Tiêu Tiềm loan loan khóe môi, kéo bọc chăn Lâm Cẩm Nghi vào trong lòng.
Lâm Cẩm Nghi vặn vẹo từ chối một chút, than thở nói: "đã nói là nói chuyện, ngươi làm gì vậy."
Tiêu Tiềm thân thủ nhẹ nhàng đè nàng lại, "Đừng nhúc nhích, ta mệt mỏi một ngày, để ta ôm một lát."
Dù sao cách chăn, hai người cũng không tính là có tứ chi tiếp xúc, Lâm Cẩm Nghi không từ chối, thúc giục hắn nói: "Đến cùng sao lại thế này? Ngươi nói mau."
Tiêu Tiềm nhân tiện nói: "Kỳ thật việc này, thực rõ ràng có thể nhìn ra, vì sao trong bãi săn trọng địa có một con gấu ngủ đông chưa tính, sao có thể ra đến hai con và một bầy sói. Đương nhiên là vì có người tận lực làm. Ta hôm nay nghe hoàng trưởng tỷ nói tình huống ngày ấy, hai con gấu nghe nói còn hung mãnh dị thường, gấu không phải thiên tính như thế. Vì thế ban ngày đi kiểm tra hai thi thể gấu, kết quả tra ra "Thất hồn hương"."
"Thất hồn hương" này, Lâm Cẩm Nghi chưa bao giờ nghe nói, lúc này lại nghe thấy, không hiểu ra sao.
Tiêu Tiềm lại giải thích tiếp: "Thất hồn hương là một loại độc Nam Cương lưu truyền tới, ăn vào cũng không chết, mà là thay đổi tính tình, hoàng đế tiền triều chính là bị hạ loại độc này, nên bạo ngược dị thường."
"Làm sao có thể có người đem loại độc này hạ vào hai con gấu?"
Tiêu Tiềm sờ sờ cằm, nói: "Có thể là muốn kích phát thú tính Bất quá lại thành một manh mối, thất hồn hương làm tiền triều diệt quốc, triều đại này thập phần kiêng kị, có thể tiếp xúc với thứ này, có thể lấy lượng thuốc lớn như vậy, tổng cộng cũng chỉ có vài người thôi."
"Vậy hiện tại tập trung hiềm nghi lớn nhất là ai?" Tiêu Tiềm có thể đến nói với nàng, đương nhiên là đã có dự đoán chuẩn xác.
Tiêu Tiềm nói: "Tiêu Lang." Tiên đế còn tại vị, Thập vương gia Tiêu Lang là ái tử được thương yêu nhất, trong cung các loại kiêng kị hắn cũng khôngtuân thủ, có thể tùy ý ra vào dược giám cục.
Lâm Cẩm Nghi không tự giác há miệng, Tiêu Lang là tục danh của Thập vương gia a! Thất thần một lát, nàng nói: "Chẳng lẽ Sầm Thoa trong lòng tức giận, cho nên ra tay muốn trừ bỏ ta?"
Tiêu Tiềm ở trên trán nàng gõ một cái, "Nàng thực coi đệ đệ này của ta là ngốc sao? Vì phụ nhân các nàng mâu thuẫn, hắn dám mạo hiểm như vậy? Nàng thật nghĩ hắn coi Sầm Thoa trọng yếu hơn tính mạng a."
Lâm Cẩm Nghi sờ sờ đầu, nói: "Vậy ngươi nói hết đi a."
Tiêu Tiềm nói: "Thất hồn hương là Thập đệ chuẩn bị không sai, nhưng trong bãi săn còn sót lại mãnh thú, đương nhiên cùng đốc quân ở đây có liên quan. Hôm nay chúng ta trói đốc quân kia, hắn đã thành thật khai hai con gấu là hắn tận lực dạy dỗ, nhưng phía sau màn người nào chủ mưu, hắnkhông đề cập tới. Lúc đó lo lắng vô cùng, ta và hoàng trưởng tỷ hợp lại một phen, thay đổi ý nghĩ, suy nghĩ một chút là ai muốn hại các người đây? Nàng luôn ở Trung Dũng hầu phủ và vương phủ, đắc tội cũng tổng cộng chỉ vài nữ tử, các nàng ấy cũng không có quyền thế làm ra đại sự như vậy. Cho nên, cuối cùng chúng ta kết luận, âm mưu lần này, không phải muốn hại nàng, mà là hoàng trưởng tỷ."
Lâm Cẩm Nghi đăm chiêu gật gật đầu, "Ta quả thật là ở bìa rừng đầu hồ nước gặp trưởng công chúa, nghĩ định quay về, trưởng công chúa nói ngại trong rừng nhiều người, mới đến nơi đó..."
