Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 122

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Edit: Mon

"cốc cốc" hai tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh đi vào: "Đến giờ thăm bệnh rồi, người bệnh mới vừa tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi đầy đủ."

Thẩm Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh không có cách nào đối diện được với ánh mắt thâm tình của Cù Mạt Dư, ánh mắt đó khiến tay chân anh luống cuống không thôi.

Lúc này, Lương Nhuế ôm Khâu Khâu đi đến, thương lượng với bác sĩ: "Chờ một chút, cho chúng tôi thêm vài phút thôi, nó muốn gặp con trai mình một chút."

Bác sĩ gật đầu ngầm đồng ý.

"Bảo mẫu vừa đưa Khâu Khâu tới đây." Lương Nhuế đi đến mép giường, nhìn Cù Mạt Dư sau đó nặng nề thở dài.

Cù Mạt Dư trấn an nói: "Mẹ, con không sao."

Khâu Khâu vươn đôi bàn tay nhỏ xíu, quơ quơ về hướng Cù Mạt Dư, phát ra tiếng kêu "ê a".

"Bảo bối." Cù Mạt Dư cũng vươn tay, để Khâu Khâu nắm lấy ngón trỏ của mình, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhẹ.

Khâu Khâu hào hứng đá chân.

Lương Nhuế đỏ mắt cười: "Cả người con toàn mùi thuốc sát trùng, tuyến thể lại bị thương, mẹ chỉ sợ nó không nhận ra con."

"Nhóc con này nhận ra." Cù Mạt Dư nói: "Nó muốn được con bế."

Thẩm Đại vỗ mông Khâu Khâu: "Con ngủ đủ rồi, đừng quậy nữa, ngoan nào."

Khâu Khâu nắm chặt ngón tay Cù Mạt Dư không chịu buông, trong cổ họng phát ra âm thanh bất mãn.

"Không sao, anh để con nằm lên người em đi." Cù Mạt Dư nhìn thoáng qua bác sĩ đang muốn lại gần ngăn cản, "Chỉ một chút thôi, không đụng đến miệng vết thương đâu."

Thẩm Đại do dự nhìn hắn.

"Thật sự không sao mà." Ngón tay Cù Mạt Dư dùng sức lắc lắc bàn tay bé nhỏ của Khâu Khâu: "Mặc dù hiện tại em không giải phóng được pheromone, nhưng con vẫn biết em là ai, nhóc con này chỉ muốn được ba ôm một cái thôi."

Cù Mạt Dư nhìn Khâu Khâu với ánh mắt cực kỳ cưng chiều và dịu dàng, sợi dây liên kết vô hình giữa hai cha con khiến trái tim Thẩm Đại mềm nhũn, anh và Lương Nhuế liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau bế Khâu Khâu lên, cẩn thận để đứa trẻ nằm trên ngực Cù Mạt Dư.

Thẩm Đại vuốt ve Khâu Khâu, dịu dàng nói: "Con đừng cựa quậy nhé".

Khâu Khâu giống như nghe hiểu, mặt dán trước ngực Cù Mạt Dư, chớp đôi mắt, khóe miệng thỉnh thoảng nhoẻn cười, chân tay ngắn ngủi ngay ngắn, ngoan ngoãn như cún con đang ngủ trưa. Trên người Cù Mạt Dư toàn mùi dược liệu và thuốc sát trùng, đương nhiên là không dễ ngửi, tuyến thể bị thương cũng không thể phóng thích ra hương gỗ Hắc Đàn, nhưng nét mặt Khâu Khâu trông lại rất bình yên, giống như vốn dĩ đây là nơi nó thuộc về, thứ nó cần cũng không phải pheromone, mà là cái ôm của người này.

Bàn tay to lớn của Cù Mạt Dư nhẹ nhàng vỗ trên lưng Khâu Khâu. Nếu như là mọi ngày, chút trọng lượng này chẳng có gì ghê gớm, nhưng lúc này hắn cảm thấy có hơi khó thở khi bị Khâu Khâu đè lên, dù vậy hắn vãn cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, chút trọng lượng này mang đến cho hắn cảm giác an toàn và lòng trung thành. Từ đáy lòng vang vọng lên âm thanh, đây là con của hắn, đây là đứa con mà Omega của hắn sinh cho hắn, là sinh mệnh mà hắn và Thẩm Đại cùng tạo ra, là ràng buộc sâu nặng nhất trên đời của hai người.

