Edit: MinHy
Cù Mạt Dư ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thẩm Đại, nhìn Thẩm Đại biến mất khỏi tầm mắt mà không quay đầu lại. Ngẩng đầu lên, hắn thấy một tấm bảng chữ đỏ to hơn cả người, trên đó ghi hai chữ "bệnh viện", lúc này hắn dường như đã ý thức được Thẩm Đại muốn làm gì. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói một cách kỳ lạ, hắn nắm lấy tay nắm cửa, cố gắng kiềm chế ý định muốn đuổi theo.
Hắn nhiều lần tự nhủ trong lòng rằng đó là ảnh hưởng của dấu ấn, chỉ cần dấu ấn được xóa bỏ, hắn sẽ trở lại bình thường, không ai có thể ảnh hưởng đến cảm xúc và phán đoán của hắn.
Lão Ngô nhìn Cù Mạt Dư qua gương chiếu hậu, sắc mặt trắng bệch cùng ánh mắt hung ác khiến lão sửng sốt. Lão muốn hỏi ông chủ của mình tiếp theo sẽ đi đâu, nhưng hiện tại, ngay cả thở lão cũng không dám phát ra tiếng.
Sự im lặng trong xe gần như có thể bóp nghẹt trái tim của một người, lão Ngô cảm thấy vô cùng may mắn vì ông là một beta có độ nhạy cảm thấp với pheromone alpha, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thật lâu sau, Cù Mạt Dư thấp giọng nói hai chữ: "Công ty."
Ngồi trong phòng khám, Thẩm Đại không biểu cảm, lắng nghe luật sư Trần cùng bác sĩ "kẻ tung người hứng". Luật sư Trần giải thích cho anh những điều khoản cần thiết trong giấy đồng ý phẫu thuật, bác sĩ cũng thông báo cho anh biết những rủi ro, nguy hiểm trong quá trình phẫu thuật có thể gặp phải.
"Xóa bỏ dấu ấn là thao tác gây tê cục bộ, sẽ không gây ảnh hưởng lớn cho cơ thể. Anh không cần lo lắng. Thời gian thụ thai của anh cũng tương đối ngắn, hơn nữa phương pháp phá thai bằng thuốc ít tác dụng phụ. Sau khi phẫu thuật xong, anh cần ở lại bệnh viện theo dõi vài giờ, nếu không có việc gì, buổi tối có thể về nhà dưỡng thương."
Thẩm Đại ngơ ngác nhìn sơ đồ giải phẫu cơ thể người treo trên tường, không có phản ứng gì.
Bác sĩ cùng luật sư Trần liếc mắt nhìn nhau, luật sư Trần đưa một văn kiện cho Thẩm Đại: "Thẩm tiên sinh, mời ký, bác sĩ phẫu thuật và thuốc men của ngài đều là tốt nhất, đây chỉ là tiểu phẫu, không có chút đau đớn, thân thể ngài sẽ bình phục sớm."
Thẩm Đại nhận lấy giấy cam kết cùng cây bút, nhìn chằm chằm chữ viết dày đặc trên đó. Ký tên có nghĩa là anh không chỉ biết và đồng ý chịu rủi ro phẫu thuật, mà còn có nghĩa là anh tự nguyện xóa dấu ấn.
Tự nguyện.
Đó là kiểu "tự nguyện" mà Cù Mạt Dư đã nói "Tôi có rất nhiều cách để khiến anh "tự nguyện".
Hiện tại anh thực sự tự nguyện. Có được thứ không thuộc về mình thông qua thủ đoạn sẽ mang đến vô số tai họa, khi những thứ mà anh mơ tưởng trong vô số đêm thực sự rơi vào người anh, chúng biến thành lời nguyền rủa tồi tệ, anh không muốn nữa.
Nếu xóa bỏ dấu ấn có thể đánh thức anh khỏi cơn ác mộng này, anh sẽ tự nguyện làm như vậy.
Anh cầm bút, đầu bút lơ lửng trên khoảng trống của chữ ký, nhưng anh cảm thấy ngón tay mình yếu ớt, dù thế nào cũng không thể viết xuống được.
Đột nhiên, trên tờ giấy trắng không ngừng xuất hiện những vệt nước hình tròn, làm nhòe đi chữ, cuối cùng nhòe thành một mảng, khiến anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Có một lực vô hình đang lôi kéo ý thức của anh, gào thét chất vấn, hỏi anh có thật sự muốn giết con mình hay không.
