dò bọn họ trước, từ từ khiến họ chấp nhận chuyện hai đứa, chắc gì kết quả sẽ tệ đâu."
"Nhưng mà Đường Như Mộng, cô ấy không thể chấp nhận em."
"Đó là năm năm trước."
Tôi thút thít cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghe thấy tiếng gõ cửa và Đường Phong Hành trả lời: "Vào đi." Đường Như Mộng xuất hiện trước mắt tôi, đôi mắt cô bình tĩnh phẳng lặng, tôi ôm lấy cánh tay Đường Phong Hành càng chặt hơn rồi vùi người vào lòng anh. Tôi dùng hết can đảm nhìn thẳng Đường Như Mộng giống như đang đối mặt với kẻ thù, cứ như tôi còn chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ kỳ lạ hoang đường nào đó vậy. "Đường Như Mộng, tôi... Có lẽ trong mắt cậu tôi rất không bình thường nhưng trong mắt Phong Hành thì tôi là một người bình thường, tôi sẽ không làm anh ấy tổn thương, sẽ không làm mọi người tổn thương. Vậy nên cậu có thể xem tôi... như một người bình thường giống như Đường Phong Hành được không, dù sao Phong Hành vẫn là... là anh cậu, cậu đừng cướp anh ấy đi được không, cậu không hiểu thì cũng không sao hết, tôi không dám đòi hỏi gì hơn cả, chỉ là tôi cần anh ấy... Cầu xin cậu, tôi chỉ còn anh ấy."
Đường Phong Hành là màu sắc trong cuộc sống của tôi, là ánh sáng độc nhất vô nhị, là con đường mà tôi bước đi, là người mang hơi ấm duy nhất giúp tôi sưởi ấm, anh ấy còn không để ý đến chuyện bản thân mình còn dư lại bao nhiêu.
Đường Như Mộng chậm rãi đến gần tôi, đuôi mắt vốn sắc bén giờ đây đã trở nên êm dịu, lên tiếng trả lời: "Ừm."
Tôi kinh ngạc nhìn cô đưa cho Đường Phong Hành một chiếc khăn mặt nóng: "Về những lời tôi đã nói lúc trước, rất... xin lỗi cậu, tôi vẫn đang làm quen với chuyện này. Ờm, khăn mặt nóng này, mau mau lau cho người thương của anh đi, trông cậu tệ quá, lau xong thì ra ngoài ăn cơm nhé, cả nhà đều đang đợi hai người đấy."
"Cậu sẽ vạch trần tôi ư?"
"Khi nào hai người chịu thưa chuyện với ba mẹ thì tôi sẽ giúp hai người "vạch trần"."
Cô đi ra khỏi phòng, Đường Phong Hành ngồi lau mặt cho tôi còn tôi thì vẫn còn nức nở, thế nhưng nhờ uống thuốc an thần mà cảm giác phiền muộn khó chịu này cũng từ từ giảm bớt. Tôi khó hiểu hỏi anh là cô có ý gì, khóc nhiều nên mệt quá, không tự hiểu ra được. Đường Phong Hành mỉm cười rồi hôn tôi một cái: "Như Mộng là con út trong nhà, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, đã không lễ phép lại còn cáu gắt nóng nảy, ăn nói thì thô lỗ, là công chúa nhỏ dù làm sai cũng khó mở miệng mà xin lỗi người ta. Chúng mình phải từ tốn giải thích cho nó hiểu, em có thể tha thứ cho nó không?"
"Lúc mới đầu nó không thể chấp nhận việc anh thích đàn ông, cãi nhau với anh rất nhiều lần, thế nên nó cũng không chấp nhận cả em luôn. Rốt cuộc thì không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng thấu hiểu nhóm người thiểu số như chúng ta, có người chấp nhận thì chắc chắn cũng có người phản đối, chúng ta tôn trọng suy nghĩ của của người khác nhưng đồng thời vẫn phải giữ vững lý tưởng của chính mình."
"Nó là em ruột anh nên cũng lo là anh sẽ tổn thương, lo lắng hơi thái quá. Nó biết chúng mình đã quen nhau năm năm, điều này đủ để chứng minh cho nó thấy hai người đàn ông cũng có thể bên nhau, cũng có thể tạo dựng một gia đình, cũng có thể có được hạnh phúc. Nó đã không còn suy nghĩ như trước nữa, sửa chữa những sai lầm không tôn trọng người khác, chỉ là nó còn thấy khó xử thôi, em sẽ dần nhận ra sự thay đổi của nó. A Ninh, bản thân em cũng mang thành kiến đó, tuy chúng mình là đàn ông nhưng vẫn có thể xây dựng một gia đình êm ấm chứ, chỉ cần có em là anh đã có một mái ấm với vai trò là người bạn đời của Trần Thư Ninh rồi, còn ở trong nhà này thì vai trò của anh là một người con, dù ở đâu thì anh cũng đều cảm thấy rất viên mãn, rất hạnh phúc."
Tôi vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, miễn cưỡng rời khỏi nó rồi bắt đầu xo/a nắn vành tai anh: "Nếu anh chăm lo em thế này thì liệu ba mẹ anh có nhận ra quan hệ của chúng mình không?"
"Biết rồi cũng không sao, ba mẹ anh sẽ lo lắng chúng mình có sống tốt hay không, có sống lâu hay không, anh là con trai của ba mẹ mà, không đến mức bị đuổi ra khỏi nhà đâu."
Tôi bật dậy che miệng anh lại, nước mắt lại đảo quanh: "Anh đừng nói thế, không được, em không muốn ảnh hưởng đến quan hệ của anh với ba mẹ. Đây là điều mà em luôn... lo sợ."
Anh vươn lưỡi liế.m li.ếm lòng bàn tay làm tôi thấy ngứa nên thả tay ra, anh tiện cầm khăn lau luôn tay cho tôi, còn thật sự nghiêm túc trả lời nữa: "Anh không nói. A Ninh, cứ tiến bước đi em, anh sẽ chờ em ở phía trước."
"Ừm, em sẽ đi thật tốt, Đường Phong Hành, anh phải chờ em đấy, em sẽ nhanh tới đích."
Có một chiếc nhẫn trên tay, có một người yêu đeo chiếc nhẫn còn lại, đã đủ để chứng minh tôi đã từng tồn tại ở trên thế giới này.
Chúng tôi chậm rãi đan hai bàn tay đeo nhẫn vào nhau, anh hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay tôi, tôi hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay anh, sau khi hoàn thành nghi thức nho nhỏ này thì ánh màu lấp lánh của pháo hoa lóe sáng bên ngoài khung cửa sổ, nổ tung rực rỡ.
Tôi và anh nhìn nhau thật chăm chú, tiếp đó là một nụ hôn triền miên bên dưới ánh pháo hoa. Trong lòng tôi cũng có những đốm pháo đang tí tách nổ tung làm vương vãi vô vàn mảnh xác pháo nhỏ xíu mang theo hơi lưu huỳnh, cần được Đường Phong Hành dùng cả đời để quét dọn.
Một năm mới lại đến, đây là lời tạm biệt cuối cùng cho mùa đông trầm lặng trước khi đón một mùa xuân dịu dàng.
—————
chuẩn bị khăn giấy nghen, còn nếu bồ là người thích tự tưởng tượng cuộc sống viên mãn hạnh phúc đến trăm tuổi của hai nhân vật chính thì tui khuyên bồ nên dừng lại tại đây...
đừng ai spoil nhé, please