Hắn cảm nhận niềm hạnh phúc khó có thể nói nên lời.

Khung cảnh ấm áp này làm cho cả phòng chìm vào yên tĩnh, mũi Thẩm Đại hơi cay, trong lòng anh trăm nghìn cảm xúc rối như tơ vò.

Thăm Cù Mạt Dư xong, Thẩm Đại vốn là muốn đưa Khâu Khâu đi thăm bà ngoại một chút, sau đó liền về nhà, nhưng từ sáng đến giờ bà ngoại không hề tỉnh lại.

Bác sĩ mời Thẩm Đại vào phòng, trong lòng anh dự cảm sắp có chuyện không hay xảy ra.

"Cậu Thẩm, bà cụ nhà anh tình trạng ngày càng tệ rồi, hai người đã liên hệ với đội nghiên cứu thuốc mà Cù tổng giúp anh tìm chưa?"

"Tôi chưa gặp nữa, nhưng tôi đã thấy bọn họ xem xét tình hình của bà ngoại tôi để tìm phương án điều trị phù hợp." Thẩm Đại trầm giọng nói: "Vẫn cần phải phẫu thuật, đúng không?"

Bác sĩ gật đầu: "Chúng tôi cũng đã họp với cấp trên rồi, trước tiên, thông qua một vài số liệu lâm sàng, thuốc chắc hẳn là có tác dụng, nhưng chưa từng thí nghiệm trên người lớn tuổi như vậy. Chưa kể, chỉ nhờ vào thuốc thì không thể ngăn cản sự lan rộng của bệnh, cần phải kết hợp với phẫu thuật mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất."

"Nhưng mà, phẫu thuật......" Thẩm Đại hít sâu một hơi: "Tôi sợ bà sẽ không thể chịu được, hơn nữa, quá đau đớn."

"Dù là trị liệu như thế nào thì cũng có khả năng thất bại, hơn nữa, phần trăm nguy hiểm lại rất lớn, điều này chắc hẳn anh cũng rõ."

Thẩm Đại bất động tựa vào ghế, hai mắt xám xịt, không thấy một tia ánh sáng: "Tôi đã chứng kiến một vài công trình y học, nhìn thấy rất nhiều ca bệnh, thật sự thì ngài có thể nói thẳng ra, tôi đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy rồi, chuyện gì đều có thể chấp nhận. Nói trắng ra, hiện tại dù là điều trị hay không thì kết quả cũng vẫn vậy, đúng chứ?."

Bác sĩ đẩy mắt kính: "Tôi không thể nói như vậy được. Mỗi người trong gia đình đều có cách hiểu khác nhau về tình trạng của bệnh nhân, và kỳ vọng của họ đối với tình trạng bệnh cũng..."

"Bác sĩ." Thẩm Đại ngắt lời, rũ mắt nhìn sàn nhà, cứng rắn nói: "Tôi biết nhiều cái anh không thể nói, nhưng lòng tôi rất rõ ràng, nguy cơ phẫu thuật thất bại rất cao, dù có thành công, thuốc có tác dụng thì cũng phải gánh chịu vô số tội ác. Cuối cùng cũng chỉ là kéo dài mạng sống, đau đớn mà tồn tại, chỉ là sống."

Bác sĩ trầm mặc.

"Khi còn nhỏ tôi đã tự hỏi ốm đau và chết đi có ý nghĩa gì, tuy rằng bây giờ không có đáp án thực sự, nhưng tôi biết những hạn chế của Y học hiện đại." Thẩm Đại ngẩng đầu, ánh mắt trở nên bình tĩnh: "Bà ngoại tôi vẫn luôn là một người phụ nữ tinh tế coi trọng thể diện, mỗi ngày cà phê phải được pha mới, trong nhà phải có hoa, mỗi khi ra ngoài, quần áo không được có nếp nhăn, dao cắt trúng tay sẽ rơi nước mắt... Bà ấy sợ đau, cũng sợ mất mặt. Sống không có tôn nghiêm trong vô số phương pháp điều trị không phải là điều bà ấy mong muốn."