Đó không phải một đứa trẻ, anh tự biện hộ, đó chỉ là một phôi thai còn chưa lớn bằng ngón tay cái.
Nhưng nó sẽ lớn lên, nó sẽ trở thành một người sống sờ sờ, nó là huyết mạch của anh, sẽ thay anh tiếp tục kéo dài sinh mệnh, nó thuộc về anh, nó sẽ yêu anh vô điều kiện.
Nó là bằng chứng duy nhất trên thế giới này chứng minh anh và Cù Mạt Dư đã từng có mối liên hệ.
Luật sư Trần và bác sĩ nhìn Thẩm Đại cúi đầu khóc lớn tiếng, bọn họ ở một bên sững sờ, không biết làm sao.
Cái gì Thẩm Đại cũng không nhìn rõ, anh theo phản xạ, đôi tay run rẩy gồng lên ký tên của mình, sau đó ném giấy bút, dùng tay che mặt, nước mắt từ kẽ tay tuôn ra. Anh cố gắng kiềm chế, thút thít nấc lên từng tiếng, mặc cho trong lòng đau như muốn vỡ ra.
Anh chưa bao giờ khóc đến như vậy, bi thương cùng thống khổ như phun trào, cuộc đời anh, đây là lần đầu tiên và duy nhất. Đây không phải chỉ là thất tình, mà là anh đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, trước mắt anh không có con đường nào bằng phẳng. Anh biết rõ mình nên chọn một con đường an toàn, ít nguy hiểm nhưng anh vẫn mạnh mẽ xoay người, lựa chọn đối mặt với con sóng khổng lồ hung bạo, thoát khỏi sự thuyết phục của lý trí, dấn thân vào con đường không thể quay đầu.
Giờ khắc này, anh không biết mình nên hận Cù Mạt Dư tàn nhẫn hay hận chính bản thân không đủ tàn nhẫn. Cũng không biết anh thực sự yêu đứa nhỏ này hay chỉ bởi dấu ấn khơi dậy bản năng sinh sản.
Rõ ràng trong đời này, anh luôn cố gắng không lặp lại sai lầm của Thẩm Tần, rõ ràng lý trí của anh đang bảo anh đừng do dự. Nhưng giờ khắc này đây, ý nghĩ mạnh mẽ nhất trong anh chính là không ai được phép giết con mình.
"Thẩm tiên sinh..." Luật sư Trần lấy khăn giấy, "Anh đừng quá đau lòng."
Thẩm Đại che mặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng âm thanh phát ra bình tĩnh lạ thường: "Tôi tẩy sạch kí hiệu, nhưng tôi muốn giữ lại đứa bé."
Luật sư Trần và bác sĩ nhìn nhau.
Luật sư Trần ho nhẹ một tiếng, ân cần nói: "Thẩm tiên sinh, anh biết chuyện này là không thể. Tôi rất hiểu cảm giác của anh, nhưng việc anh vi phạm hợp đồng thì nhất định phải sửa sai. Tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh lại và tỉnh táo lại."
"Tôi muốn giữ lại đứa bé." Thẩm Đại thô bạo lau nước mắt, anh ngẩng đầu, làn da trắng nõn hiện lên những vết đỏ hồng. Trong đôi mắt ướt đẫm, sưng đỏ không hề có sự cầu xin hay thương xót, chỉ có sự kiên định, "Các anh không thể ép tôi tẩy kí hiệu, lại ép tôi phá thai. Tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện, tôi sẽ hợp tác để xóa bỏ kí hiệu. Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn giữ lại con."
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Anh Thẩm, sau khi xóa bỏ ký hiệu, con của anh không thể giữ lại được."
Thẩm Đại hơi giật mình: "Vậy, vậy thì tôi sinh con trước..."
Luật sư Trần nhanh chóng khôi phục thái độ chuyên nghiệp của người làm nghề, lạnh nhạt nói: "Thẩm tiên sinh, không được. Ngài nói đúng, xã hội pháp trị, chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì trái ý muốn, mà gây tổn hại đến sức khỏe của ngài. Nhưng nếu ngài vẫn khăng khăng theo ý mình, tôi tin là quá trình và kết quả đều không phải điều mà ngài mong muốn."
