Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Edit: MinHy

Thẩm Đại bất đắc dĩ hỏi: "Ở đâu?"

"Nhà chính."

"...Tôi sẽ không đến đó." Mỗi khi Thẩm Đại nghĩ đến Cù gia, lồng ngực lại đau nhói. Tất cả những ký ức ngọt ngào đều bị hủy hoại thành đau thương, thống khổ, tất cả đều lưu lại ở ngôi nhà kia, giống như mạng nhện và tro bụi ở nơi không dễ thấy, nhưng nó thực sự tồn tại.

Cù Mạt Dư do dự một lúc: "Vậy đến căn hộ ở trung tâm thành phố đi."

Thẩm Đại trầm mặc một lát, mới nói: "Phu nhân muốn gặp Khâu Khâu thật sao?"

"Khâu Khâu?"

"Biệt danh của đứa trẻ."

"Khâu Khâu" Cù Mạt dư cẩn thận nghiền ngẫm, cảm thấy cách gọi này rất đáng yêu, chỉ cần đọc thôi cũng đã có cảm giác ngọt ngào, "Bà ấy muốn gặp."

Thẩm Đại hít một hơi thật sâu: "Tôi đi bế con xuống."

Thẩm Đại trở lại phòng, đem đồ dùng cần thiết cho vào balo, nhận con từ Trình Tử Mai, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô, bất đắc dĩ nói: "Là mẹ hắn muốn gặp Khâu Khâu."

Trình Tử Mai gật đầu: "Mau đi đi."

Khâu Khâu ê ê a a với Trình Tử Mai, giống như nói lời tạm biệt.

Lúc bọn họ đi xuống lầu, lão Ngô đã đợi ở cửa xe, vừa nhìn thấy Khâu Khâu, ánh mắt lão bừng sáng lên, thậm chí có chút hưng phấn.

Lúc Thẩm Đại ngồi vào trong xe, Khâu Khâu còn chưa nhận ra điều đó, nhưng cửa xe vừa mới đóng lại, Khâu Khâu chợt sững người, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Cù Mạt Dư. Cù Mạt Dư chưa kịp nói lời nào, Khâu Khâu đã bẹt miệng, khóc rống lên.

Tiếng khóc này khiến ba người lớn trong xe giật mình, âm lượng của tiếng khóc trong một chiếc ô tô đóng kín cửa cũng ngang với áp lực lên tim khi ở gần dàn loa công suất lớn trong hộp đêm.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa." Thẩm Đại vuốt lưng Khâu Khâu, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Cù Mạt Dư.

Cù Mạt Dư nhăn mày, nhớ tới Thẩm Đại ngày đó nói Khâu Khâu sợ hắn, hắn chính là cha ruột của nhãi ranh này, sợ hắn cái gì chứ?!

Nỗi sợ của Khâu Khâu đối với Cù Mạt Dư vô cùng cụ thể. Nhóc con xoay người, cố sức vặn vẹo thân thể, quay mông hướng về phía Cù Mạt Dư, hai tay nhỏ hướng về phía cửa sổ ô tô, cố gắng thoát khỏi nơi này.

Thẩm Đại bị tiếng khóc của Khâu Khâu khiến cho vừa đau đầu vừa đau lòng, anh giải phóng pheromone, một tay vỗ Khâu Khâu, một tay lục balo.

"Anh tìm gì?" Cù Mạt Dư giúp Thẩm Đại kéo khóa, nhân cơ hội cúi người lại gần, ngửi pheromone của Thẩm Đại. Pheromone của Thẩm Đại vốn rất nhạt, nhưng chỉ cần cảm nhận được một chút cũng đủ khiến cơ thể hắn nóng lên.

"Một con gấu xám nhỏ."

Cù Mạt Dư tìm thấy món đồ chơi chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay hắn trong balo, đồng thời sắc mặt cũng thay đổi.

Thứ đồ chơi kia tỏa ra mùi hương nồng đậm của gỗ, là pheromone của Bạch Hướng Vãn.

Thẩm Đại cầm gấu bông, nhét vào trong lòng Khâu Khâu: "Ngoan, đừng khóc nữa."

Khâu Khâu ôm gấu bông, dưới sự trấn an bằng pheromone của Bạch Hướng Vãn, tiếng khóc nhỏ đi một chút, em bé nấc lên liên tục, cơ thể vẫn giãy giụa theo hướng ngược lại với Cù Mạt Dư, đôi mắt giống như ngâm trong nước, cực kỳ đáng thương.

Cù Mạt Dư xanh mặt: "Đây là cái gì?"

Thẩm Đại vội vàng trấn an Khâu Khâu, phớt lờ Cù Mạt Dư. Chẳng lẽ muốn anh trả lời, đây là đồ chơi của trẻ sơ sinh? Anh đưa tay ra, lấy trong balo một cái bình nhỏ, phun trên người một ít.

Trong xe, mùi hương của Bạch Hướng Vãn càng trở nên nồng đậm.

Cù Mạt Dư tức giận siết chặt tay: "Anh đang làm cái gì vậy, anh mang theo pheromone của Bạch Hướng Vãn bên người?"

Thẩm Đại bình tĩnh giải thích: "Đây là pheromone thay thế được làm từ dịch tuyến thể của Bạch sư huynh. Khâu Khâu thích mùi hương này, em bé cần pheromone thay thế trong quá trình trưởng thành."

"Con nên dùng của tôi." Cù Mạt Dư bị tiếng khóc của Khâu Khâu làm cho bực bội không thôi. Omega của hắn thế mà dùng pheromone trấn an của alpha khác. Hắn chưa bao giờ nhục nhã như thế này!

