Kẻ Không Theo, Chết!

Chương 18

“Này, em bị sao vậy?” Trong không gian u tối, Tần Hoài cẩn thận mò mẫm đi về phía trước, lại lo lắng, quay đầu lại hỏi người phụ nữ tính tình bỗng trở nên quái đản hơn từ lúc anh tỉnh dậy.

Mạc Doanh Doanh lạnh nhạt nhìn anh, đôi môi màu hồng phấn khẽ nhúc nhích: “Nhìn phía trước kìa.”

Tần Hoài không hiểu, đột nhiên trong đầu hiện ra một suy nghĩ, giọng nói của anh cũng trở nên hơi kỳ quái: “Mạc Doanh Doanh, không lẽ gần đây em ‘bất tiện’ sao?!”

“... Tôi rất là ‘thuận tiện’.” Mạc Doanh Doanh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch ……..khóe môi, cũng không nói thêm gì nữa.

Thật ra thì không khí kỳ quái này đã được duy trì từ sau khi Tần Hoài tỉnh lại (dđlqđ), Tần Hoài đã có một giấc ngủ ngon, tuy không phải là tỉnh lại sau một giấc mộng đẹp, nhưng toàn bộ cũng đều thay đổi.

Mạc Doanh Doanh cầm một quyển ví dụ thực tế về pháp luật, ngồi dưới ánh đèn, thấy anh tỉnh lại thì lạnh lùng nhìn anh một cái rồi hỏi anh: “Có đi ăn cơm chiều không?”

Lúc đó, anh chỉ cho rằng người phụ nữ vui buồn thất thường này có đôi lúc không được bình thường, quả thật khi bọn họ đi ăn cơm ở một quán ăn nhỏ ở gần nhà họ La, thì người phụ nữ này luôn đối với anh rất xa cách, ngay lúc đó Tần Hoài đã có thể khẳng đinh có chuyện gì đó không ổn.

Cho tới bây giờ thì bọn họ đang ở trong mật đạo thứ hai âm thầm nghĩ ngợi, Tần Hoài quả thật xúc động không nói nên lời vì tổ tiên của nhà họ La lại thích làm việc dưới đất như vậy nha, ở dưới đất tựa như một mê cung, mà nhà tổ của họ La cùng với việc bị vét sạch gia tài cũng chỉ là mặt nổi ở bên trên mà thôi.

Không khô ráo như mật đạo mà họ đã vào tối hôm qua, mật đạo này thật ẩm ướt oi bức, chỉ một lát sau, Mạc Doanh Doanh cảm thấy tức ngực khó chịu, lấy tay đè trên ngực, hít thật sâu, trong lúc vô tình thì đèn pin nhỏ trong tay cô chiếu lên trên tường đá gồ ghề. 

Mặc dù chỉ chiếu thoáng qua, nhưng đôi mắt nhanh nhạy của Mạc Doanh Doanh hình như trên tường đá được ai đó khắc lên vài thứ thật cẩn thận.

“Tần Hoài, từ từ đã.” Cô gọi Tần Hoài lại (d-đ-lê-quý-đôn), cầm lấy ánh đèn bin chiếu vào trên tường, trên mặt tường thô ráp như vậy nhưng lại được điêu khắc một bức tranh thật tinh xảo cuộn tròn lại.

Bức tranh mang theo phong cách của tranh cổ Trung Quốc, không giống như tranh tả thực, mơ hồ nhìn ra được một người con gái mặc sườn xám thời dân quốc đang hơi cúi người đổi giày.

Tần Hoài đưa tay tùy ý chiếu đèn vào một chỗ khác trên tường, cũng là một hình ảnh đã bị mơ hồ giống như trước, nhưng lúc này, chỉ nghe được giọng nói hưng phấn của Mạc Doanh Doanh: “Tần Hoài, nhìn đi, đây là hình dáng của đôi giày thêu Yên Chi!”

Song Phượng trong mây, mũi giày hơi vểnh lên, trên mũi giày có đích một hạt trân châu Nam Hải, vậy tới cùng người phụ nữ này là ai mà có thể được mang thử đôi giày thêu Yên Chi gia truyền của nhà họ La.

Nhưng mà, Mạc Doanh Doanh hơi nhíu đôi mắt lại, đem tia sáng từ đèn pin chiếu lên nét mặt của khổ sở của cô ta, đưa tay sờ qua hình ảnh trên tường: “Tần Hoài, cô ta rất khổ sở, Mang đôi giày thêu vào làm cho cô ta rất khó chịu.”

