Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Edit: Mon

Cù phu nhân đưa Thẩm Đại đến một bệnh viện tư nhân, bác sĩ khám bệnh cho anh là một bác sĩ lớn tuổi, có vẻ như đã nghỉ hưu rồi nhưng được mời trở lại.

Lúc bác sĩ nhìn thấy Thẩm Đại, Cù phu nhân sợ anh xấu hổ nên đợi ở bên ngoài, nhưng anh vẫn xấu hổ. Vì tình hình hiện tại của mình, anh chỉ có thể che giấu cảm xúc, miêu tả tình hình cho bác sĩ.

Bác sĩ nghe xong, gật gật đầu: "Cậu đã ly hôn, pheromone người chồng trước là cấp S, cậu muốn sinh đứa nhỏ, sau đó xóa ký hiệu."

Thẩm Đại muốn giải thích thêm về mối quan hệ mà bác sĩ chỉ tóm tắt trong vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết nên đành gật đầu.

"Trong trường hợp này, cách tốt nhất là nhờ chồng cũ của cậu phối hợp và trích xuất một ít pheromone từ tuyến thể của anh ta, hỗ trợ cậu trong quá trình mang thai. Sau khi sinh con, có thể xóa ký hiệu ngay."

"Hắn ta không đồng ý để tôi sinh con ra, nên sẽ không giúp tôi."

Bác sĩ nhướng mày: "Vậy tại sao cậu lại đồng ý ly hôn? Anh ta không thể ly hôn khi cậu đang mang thai, chỉ cần không ly hôn, chỉ cần cậu muốn sinh con, anh ta chắc chắn phải phối hợp với cậu."

Thẩm Đại cụp mắt xuống, sự tình đằng sau chuyện này rất phức tạp, anh làm sao có thể giải thích với một người xa lạ: "Bác sĩ, còn có biện pháp nào nữa không? Tôi có thể sử dụng pheromone phổ thông hay pheromone tổng hợp nhân tạo không?"

"Trên lý thuyết là có thể, cả đời tôi làm bác sĩ khoa sinh sản, đã giúp rất nhiều Omega sử dụng pheromone thay thế để hỗ trợ hoặc chữa trị các loại bệnh. Tuy nhiên, pheromone của Alpha cấp S quá mạnh, rất khó bị thay thế. Tôi chưa bao giờ gặp trường hợp này, xác suất quá thấp, dù là trường hợp thành công hay thất bại đều rất hiếm thấy. Thai nhi bây giờ còn nhỏ, nhu cầu về pheromone của Alpha không rõ ràng, thai nhi càng lớn thì ảnh hưởng của pheromone Alpha lên đứa trẻ cũng tăng theo. Theo kinh nghiệm của tôi mà phán đoán, tỷ lệ thành công rất thấp."

Thẩm Đại sắc mặt tái nhợt, bờ môi khẽ run, bất lực cúi đầu.

Bác sĩ có chút đồng tình nhìn Thẩm Đại: "Đứa trẻ này có thể sinh ra hay không, sau khi sinh ra có khỏe mạnh hay không, thậm chí trong khi sinh nó ra cậu có thể an toàn hay không, tôi đều không thể đảm bảo cho cậu. Nếu như Alpha của cậu không thể giúp cậu, cậu vẫn nên bỏ nó đi."

Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Đại chịu đựng thống khổ, hỏi: "Không có... biện pháp khác sao?"

"Gần như không có, nếu như cậu không bị đánh dấu thì sẽ dễ dàng hơn. Không đánh dấu, pheromone của Alpha sẽ không dung hợp sâu với thai nhi trong bụng cậu, như vậy dùng pheromone thay thế cũng không thành vấn đề."

Thẩm Đại khó chịu đến không biết làm sao, muốn đút tay vào túi áo thực nghiệm, hoảng hốt sờ soạng nửa ngày mới nhận ra đã lâu lắm rồi mình không mặc áo thực nghiệm. Anh đã chuẩn bị xong hết mọi chuyện, vì đứa nhỏ này nên khi từ bỏ mọi chuyện cũng không cần cân nhắc đáng hay không đáng, chỉ biết bản thân anh có nguyện ý làm vậy hay không, nhưng cuối cùng vẫn không giữ lại được. Rốt cuộc, trằn trọc mấy đêm, đem hai mươi tám năm kinh nghiệm và sự nỗ lực của bản thân từng lớp từng lớp máu chảy đầm đìa bóc xuống, phơi bày bản thân chân thật nhất, hy sinh bi thảm, cuối cùng hạ quyết tâm, bây giờ xem ra chỉ như một trò đùa.

Nhưng mà, Thẩm Đại đã vô số lần tưởng tượng về việc gặp đứa trẻ này trong tương lai, anh cảm thấy trong cơ thể mình lặng lẽ nảy mầm một hạt giống dịu dàng. Anh bắt đầu mong mỏi sẽ có được một người hết lòng yêu thương mình vô điều kiện, chẳng lẽ còn chưa kịp gặp mặt đã phải tạm biệt sao?