"Ý cậu là gì..."

"Ta nguyên bản liền tính toán cự tuyệt cái kia đoàn đội, tuy rằng bọn họ là xuất phát từ có ý tốt." Thẩm Đại trong lòng khó chịu đến không cách nào hình dung.

"Tôi dự định sẽ từ chối đội nghiên cứu kia, mặc dù bọn họ có ý tốt." Thẩm Đại cảm thấy khó chịu khó tả.

Trở lại phòng bệnh, bà ngoại vẫn hôn mê. Bà gầy đến mức dường như chỉ còn lại một bộ xương, chăn đắp trên người chỉ hơi phập phồng lên xuống, nếu không lại gần, thậm chí không thể phân biệt được bà ấy có hô hấp hay không.

Thẩm Tần đứng dậy, ông ta mới vừa đã khóc, hai mắt đỏ hoe, thấp giọng hỏ: "Con và bác sĩ bàn bạc thế nào rồi?"

Hai người đi đến bên cửa sổ, Thẩm Đại hỏi: "Đã bao lâu rồi bà ngoại chưa tỉnh lại?"

"Gần một ngày rồi nhưng vẫn không tỉnh lại, dường như không còn nhận ra ai cả." Thẩm Tần nói, đôi mắt lại ướt: "Gần như không ăn được gì cả, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng. Cù tổng không phải đã nói sẽ liên lạc cho chúng ta một đội ngũ thí nghiệm ung thư đặc lợi hại sao, thế nào rồi?"

Thẩm Đại lắc đầu, hàm răng trên dưới run rẩy va vào nhau, anh nhẹ giọng nói: "Đừng tra tấn bà ấy."

Thẩm tần nghe hiểu ý của anh, nước mắt lập tức không kìm được rơi xuống, vừa khóc vừa gật đầu: "Cũng tốt, để bà ấy bớt đau khổ."

Thẩm Đại dựa vào mép cửa sổ, lặng lẽ nhìn người già trên giường bệnh, trước mắt hiện ra là hình ảnh bà mặc một bộ sườn xám gấm đẹp đẽ, đánh đàn trong sân đầy hoa tươi đang nở rộ.

"Nếu mẹ rời đi, con cũng đã có một Alpha đối xử tốt với con và có con trai của mình, ba cũng không còn vướng bận." Thẩm Tần nhẹ nhàng nói.

Có lẽ bi thương cũng có sức lây lan. Giờ phút này, đối mặt với người bà đang hấp hối của mình, sợi dây tình cảm gia đình trong lòng Thẩm Đại vô cùng xúc động. Đối với Thẩm Tận, anh hậ cũng tốt, chán ghét cũng thế, nhưng lúc này mọi thứ dường như đã không còn quan trọng. Anh biết Thẩm Tần đang lo lắng sau khi bà ngoại rời đi bản thân mình làm sao bây giờ, nên anh nhàn nhạt nói nói: "Tôi sẽ chu cấp cho ông khi ông về già."

Thẩm Tần cười một chút: "Già... Ba không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi già đi sẽ như thế nào. Tuổi trẻ và tuổi trung niên của ba đều rối tinh rối mù. Về già chẳng phải sẽ lại càng tồi tệ hơn sao."

Đối mặt với sự nội tâm đột ngột này, Thẩm Đại không biết nên nói cái gì.

Thẩm Tần dường như không cần bất kỳ câu trả lời nào, lau nước mắt: "May mắn thay, con không giống ba."

Cù Mạt Dư gật gật đầu: "Suy xét của anh là đúng, sinh mệnh tới cuối cùng rồi, hẳn là gắng hết sức giữ lại tôn nghiêm, giảm bớt đau khổ."