Tần Hoài nào có tâm tư để ý đến những thứ này, anh đi theo đường cũ trở chỗ cũ, nơi đầu tiên có hình ảnh đầu tiên xuất hiện, cách lối vào không xa lắm, mấy chữ to theo thể chữ Lệ được khắc vào thật lớn, nhưng cũng thật sâu—Lịch sử gia tộc họ La.

“Mạc Doanh Doanh, xem chừng ra chúng ta đã tìm được một chỗ rất tuyệt vời.” Tần Hoài nhìn vào gương mặt xinh đẹp tinh tế như một tác phẩm điêu khắc, (dđlêquýđôn) chỉ trong nháy mắt đã có cảm giác như thời gian đang quay ngược trở về những năm xa xưa thời điểm xã hội đang rung chuyển với những thay đổi.

Năm dân quốc thứ chín, mùa đông năm 1920, thời điểm nhà họ La bắt đầu xây dựng sự nghiệp.

Hơn chín mươi năm trước, trấn Thanh Lan vẫn là một trấn mậu dịch nhỏ của Tô Châu, nằm ngay biên giới của Trung Quốc, những người thương nhân cao lớn tóc vàng của nước Nga vẫn cùng những thương nhân mặt áo vải bông, đội mũ cổ tròn nho nhã của Trung Quốc ngồi trong quán uống trà, nói chuyện cuộc sống đời người.

Trong một ngôi nhà nhỏ không được người ta chú ý ở Trấn Bắc, người đang nắm quyền gia tộc đứng thứ nhất về giày thêu, cũng là người xây dựng lên một nhà họ La giàu có, La Kim Bảo đang rầu rĩ.

Mọi người trong gia tộc đang ồn ào xôn xao, dù sao cũng đã gần đến cuối năm, cả nhà họ La, người lớn thì nghĩ về số tiền mà đám con cháu hiếu kính cho mình, còn những đứa trẻ nhỏ thì lại nghĩ đến tiền mừng năm mới dùng để mua kẹo, trong lúc này chỉ có một mình bà cụ họ La là đang nghĩ đến hôn sự của đứa cháu đích tôn của mình.

Đến khi trời tối, phải thắp đèn ăn cơm, thì bà cụ mới nói rõ mọi thứ với mọi người: “Kim Bảo, lão bà ta vẫn còn chút tiền dưỡng lão để bỏ vào tiền vốn xoay vòng của cửa hàng giày thêu.”

Lời này vừa được nói ra, toàn bộ con cháu đều nhìn bà ta, lại nhìn La Kim Bảo với ánh mắt ghen tị, (d/đ/lê/quý/đôn) nhà họ La phải dựa vào cửa hàng giày thêu này để kiếm tiền, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu bà cụ đã đem hết số tiền này giao cho La Kim Bảo, nhưng vậy có thể khẳng định chắc chắn La Kim Bảo sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ La. 

La Kim Bảo có chút mơ hồ, nhưng nói cho cùng anh cũng là một người làm ăn, biết rằng nếu bà cụ đã nói đến thì chắc cũng không chỉ đơn giản như vậy. Quả thật, bà cụ cũng nói tiếp: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, bà đã tìm được một mối hôn sự cho con, là cháu gái của của tiên sinh dạy học họ Vương ở Trấn Đông, tên là Vương Lan.”

Lời này vừa nói ra, tiếng cười trộm cũng không ngừng vang lên, con cháu nhà họ La đồng trang lứa này cũng không hợp với nhau, bây giờ nghe được La Kim Bảo muốn cưới Vương Lan, cả một đám người thiếu chút nữa là vỗ ngực thở phào vì mình may mắn rồi.

Vương Lan này là ai? Vương Lan là đứa con gái mồ côi của lão Vương ở Trấn Đông, muốn tiền không có tiền, muốn nhan sắc không có nhan sắc, cả ngày chỉ học theo tam tòng tứ đức, vẫn còn mặt quần áo thời trước, lại còn bó chân, rất rõ ràng là một bà cô già lỡ thì.

Tất nhiên là loại gái lỡ thì này luôn được bà cụ yêu mến nhất, La Kim Bảo nhìn ra được chuyện này, dĩ nhiên mẹ của La Kim Bảo, con dâu trưởng nhà họ La, Phương Xuân Nguyệt cũng nhìn ra được, bà ta đảo mắt một vòng, nghĩ tới gia sản trước mắt, tốt nhất vẫn nên lấy trước cho ổn thỏa.

Vì thế, bà ta cũng mở miệng đồng ý mối hôn nhân này: “Việc này tốt quá đi, con sẽ xin một quẻ xâm ở miếu thật linh nghiệm, để con tìm người coi ngày, chọn ra một ngày tốt đưa thiếp canh ghi tên tuổi qua đó, tuổi của Kim Bảo cũng không nhỏ nữa, cũng đã bắt đầu xử lý chuyện ở cửa hàng, cũng là lúc nên cưới vợ rồi.”