Tiêu Tiềm gật đầu, "Theo nàng ấy nhớ lại, lúc đó nàng ấy ở trong rừng cây nhàm chán, một tỳ nữ thuận miệng nói "Bên trong người nhiều, hay đi lên núi một chút". Nàng hỏi thị vệ trong ngự lâm quân, một thị vệ nói là biết ngọn núi đó, liền mang theo bọn họ một đường đi vào."
“Tỳ nữ kia đâu?"
"Lúc chúng ta đi tìm tỳ nữ kia, đã không còn dấu vết, một lúc sau, phía dưới thông truyền lên, nói là tỳ nữ đó múc nước ở bên cạnh giếng, trượt chân ngã xuống."
"Lại khéo như vậy? Vậy Ngự Lâm quân kia đâu?"
"Thị vệ kia theo các ngươi lên núi Phượng Hoàng, không bao lâu đồng bạn không gặp lại hắn, lúc đầu còn tưởng rằng hắn dò đường bị lạc, trước mắt sợ là cũng dữ nhiều lành ít."
"Thủ pháp hủy thi diệt tích cũng quá nhanh."
Tiêu Tiềm "Ừ" một tiếng, "Cho nên chúng ta kết luận, chủ mưu sau màn ở bãi săn, cho nên mới biết rõ hướng đi của chúng ta như lòng bàn tay."
Lần này đi theo Phong Khánh đế đến bãi săn đều là người trong hoàng gia tôn thất, phạm vi cũng không lớn, trừ những người không có năng lực làm loại chuyện này, lại trừ người không có kết thù kết oán với Bình Dương trưởng công chúa, kết quả cơ hồ là rõ ràng rồi.
"Đến cùng là ai?" Lâm Cẩm Nghi bắt vạt áo trước ngực hắn, khẩn trương hỏi.
Tiêu Tiềm nhẹ nhàng hất tay nàng ra, nói: "Là Hiền phi, mẹ đẻ của nhị hoàng tử. Nàng và hoàng trưởng tỷ ân oán rất sâu, nhất là hoàng trưởng tỷ tính tình ngay thẳng, Hiền phi ở hậu cung dưới một người, trên vạn người, bình thường ỷ vào thân phận của mình ở hậu cung hoành hành ngang ngược, nhưng hoàng trưởng tỷ cũng không nể mặt nàng, thường xuyên làm nàng khó chịu. Thứ hai, việc hôn nhân lần đầu của hoàng trưởng tỷ là lúc tiên đế còn tại vị, Hiền phi lúc đó vẫn là trắc phi trong phủ hoàng huynh, vì muốn tiên đế vui, tự mình làm mai kéo thuyền thúc đẩy, nhưng phò mã này thực không ra gì, hoàng trưởng tỷ chịu đựng ba năm, cuối cùng náo đến cùng cách. Tiên đế và hoàng huynh bất mãn nàng, hoàng huynh đãnhiều năm đều không đến phòng nàng. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, thái tử suy nhược, nhị hoàng tử lại mỗi năm một lớn lên, Hiền phi và nhà mẹ đẻ nàng vài năm nay tâm tư rất lung lay, hoàng trưởng tỷ là đại biểu tôn thất, thủy chung đứng ở bên thái tử..."
Bên trong cong cong vòng vòng thật nhiều, Lâm Cẩm Nghi nghe xong nói: "Vậy vì đoạt đích mới thiết trí thế cục?"
Tiêu Tiềm cười nhìn nàng, "Ừ, sự tình đã báo đến trước mặt hoàng huynh, quyết đoán như thế nào là toàn quyền hắn. Bất quá chuyện này Hiền phi làm, một tia nhi chứng cớ đều không lưu lại, hoàng huynh lại coi trọng nhất mặt mũi hoàng gia, nghĩ đến cũng sẽ không nháo đến chỗ sáng."
Lâm Cẩm Nghi bất mãn bĩu môi, "Vậy không phải tiện nghi Hiền phi? Vô duyên vô cớ để nàng thiếu chút nữa hại tánh mạng một đám người chúng ta."
Tiêu Tiềm cũng cười, nói: "Chính là bên ngoài không thể xé rách da mặt mà thôi, hoàng huynh cũng không phải hoa mắt ù tai, hơn nữa..." hắn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, "không phải còn có ta sao?" Đảng Hiền phi thiếu chút nữa hại vương phi của hắn, hắn có thể cho bọn họ bình yên vô sự sao? Đương nhiên là muốn gộp lại tính sổ.
"Thập vương gia bên kia..."
"Thủ phạm chính đã không lưu lại manh mối, Thập đệ xác nhận tòng phạm, lại không thể đưa ra ngoài. Hoàng huynh hơn phân nửa sẽ không nhắc tới chuyện này, mà là tìm cớ, tiểu trừng đại giới."