Thần Đại nhìn Khâu Khâu nằm trên bắp chân của Cù Mạt Dư, cố gắng dùng tay chân bò lên. Khâu Khâu phát triển sớm hơn so với trẻ em cùng tuổi một chút, bảy tháng tuổi đã bắt đầu học bò, dường như cách một vài ngày thì đứa trẻ sẽ có một sự thay đổi mới. Bé con cũng là người thân yêu nhất của anh, một cuộc đời vừa mới bắt đầu, một cuộc đời khác lại đang hướng đến sự kết thúc. Loại vận mệnh này đi kèm với một cảm giác vô cùng đau khổ. "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" khiến anh rất đau lòng, anh chậm rãi nói: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn cảm ơn cậu vì chuyện này."

"Anh mãi mãi không cần khách sáo với em." Cù Mạt Dư ngóng nhìn Thẩm Đại: "Đó là người thân cận nhất của anh, em chỉ muốn tạo cho anh thêm một lựa chọn, ít nhất có thể để anh không phải hối hận, quyết định cuối cùng là ở anh. "

Đối mặt với đủ loại ý tốt của Cù Mạt Dư, Thẩm Đại không thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng anh vẫn chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với Cù Mạt Dư như thế nào cho đúng. Giờ khắc này, dường như anh đối xử với Cù Mạt Dư như thế nào cũng có đạo lý, dường như anh đối mặt với mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào cũng có thể tìm thấy logic nhất quán.

Anh ý thức được trên phương diện xử lý tình cảm, anh không am hiểu. Cho dù không có yêu ghét rõ ràng thì cũng có thể hiểu được tình cảm, tình cảm là một thứ vô cùng xa hoa và quý giá, người bình thường nếu nắm ở trong tay chỉ biết biến khéo thành vụng, càng dùng sức nắm chặt thì càng tàn phá nó. Có lẽ, khi yêu và ghét vướng vào nhau, bạn có thể từ trong mớ hỗn độn này sắp xếp rõ ràng, nhìn thấy đối phương và nhìn thấy chính mình thì bạn mới có khả năng kiềm chế được cảm xúc.

Anh vẫn chưa được, anh đang hỗn loạn. Anh thể vì một đề tài mà kiên trì mười năm, hai mươi năm thậm chí cả đời, nhưng khi nhìn thấu tình ý trong mắt Cù Mạt Dư, anh chỉ muốn chạy trốn.

"Tôi sẽ đến Cục Cảnh sát, cảnh sát muốn tôi hợp tác điều tra, luật sư của cậu cũng đang đợi tôi." Thẩm Đại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: "Lát nữa bảo mẫu sẽ đến đón Khâu Khâu về nhà."

Thẩm Đại nói xong vừa định đứng dậy thì bị Cù Mạt Dư nắm lấy tay, vừa rồi hắn còn yếu ớt nằm đó, vậy mà bây giờ động tác lại nhanh nhẹn đến mức trông không giống bệnh nhân chút nào, hơn nữa hắn còn ngồi dậy theo.

Thẩm Đại ngẩn người: "Hiện tại cậu không thể ngồi dậy."

"Không sao đâu. Thứ bị thương là da thịt trên cổ chứ không phải cột sống." Cù Mạt Dư ấn tay Thẩm Đại vào chăn bông: "Vội vàng đến đồn cảnh sát làm gì? Bây giờ là thời gian dành cho một nhà ba người chơi với con."

"......"

Cù Mạt Dư rung chân, Khâu Khâu lắc lư trái phải như một khúc gỗ trôi dạt trong nước, bé con tưởng rằng người lớn đang chơi với mình nên không ngừng cười khúc khích. Hắn cười lớn: "Anh không để ý sao, khi hai người chúng ta ở bên nhau, đó là lúc Khâu Khâu cảm thấy an toàn nhất và hạnh phúc nhất."

Thẩm Đại nhìn về phía Khâu Khâu, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn dịu dàng nở rộ như hoa, bờ vai của anh chậm rãi hạ xuống, anh phát hiện mình không đành lòng tước đoạt hạnh phúc khi ở bên nhau của Khâu Khâu và Cù Mạt Dư.


Bình Luận (0)
Comment