Làm sao bà cụ lại không biết đến sự tính toán của con dâu mình, nhưng người con dâu Phương Xuân Nguyệt này đầu óc thông minh linh hoạt, chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt mà gật đầu đồng ý.

Trong thời gian này, thiếp canh cũng được đưa qua, (d,đ,lê,quý,đôn) Vương Lan là một cô bé mồ côi, trong nhà không có người lớn, liền nhờ bà lão ở nhà bên cạnh đứng ra trao đổi thiếp canh, tỏ ý mình cũng bằng lòng. 

Bên này cũng đồng ý, Phương Xuân Nguyệt phải dùng tới sức mạnh, kết hợp cho hai người gặp gỡ nhau vài lần, La Kim Bảo đối với người con gái trầm mặc này cũng không có cảm tình, cho nên cũng không thích, nhưng thật sự cửa hàng giày thêu không thể chống đỡ nổi nữa rồi, đặc biệt trong thời điểm mà tỉ lệ trao đổi mua bán của giày da của Tây Dương càng lúc càng tăng cao, anhông ta cần khoản tiền kia của bà cụ để nghiên cứu kỹ thuật mới, móc nối quan hệ để mở ra một con đường mới.

Phương Xuân Nguyệt thấy con trai cũng đồng ý, nên đem ngày tháng năm sinh của hai người đến chỗ Thần Toán Tử nổi tiếng ở trấn Thanh Lan, kết quả ông lão mù kia vừa nghe được ngày sinh tháng đẻ, liên tục nói không tốt, nói Vương Lan là đứa bé mồ côi có số mệnh quá cứng, oán khí quá nặng, cho nên đã khắc chết người thân của mình, và cũng có thể khắc chết chồng mình không chừng.

Phương Xuân Nguyệt vừa nghe được chuyện này đã sợ hãi, chồng bà mất sơm, con trai là tất cả của bà, nhưng quả thật cửa hàng giày thêu cũng có thể coi như là chỗ dựa sau này của bà, vì thế bà ta cũng vội vàng hỏi xem có cách nào để hóa giải hay không.

Ông lão mù kia cũng rất nghiêm túc, nói một cách rõ ràng: “Là người của cửa hàng giày thêu cưới cháu dâu, coi như là cô gái kia có phước, số kiếp tai họa của cô ấy bắt nguồn từ hai chân, chỉ cần lấy máu ở hai chân thì có thể hóa giải tai ương chết chóc rồi.”

Phương Xuân Nguyệt nghe được phương pháp để hóa giải như vậy, cũng biết không thể nói thật với con dâu tương lai của mình, lo trái lo phải suốt đêm, trời vừa sáng thì sai người đi âm thầm hỏi thăm số đo bàn chân của Vương Lan, đảo nhanh đôi mắt đã nghĩ ra được một cách.

Bà ta đi nói cho bà cụ biết, bà cụ cũng không còn cách nào hơn, chỉ đành thở dài phất tay để cho bà ta đi ra ngoài, sau cùng chỉ nói một câu: “Đứa nhỏ này thật không may mắn.”

Cách của Phương Xuân Nguyệt cũng rất đơn giản, suốt đêm sai người thêu ra một đôi giày màu đỏ hoa lệ tinh xảo, lại lấy trong đồ cưới của mình đã chuẩn bị hai hạt thủy tinh lớn như hạt trân châu đính lên trên mũi giày.

Đợi mọi thứ được chuẩn bị thật tốt (ddlqđ) Phương Xuân Nguyệt dẫn người đi đến nhà họ Vương ở trấn Đông để dạm hỏi, trên tay bưng một đôi giày thêu nhỏ tựa như một đó hoa sen vàng ba tấc. 

Bà ta nhận xét Vương Lan là một người con gái trong thời đại phụ nữ đã được giải phóng, không phải làm theo tục bó chân, cho nên cố ý làm bộ mặt khổ não, nói: “A Lan à, con gả vào nhà chúng ta thật là tốt, nhưng mà có một quy củ chỉ sợ là phải miễn cưỡng con rồi.”

Vương Lan cũng vội vàng hỏi quy củ đó là gì.

Phương Xuân Nguyệt nháy một mắt ra hiệu, hai bà tử liền giữ chặt Vương Lan, còn bà thì lại dùng tay nâng chiếc giày thêu lên, cười nói: “Phải mang đôi giày thêu này trong ngày xuất giá, thì mới đích thực là một người cháu dâu vượng phu của nhà họ La.”