Mãi cho đến khi xác định mình sẽ mất đi đứa bé này, Thẩm Đại mới hiểu tại sao mình lại kiên trì như vậy, thậm chí có chút điên cuồng mà muốn sinh đứa bé này ra. Bởi vì, anh muốn có một gia đình. Anh chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, bà ngoại ở bên cạnh anh không được mấy năm, trái tim anh đặt vào Cù Mạt Dư bị khinh thường và dẫm nát. Không bao lâu sau, bà ngoại không còn nữa, anh sẽ không còn người thân. Không có người thân, anh không còn nhà, chỉ nghĩ chút thôi Thẩm Đại đã bị nỗi cô đơn vô bờ bến nuốt chửng.

Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, có lẽ đây là vận mệnh của anh.

Bác sĩ thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Thẩm Đại, an ủi nói: "Cậu còn trẻ, sẽ có một cuộc đời mới, cũng sẽ tìm được Alpha cùng mình kết hôn sinh con, hãy nhìn về phía trước."

Thẩm Đại vội vàng lau đi nước mắt, khàn khàn nói: "Cảm ơn bác sĩ."

"Không cần cảm ơn, tôi không giúp gì được cho cậu cả."

"Bác sĩ có thể giúp tôi nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật, xóa sạch kí hiệu được không?" Thẩm Đại cố hết sức kiềm chế, nhưng âm thanh vẫn run rẩy: "Tốt nhất là hôm nay, tốt nhất là bây giờ."

Anh "trả lại" ký hiệu cho Cù Mạt Dư, xem như là quà đính hôn của anh tặng cho hắn.

"Quá vội vàng." Bác sĩ nhìn đồng hồ: "Phải làm một loạt kiểm tra, tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu bây giờ không thích hợp để phẫu thuật, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ thu xếp."

"Cơ thể tôi rất khỏe, không có vấn đề gì." Thẩm Đại bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào mắt bác sĩ: "Tôi muốn lập tức xóa sạch kí hiệu." Pheromone gỗ Hắc Đàn đã từng làm anh yêu thích không thôi bây giờ đến cả một giây anh cũng không muốn ngửi thấy. Anh muốn lập tức thoát khỏi, thoát khỏi ký hiệu mà Cù Mạt Dư để lại trên cơ thể và linh hồn của anh, anh không muốn cùng kẻ muốn giết chết con anh có chút liên quan nào.

Bác sĩ rất khó xử, lại nhìn đồng hồ: "Thời gian thật sự quá vội vàng." Ông cầm điện thoại trên bàn lên: "Tiểu Triệu, đến văn phòng của tôi một chuyến."

Một lúc sau, một y tá gõ cửa đi vào, Cù phu nhân đang đợi ở cửa cũng đi vào, dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Đại.

Ánh mắt Thẩm Đại trống rỗng nhìn bà, trong mắt hiện lên sự tĩnh lặng.

Vẻ mặt của Cù phu nhân nhanh chóng trầm xuống.

Bác sĩ và y tá đang thảo luận xem họ có thể dành thời gian cho ca phẫu thuật vào hôm nay hay không, đồng thời cực kỳ cung kính dò hỏi ý kiến của Cù phu nhân.

"Hôm nay lập tức phẫu thuật?" Cù phu nhân lo lắng mà nhìn Thẩm Đại: "Cậu không cần gấp như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cậu, hôm nay không còn sớm nữa."

Thẩm Đại cứng ngắc lắc đầu: "Cầu xin phu nhân, tôi muốn lập tức xóa sạch ký hiệu." Pheromone Alpha như cơn ác mộng, một mặt phóng thích sinh lý lệ thuộc và ký ức ngọt ngào, một mặt bày ra lời nói hành động vô tình và sự nhẫn ghê tởm. Hơi thở gỗ Hắc Đàn lạnh ráo không hề khiến anh vui mừng và mộng tưởng, ngược lại giống xiềng xích trói buộc anh, không ngừng siết chặt, siết chặt rồi lại siết chặt, hút cạn máu anh, cướp đi hơi thở của anh, mang đến cho anh đau đớn cùng sợ hãi vô tận.

Anh chỉ muốn tránh xa.

Cù phu nhân yên lặng nhìn Thẩm Đại một hồi, sau đó quay đầu hỏi bác sĩ: "Hôm nay thu xếp được không?"

Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi kiến nghị không nên vội vàng như vậy, huống hồ thể chất của cậu Thẩm cũng không quá tốt. Nhưng nếu cậu Thẩm yêu cầu, chúng tôi có thể tăng ca." Ông lần nữa hướng về phía Thẩm Đại:"Cậu Thẩm, xóa ký hiệu và phá thai cần phải được thực hiện cùng lúc, cậu đã sẵn sàng chưa?"