Thẩm Đại trừng mắt nhìn luật sư Trần: "Anh đang đe dọa tôi."
Luật sư Trần lễ phép khẽ cười: " Tôi không đe dọa anh. Với tư cách là một người làm nghề về luật, tuy là phục vụ cho sếp của mình nhưng tôi cũng rất vui lòng cung cấp cho anh phương án đơn giản nhất, đối với anh đó là phương án có lợi nhất rồi."
"Đó là phương án có lợi nhất cho các người."
"Đối với anh cũng có lợi nhất." Luật sư Trần nói, "Thẩm tiên sinh, anh có tài năng xuất sắc, kiến thức sâu rộng, mức lương lại cao. Anh nên biết dừng lại đúng lúc, lựa chọn việc có lợi, tránh bất lợi. Ly hôn sẽ được tự do. Có con sẽ cản trở hạnh phúc của anh trong suốt quãng đời còn lại. Anh vẫn còn trẻ, vì vậy đừng hành động hấp tấp vào lúc này. Một cuộc sống mới có tiền và không có gì trì hoãn sự thăng tiến của anh mới là hạnh phúc nhất."
Thẩm Đại nhìn thẳng luật sư Trần: "Tôi không cần anh định nghĩa thế nào là hạnh phúc."
Luật sư Trần nheo mắt lại, nhìn đồng hồ, điều chỉnh nhịp thở, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bác sĩ bên cạnh cũng nhíu mày.
Luật sư Trần suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Anh Thẩm, anh..."
"Anh không thể quyết định." Thẩm Đại lạnh lùng nói: "Mời Cù Mạt Dư đến nói chuyện với tôi."
Luật sư Trần nhất thời bị khí thế của Thẩm Đại làm cho kinh ngạc, vẻ mặt khó tả.
Luật sư Trần gọi điện thoại ở ngoài cửa một lúc, lúc quay lại, sắc mặt ủ rũ, chắc hẳn là bị mắng, sau đó thu xếp xe đưa Thẩm Đại trở về Cù gia.
Thẩm Đại mất một lúc để bình tĩnh lại, không thể tin được chính mình sẽ nói ra những lời này, có những quyết định như vậy. Nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần, anh đã nghĩ tới tất cả những hậu quả xấu nhất có thể xảy ra, trong lòng vẫn kiên định như cũ.
Đây là đứa con của anh, trước khi anh cảm nhận được nó, anh đã có tình cảm với nó, anh muốn sinh ra nó.
Anh khác với Thẩm Tần, động cơ và kết quả khác nhau.
Khi Cù Mạt Dư tức giận đi tới phòng Thẩm Đại, pheromone gỗ hắc đàn quen thuộc làm Thẩm Đại phát run. Cù Mạt Dư nói đúng, hắn có vô số cách làm anh "tự nguyện", Cù Mat Dư thậm chí không cần thủ đoạn, chỉ cần sử dụng pheromone áp chế là có thể khiến anh khóc lóc đầu hàng. Anh đã nghĩ đến tất cả những hậu quả đó, nhưng phải vượt qua được nỗi sợ hãi và bản năng khuất phục Alpha, anh mới có thể bảo vệ con mình.
"Anh muốn làm gì, cho rằng không đủ tiền sao?" Cù Mạt Dư khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt đen bất động nhìn chằm chằm Thẩm Đại, cảm giác bức bách lập tức tràn ngập cả phòng.
Thẩm Đại hít sâu một hơi, cố hết sức ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng Cù Mạt Dư: "Thứ nhất, tôi không muốn tiền, chúng ta đã phân chia tài sản, không mắc nợ lẫn nhau. Thứ hai, chúng ta đã ly hôn, đứa trẻ này là của tôi, tôi chỉ có thể xét nghiệm quan hệ huyết thống mới có thể đòi cậu phí nuôi dưỡng. Tôi sẽ không làm điều đó và cậu cũng sẽ không cho tôi cơ hội đó. Vì vậy đứa trẻ này không liên quan gì đến cậu, nó sẽ không nhận một phân tiền nào của cậu. Thứ ba, tôi sinh xong sẽ lập tức xóa dấu ấn, nếu không tôi sẽ không hợp tác."