Làm sao mang được! (d/đ/l/q/đ) Đôi giày nhỏ như vậy, màu đỏ hoa hồng của vải làm tôn lên màu trắng của đế giày, tinh tế như một món hàng mỹ nghệ tuyệt mỹ, bây giờ muốn Vương Lan mang vào, làm sao có thể mang vừa.

“Con... Con không thể mang được đâu.” Vương Lan ngập ngừng nói.

Phương Xuân Nguyệt đưa mắt nhìn hai bà tử người phương Bắc cao lớn đang ở sau lưng cô ấy, hỏi: “Vậy con có muốn mang vừa hay không?”

Vương Lan cắn răng rồi nói: “Con muốn.” 

Phương Xuân Nguyệt đưa tay lên, một bà tử đè lại hai vai của cô ấy, một người khác nhanh nhẹn cởi đôi giày vải của cô ra, so sánh lớn nhỏ với cặp giày thêu tinh xảo kia, con dao sắc trong tay cũng không do dự một chút nào, giơ tay chặt xuống, Vương Lan vùng vẫy kịch liệt kèm với tiếng thét chói tai, hai chân giống như bạch ngọc được bó lại của nàng ta đã chia thanh hai đoạn, máu nóng phun không ngừng, nhuộm đỏ cả tấm vải trắng trên mặt đất.

Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, Vương Lan lập tức ngất lịm đi, Phương Xuân Nguyệt  sai người kéo cô ta đặt lên trên giường gỗ, tự mình băng bó phần mũi chân nhỏ bé kia thật kỹ, lại dặn dò mọi người: “Mau đem đôi giày kia mang vào cho cô ấy, coi thử có vừa chân hay không.”

Vì thế, đôi giày thêu xinh đẹp không được làm đúng theo khuôn khổ bao chặt lấy chân của Vương Lan, máu tươi chảy không ngừng nhuộm đỏ cả đôi giày màu đỏ xinh đẹp càng đỏ thẫm màu của máu, Phương Xuân Nguyệt cũng cảm thấy không đành lòng, căn dặn: “Mang vừa là tốt rồi, giúp ta chăm sóc cô ấy cẩn thận, phải được gả vào nhà họ La, không được để lộ ra bất cứ chuyện gì.”

Không sai, Phương Xuân Nguyệt bà không chỉ muốn con trai mình thừa kế sự nghiệp của nhà họ La, mà còn muốn con mình có thể bình an để thừa kế sự nghiệp.

Chuyện cứ như vậy trôi qua,  cũng đến ngày La Kim Bảo đón dâu, pháo được đốt liên tục để chúc mừng, náo nhiệt chưa từng có, dường như mang đến cho nhà họ La đã yên tĩnh lâu như vậy một sự xung hỉ.

Mà trong một phòng được trang trí rực rỡ náo nhiệt ở Trấn Đông, Vương Lan được người đỡ ngồi xuống, hai chân run rẩy ngồi trên chiếc ghế cao nhỏ, trên người mặc áo sườn xám dài, tóc bới cao, hơi nghiêng người, cố gắng mang vào đôi giày thêu màu đỏ đã nhuộm máu của chính mình.

Hình ảnh dừng lại ở giây phút đó, cảm giác giống như khi Mạc Doanh Doanh mới nhìn đến bức tranh vẽ kia.

Bức vẽ đầu tiên là người thử giày thêu, bị chặt chân, mà thân phận của cô ta cũng đã biểu hiện rõ ràng, là vợ lớn của người đứng đầu nhà họ La trong giai đoạn bắt đầu cường thịnh, là một người phụ nữ luôn luôn trốn phía sau màn.

Trong mật đạo yên tĩnh, có thể nghe được tiếng nước nhỏ từng giọt trên nền đất, Mạc Doanh Doanh quay đầu đưa mắt nhìn Tần Hoài, hai người cũng không có xem ở phía sau của bức tranh vẽ.

“Mình đánh cuộc thử xem, em đoán coi thứ mà nhà họ La vẫn luôn cất giấu là gì?” Tần Hoài cố gắng điều chỉnh cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, để không làm cô gái nhỏ trước mặt sợ hãi.

Mạc Doanh Doanh nhếch môi, còn có thể là gì được nữa chứ?

Lão phu nhân Quách Anh của họ La có tướng đi quái dị, Đồng Liêu Liêu bị chặt đứt hai chân,  còn có người phụ nữ trong bức tranh vẽ nghiêng người mang giày với đầy vẻ khổ sở trên mặt.

Thứ mà nhà họ La muốn giấu diếm, hay có thể nói vẫn còn tin tưởng điên cuồng, còn có thể là gì chứ?
Bình Luận (0)
Comment