Thẩm Đại ngơ ngẩn mà nhìn bác sĩ. Anh muốn cùng lúc phá bỏ đứa nhỏ này sao? Hôm nay sao, hiện tại sao?

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng sao?

"Nhất định phải...cùng lúc sao?" Thẩm Đại thấp giọng hỏi.

Y tá nhẹ giọng nói: "Hai chuyện này nên làm cùng lúc. Sau khi gây mê xong, thai nhi sẽ không giữ được. Mặc dù xóa ký hiệu là phẫu thuật xâm lấn nhỏ, nhưng ảnh hưởng của việc phá thai đối với cơ thể tương đối lớn, sợ là cơ thể cậu không thể chịu nổi."

Thẩm Đại hơi cúi đầu, bất động nhìn bụng của mình. Anh chưa từng bất lực như lúc này, cũng chưa từng rơi vào quyết định khó khăn như lúc này.

"Thẩm tiên sinh, cậu có thể lại suy xét một chút, vì sức khỏe của bản thân."

Đầu óc Thẩm Đại hỗn loạn, chợt lóe lên một tia chớp sáng như sao băng, anh liều mạng muốn "bắt lấy" tia sáng đó. Đột nhiên anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn y tá chằm chằm: "Tôi có thể chỉ xóa ký hiệu được không?"

Cô y tá bị ánh mắt sáng ngời của anh làm cho sửng sốt: "Hả?"

"Hả?"

"Nếu tôi xóa ký hiệu, đứa trẻ này có thể dùng pheromone thay thế được không?" Thẩm Đại quay đầu nhìn bác sĩ, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.

Bác sĩ có chút khó hiểu: "Ý của cậu là?"

Cù phu nhân cũng khó hiểu nhìn Thẩm Đại, bà bắt đầu lo lắng cho trạng thái tinh thần của Thẩm Đại.

"Nó mới ba tuần tuổi, ảnh hưởng của pheromone Alpha đối với nó vẫn chưa lớn, đúng không?" Thẩm Đại kích động đứng lên: "Nếu như bây giờ tôi xóa sạch ký hiệu, không có ký hiệu này, nó có thể sử dụng pheromone thay thế, phải không!?"

Cô y tá có chút đồng tình nhìn Thẩm Đại: "Thẩm tiên sinh, có thể cậu không nghe rõ, ca phẫu thuật cần gây mê, thuốc mê sẽ khiến thai nhi..."

"Không gây mê."

Ba người trong phòng khiếp sợ nhìn Thẩm Đại.

Sắc mặt Thẩm Đại tái nhợt, uể oải, chỉ có một đôi mắt kiên định và tỉnh táo.

Vị bác sĩ già tháo kính xuống, dùng sức xoa xoa trán, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Bác sĩ, ông cũng vừa nói rồi, chỉ cần không có cái ký hiệu này, tôi có thể dùng pheromone thay thế để hỗ trợ cho việc sinh con." Thẩm Đại nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, dùng đau đớn để khiến bản thân mình tỉnh táo. "Thừa dịp đứa bé chưa hình thành, đối với pheromone của Alpha vẫn chưa ỷ lại, hiện tại giúp tôi xoá bỏ kí hiệu, tôi có thể... không tiêm thuốc gây mê."

Y tá hít vào một hơi: "Chuyện này.... Thẩm tiên sinh, chuyện này quá điên cuồng. Mặc dù xoá bỏ ký hiệu chỉ là phẫu thuật xâm lấn nhỏ, nhưng dù sao đó cũng là một ca phẫu thuật, người bình thường không thể nào chịu nổi sự đau đớn này."

Thẩm Đại gằn từng chữ một: "Tôi không phải người bình thường."

Cù phu nhân định thần lại, kéo Thẩm Đại sang một bên: "A Đại, cậu bị điên rồi sao, không tiêm thuốc gây mê? Cậu, cậu không cần như vậy, Mạt Dư mặc dù là con trai tôi, thế nhưng.... không đáng để cậu phải làm như vậy."

"Con của tôi đáng giá." Thẩm Đại nhẹ nhàng nắm tay Cù phu nhân, mỉm cười nói: "Tôi không phải vì hắn, hiện tại những lời này nghe có vẻ chưa đủ kiên định, nhưng chờ tôi xoá bỏ sạch sẽ ký hiệu, chờ đến khi chúng tôi không còn bất kì mối quan hệ nào, con của tôi cũng chỉ là con của một mình tôi, tôi là vì bản thân mình."

Cù phu nhân yên lặng nhìn Thẩm Đại, đột nhiên nước mắt mãnh liệt rơi xuống, bà nắm lấy tay Thẩm Đại, như khóc như cười mà nói: "Tôi năm đó nếu như có một nửa dũng khí như cậu bây giờ thì đã không thống khổ cả đời. Cậu đi đi, đừng để bản thân mình hối hận."

_____

Mai mốt quay lại đòi con thì tui đấm vào mặt Cù Mạt Dư :))))


Bình Luận (0)
Comment