Kẻ Mạo Danh Thiên Kim - Phao Phao Phao Lỗ Đạt

Chương 5

Mẹ tôi nghe vậy có vẻ thích thú nhưng vẫn do dự: "Nhưng Chân Chân mỗi tháng chỉ có mười vạn tiền tiêu vặt thôi mà."

"Em gái mới về, lại trong sáng, giản dị, nếu cầm nhiều tiền quá sợ bị người ta lừa. Giờ em có tấm lòng này, chi bằng để em làm việc thiện, tích phúc đức cho bản thân."

Tôi thong thả nhấp một ngụm trà, rồi thêm vào: "Coi như là tích phúc báo cho em."

Mẹ tôi cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục.

Chu Chân Chân rõ ràng hoang mang khi thấy tôi và mẹ dễ dàng quyết định việc sử dụng tiền tiêu vặt của cô ấy.

Cô ấy mở miệng, định nói gì đó nhưng lại sợ làm hỏng hình tượng cao quý mà mình đang cố duy trì, vì thế cố lôi tôi vào cùng.

"Vậy chị cũng lập một quỹ đi."

Tôi mỉm cười, mắt híp lại: "Chị đã lập một quỹ giúp các bé gái nghèo ở vùng sâu vùng xa từ lâu rồi, mỗi năm chi ra cả triệu cho quỹ đó."

Tôi vẫn giữ nụ cười: "Nếu em không hiểu gì, cứ thoải mái hỏi chị nhé."

Mặt Chu Chân Chân trắng bệch.

Đúng rồi, đứng trên đỉnh cao và dùng tiền của người khác để làm từ thiện thì dễ thôi, nhưng chính mình cũng phải bỏ ra một chút chứ.

Kể từ hôm đó, Chu Chân Chân không dám tùy tiện gây chuyện với tôi nữa.

Tôi cũng thấy thoải mái, chẳng buồn để tâm đến cô ấy.

Chỉ cần cô ta không làm loạn, tôi tạm thời có thể chịu đựng việc phải ở chung một không gian với cô.

Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá cao cô ta.

Anh ba nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ấy đã gửi quà về nhà, còn đặt riêng hai chiếc thẻ ngân hàng với hình phong cảnh nơi anh ấy đang quay phim in trên đó.

Mỗi thẻ chứa năm triệu tệ.



Khi tôi xuống nhà lấy quà, phát hiện ra Chu Chân Chân đã có mặt ở phòng khách từ trước.

Cô ấy hớn hở cầm kéo, gần nửa số hộp quà đã bị cô ấy tháo tung.

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, lần đầu tiên tôi thực sự tức giận: "Ai cho phép cô đụng vào?"

Chu Chân Chân cắn môi: "Chị tức giận làm gì chứ?"

"Tôi đang nói về việc cô đã tháo quà của tôi."

Khuôn mặt cô ấy thoáng qua chút bướng bỉnh: "Em nghe chị Vương nói đây là quà anh họ gửi cho cả hai chúng ta, không phải của riêng chị."

Tôi cười lạnh, liếc nhìn người giúp việc khiến cô ta cúi đầu ngượng ngùng.

"Đúng là quà của anh tôi gửi, nhưng không có phần của cô."

"Không thể nào!" Chu Chân Chân lập tức phản bác. "Nhiều quà như vậy, sao có thể không có phần của em?"

Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy vô cùng chán ngán, rồi bật đoạn ghi âm của anh ba:

"Tiểu Hân à, anh sắp về rồi. Quà như thường lệ đã gửi về cho em, thấy cái nào thích thì cứ lấy."

Chu Chân Chân tức thì sụp đổ, mắt đỏ hoe, lắc đầu khó hiểu: "Tại sao? Rõ ràng em mới là em họ thật sự của anh ấy!"

Tôi không khách sáo, đảo mắt: "Tôi là em gái ruột của anh ấy đấy."

Chu Chân Chân tưởng tôi nói khích liền tức giận định bỏ đi, tôi đứng chắn trước mặt cô ta: "Đứng lại, trả thẻ đây."

Cô ta vẫn cứng đầu: "Thẻ gì chứ?"

Tôi nhìn cô ta châm biếm: "Hai chiếc thẻ, tổng cộng mười triệu tệ. Nếu cô không trả, tôi sẽ báo cảnh sát."



Khi nghe tôi nói đến số tiền trong thẻ, ánh mắt cô ấy sáng rực.

Vì tôi đã thuyết phục mẹ chuyển phần lớn tiền tiêu vặt của Chu Chân Chân vào quỹ từ thiện, hiện tại mỗi tháng cô ấy chỉ còn khoảng năm, sáu nghìn tệ.

Theo lời người bán hàng quen thuộc, mỗi lần Chu Chân Chân đến trung tâm mua sắm Intime, cô ấy chỉ dám thử túi mà không mua, vì sợ bị coi thường, cô chỉ có thể mua một chiếc khăn lụa hoặc một đôi dép lê rồi ra về.

"Anh ấy có nói thẻ là của chị đâu, có hai cái, biết đâu một cái là của em thì sao?" Chu Chân Chân gân cổ lên nói.

Tôi im lặng, thật không thể tin nổi sự trơ trẽn của cô ta.

Chu Chân Chân tưởng rằng tôi không có gì để đáp trả, càng thêm đắc ý: "Theo lý mà nói, em mới là em họ thật sự của anh ấy. Chị có được mấy thứ này chẳng phải là nhờ em sao."

Tôi cười nhạt: "Tiền của anh tôi từ trước đến giờ chỉ để tôi dùng thôi, cô nghĩ mình là ai?"

Chu Chân Chân không ngờ tôi lại mắng thẳng như vậy, cô ta sững sờ trong giây lát.

Đôi mắt cô ấy liếc qua phía cửa, và ngay lập tức nước mắt rơi xuống lã chã.

"Chuyện gì thế?"

Bố mẹ tôi vừa bước vào nhà, nhìn thấy tình cảnh này liền vội vàng chạy tới.

Chu Chân Chân nhào vào lòng họ, khóc nức nở đến mức như sắp ngất đi. Người không biết chắc còn tưởng tôi đã làm gì cô ta.

Tôi hừ một tiếng khinh miệt: "Tự ý mở quà của tôi rồi bày đặt tỏ ra bị tổn thương."

Chu Chân Chân, mắt đỏ hoe, nức nở: "Mẹ ơi, anh họ không tặng quà cho con, chỉ tặng quà cho chị ấy. Con thật sự không được ai yêu quý sao?"

Tôi gật đầu thẳng thừng: "Ừ, đúng vậy."

Mẹ quay sang nhìn tôi, có chút bất ngờ: "Hân Hân, thật sự anh ba con không tặng gì cho Chân Chân sao?"

Trong trí nhớ của mẹ, anh ba tôi tuy có phần ngông nghênh, nhưng luôn cư xử rất chu đáo với mọi người.
Bình Luận (0)
Comment