Lâm Cẩm Nghi và Thập vương gia không có giao tình gì, chỉ nghe nói hắn say rượu đánh chết nguyên phối, đối với hắn không có hảo cảm. Sầm Thoa lại là người nàng cực kì chán ghét, sinh tử của bọn họ cùng với mình không quan hệ. Nàng gật gật đầu, không truy vấn tiếp.
nói xong chính sự, Tiêu Tiềm bắt đầu động thủ kéo chăn nàng. Bất đắc dĩ Lâm Cẩm Nghi gắt gao cầm lấy không chịu buông ra.
Tiêu Tiềm cũng không muốn cậy mạnh với nàng đang bị thương, đành phải ngừng tay, ôn thanh nói: "Tốt rồi, ta chỉ muốn nhìn một chút vết thương của nàng thế nào."
Lâm Cẩm Nghi tuy gầy, nhưng mông cũng có chút thịt, nằm sấp một ngày, lại bôi thuốc, Tiêu Tiềm không nhắc tới, nàng đã sắp quên chuyện này.
"không có việc gì không có việc gì." Nàng đỏ mặt nói liên thanh. nói đến kỳ quái, nàng lúc trước rõ ràng tức giận phi thường, nhưng mới vừa rồi tựa vào trong lòng Tiêu Tiềm, nghe hắn kiên nhẫn đem tiền căn hậu quả giải thích cho nàng, một bụng tức giận mạc danh kỳ diệu biến mất không còn.
Tiêu Tiềm cũng không miễn cưỡng nàng, lại kéo nàng vào trong lòng mình, cằm đặt ở trên đỉnh đầu nàng vuốt ve, ôn nhu nói: "A Cẩm, thực xin lỗi, nàng có thể tha thứ ta không? Đêm qua ta thật sự sợ hãi, chỉ cần nghĩ ta đến muộn một khắc, nàng có thể sẽ mất mạng... Ta thật sợ hãi muốn chết, đôi ta thật vất vả ở cùng nhau, ta không muốn lại trơ mắt nhìn nàng chết trước mắt ta..."
Lúc hắn nói nửa câu đầu, Lâm Cẩm Nghi khóe miệng không tự giác cong lên. Tiêu Tiềm còn muốn để nàng chịu thua, nhưng nhìn trước mắt, chịu thua đến cùng là ai đây? Nhưng sau khi nghe nửa sau, trên mặt nàng tươi cười nháy mắt đã không thấy.
"Ngươi, nói cái gì... Ta, ta không rõ." Thanh âm nàng không tự giác run run lên.
Tiêu Tiềm nói: "A Cẩm, lúc trước là ta sai, nàng có phải còn trách ta hay không?"
Lâm Cẩm Nghi cả người phát run, lập tức từ trong lòng hắn tránh ra, sắc mặt trắng bệch nói: "Vương gia có phải uống rượu hay không? Coi ta... coi ta thành người khác."
Tiêu Tiềm giưa vai nàng, nhìn thẳng mắt nàng nói: "Là nàng, cho tới bây giờ đều là nàng, cũng không có người khác."
Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, né tránh tầm mắt hắn, môi cũng không chịu khống chế run run lên.
Nàng không còn là Sầm Cẩm ngu xuẩn ngây thơ kia, thân phận nàng hiện tại chính là át chủ bài cuối cùng, điểm mấu chốt, nàng có thể lại gả cho Tiêu Tiềm, có thể làm kế thất của hắn, nhưng nàng đã cùng nhân sinh đời trước phân ra ngân giới. đi qua nhân sinh, với nàng mà nói, từ đầu tới cuối chỉ là một hồi ác mộng, nàng không bao giờ muộn đụng đến quá khứ, trong lòng nàng một đao đủ trí mạng, vết sẹo mãi không khỏi hẳn. Mà trước mắt, Tiêu Tiềm cư nhiên muốn búng vào miệng vết thương, khiến nàng lại đối diện quá khứ máu chảy đầm đìa!
Tiêu Tiềm thấy nàng kinh hãi không thôi, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới nàng sẽ kháng cự lại như vậy, đành phải ra tiếng trấn an nói: "Là ta nhất thời hồ đồ, nói sai rồi, nàng không cần để ở trong lòng."
Lâm Cẩm Nghi đẩy ra, sắc mặt cứng lại nói: "trên người ta không thoải mái, muốn đi nghỉ sớm, phiền toái vương gia tối nay đi nơi khác ngủ trước." Dứt lời liền nằm xuống, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Tiềm thở dài, "Được, ta không bức nàng, nàng... bình tĩnh bình tĩnh."
Lâm Cẩm Nghi không lên tiếng trả lời, gắt gao cắn góc chăn.
Tiêu Tiềm đứng trước giường nhìn nàng một lát, nhưng vẫn thỏa hiệp đi ra ngoài doanh trướng.