Cù Mạt Dư cười lạnh nhạt, tràn đầy khinh thường: "Anh cho rằng anh thông minh?"
Thẩm Đại mím chặt môi.
"Anh cho rằng anh có thể khống chế tôi? Chỉ với bản thân anh? Với một cái dấu ấn? " Lồng ngực Cù Mạt Dư phập phồng vì tức giận, lời nói cùng hành động của Thẩm Đại đều chạm đến những điều cấm kỵ của hắn. Hắn không thể chịu được một Omega lợi dụng dấu ấn để điều khiển hắn, đây khác nào ngang nhiên khiêu khích quyền lực của hắn!
"Tôi không muốn "khống chế" cậu, nhưng..." Thẩm Đại theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng, run run nói, "Cậu không thể giết con của chúng ta... con của tôi."
Cù Mạt Dư hơi nheo mắt, mấy từ "con của chúng ta" khiến trái tim của hắn thắt lại. Hắn đứng dậy đi về phía Thẩm Đại.
Thẩm Đại rụt vai, mỗi bước Cù Mạt Dư đi tới đều khiến anh muốn xoay người bỏ chạy. Anh rất sợ người này, từ thân phận, giới tính, thể chất, gen, anh đều không tìm được điểm nào có thể chống lại hắn, nhưng anh không chạy trốn.
Cù Mạt Dư đứng trước mặt Thẩm Đại, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt hốc hác của Thẩm Đại, hắn chợt mềm lòng, trầm giọng nói: "Ngoan nào, được rồi, anh đừng làm chuyện vô ích."
Thẩm Đại cắn môi dưới, dùng đau đớn duy trì ý chí, anh rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Năm đó, cha cậu cũng ép buộc mẹ cậu như này sao."
Con ngươi của Cù Mạt Dư co rút, hắn lạnh lùng nói: "Anh không xứng được so sánh với bà ấy. Bà ấy không phải là người vợ bình thường của cha tôi, bà ấy là Omega đỉnh cấp. Bà ấy gả vào Cù gia hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Sinh ra tôi chính là sứ mệnh của bà ấy."
Thẩm Đại khàn giọng nói: "Cậu có biết, bà ấy bị ép giết con của mình đau khổ đến như thế nào không?"
"Sự việc xảy ra luôn có lý do của nó. Không cần phải có nguyên nhân mới có kết quả, mà kết quả quyết định nguyên nhân. Bà ấy vốn không có đứa con đó, nếu không sẽ không có tôi." Cù Mạt Dư ở trước mặt thật lạnh lùng, dùng giọng dịu dàng mà nói ra những lời thật tàn nhẫn, "A Đại, tôi nói rồi, chỉ cần anh ngoan ngoãn, tôi sẽ đối xử tốt với anh. Tôi sắp đính hôn. Cuộc hôn nhân này có thể giải quyết một số vấn đề khủng hoảng. Anh không thể có dấu ấn của tôi, tôi cũng không thể có một đứa con ngoài giá thú. Nghe lời, đừng làm tôi khó xử."
Thẩm Đại ngơ ngác nhìn Cù Mạt Dư, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ. Thời điểm nhìn người đàn ông này từ xa, anh luôn ảo tưởng rằng hắn tốt về mọi mặt, anh từng cho rằng Cù Mạt Dư là alpha hoàn hảo nhất trên thế giới này, là một vị thần được ông trời phái đến để cứu anh hết lần này đến lần khác. Chỉ sau khi mọi chuyện sụp đổ, anh mới nhận ra rằng, Cù Mạt Dư mà anh tưởng tượng, hóa ra chỉ tồn tại trong tưởng tượng của anh mà thôi. Cù Mạt Dư thực sự, được bao bọc bởi vẻ ngoài đẹp đẽ, chễm chệ ngồi trên cao. Hắn độc ác, thực dụng, ích kỷ và tàn nhẫn. Hắn chỉ biết tính toán lãi lời và tranh giành từng nước đi, hắn đè bẹp mọi quân trên bàn cờ. Hắn tỉ mỉ thiết kế vai trò và chức năng cho mỗi người, xác định cách dùng người vào các thời điểm khác nhau, theo các tình huống khác nhau. Cuối cùng, tấn công, hỗ trợ hay vứt bỏ, tất cả đều tùy thuộc vào sự quyết định của hắn.