Thẩm Đại lạnh lùng nhìn hắn: "Con chưa từng gặp cậu, hiện tại rất sợ cậu, cậu đối với em bé mà nói chỉ là một người xa lạ đã từng uy hiếp nó."

Cù Mạt Dư á khẩu không trả lời được. Nhớ tới sự tình phát sinh vào tối ngày hôm đó, hắn hối hận không thôi. Hắn chưa bao giờ hành sự vì kích động, vì sao trước mặt Thẩm Đại lại nhiều lần hành động ngu xuẩn?

Thấy Khâu Khâu khóc đến nỗi không thở nổi, Thẩm Đại không biết phải làm thế nào, anh mở cửa xe: "Cậu cho tôi địa chỉ, tôi đi taxi tới."

"Anh đừng xuống xe." Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, đè nén oán giận cùng ủy khuất, mở cửa, ngồi lên ghế phụ.

Cách một vách ngăn buồng lái, pheromone của Cù Mạt Dư thành công bị cản trở. Giác quan của Khâu Khâu chưa phát triển đầy đủ, rất nhanh ngửi thấy pheromone của Thẩm Đại và Bạch Hướng Vãn, nhóc con dần bình tĩnh trở lại. Thẩm Đại nhẹ nhàng dỗ dành, thấp giọng ngâm nga một bài hát ru, hy vọng Khâu Khâu sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, bình thường khóc xong như vậy sẽ mệt mỏi, khi mệt mỏi sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, ngủ không được sẽ rất khó chịu.

Cù Mạt Dư ngồi ở ghế phụ, không ngừng nhìn trộm Thẩm Đại qua gương chiếu hậu, nhìn thấy anh rũ mắt, nhẹ nhàng dỗ dành con của bọn họ, sự kiên nhẫn cùng dịu dàng khiến người ta rung động. Ánh mắt của Cù Mạt Dư bất giác trở nên ôn nhu.

Đó là omega của hắn, đó là con của họ, ba người bọn họ xứng đáng được ở bên nhau.

Khâu Khâu nửa đường ngủ thiếp đi, khi đến nơi, lão Ngô mang theo túi của Thẩm Đại, đưa họ lên lầu. Cù Mạt Dư chỉ có thể đi theo phía sau, thậm chí không dám đi cùng thang máy với Khâu Khâu.

"Cậu Thẩm, đây là alpha nhỏ phải không? Thật dễ thương, tiếng khóc cũng rất lớn." Lão Ngô liên tục nhìn về phía Khâu Khâu.

Thẩm Đại gượng cười: "Đúng vậy, ngại quá, làm phiền rồi."

"Không có gì, có đứa nhỏ nào mà không khóc." Lão Ngô cười nói, "Chà, phu nhân nhất định rất vui vẻ."

Khi hai người vào phòng, Cù phu nhân dường như đã đợi rất lâu, lập tức từ trên sô pha đứng dậy, bước nhanh tới: "Thẩm Đại... Cậu có khỏe không?"

Thẩm Đại nhìn thấy Cù phu nhân, trong lòng tràn đầy cảm động. Nếu không có bà, sẽ không có Khâu Khâu, cả đời này anh sẽ không quên ân tình này, anh bình tĩnh cười nói: "Phu nhân, đã lâu không gặp, chúng tôi ổn. "

Cù phu nhân nhìn Khâu Khâu đang ngủ, thận trọng đưa tay ra nhưng không dám chạm vào, như thể đây là một giấc mộng đẹp, mong manh không thể chịu được áp lực của hiện thực. Bà mỉm cười nhưng vành mắt đã sớm đỏ hoe, nhìn Khâu Khâu không chớp mắt, ngón tay áp lên môi, kìm nén mà run rẩy.

Thẩm Đại không thể tưởng tượng được giờ phút này trong lòng bà có bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt, anh nhỏ giọng nói: "Phu nhân có muốn ôm em bé một chút không?"

"Bé, em bé đang ngủ."

"Không sao đâu, nhóc con vừa mới khóc mệt, ngủ rồi sẽ không dễ tỉnh đâu."

Bà Cù đưa tay ra, cánh tay mảnh khảnh mấy lần thay đổi góc độ, bà nóng lòng muốn thử, nhưng dường như không biết bắt đầu như nào. Bà đã quá lâu không bế con, không biết cách bế một thứ quý giá, mong manh thế nào cho đúng.

Cuối cùng, nhờ sự trợ giúp của Thẩm Đại bà đã ôm được Khâu Khâu vào lòng mình. Khâu Khâu chép miệng hai cái, mí mắt hồng hồng run run, nhưng không tỉnh dậy.

Cù phu nhân thở ra một hơi, nhìn Thẩm Đại, như trút được gánh nặng mà bật cười.

Thẩm Đại nhẹ giọng nói: "Chúng ta bế em bé vào trong phòng đi." Cù Mạt Dư rất nhanh sẽ tới đây, không thể để hắn gần Khâu Khâu.

Cù phu nhân ôm Khâu Khâu vào phòng ngủ, rõ ràng phòng ngủ có chiếc giường đôi một mét tám rất lớn, bà vẫn muốn ôm em bé vào trong lòng, vui mừng nhìn, nói: "Em bé đáng yêu quá, giống Cù Mạt Dư lúc nhỏ."

Thẩm Đại có chút ngượng ngùng.

Cù phu nhân ý thức được những lời này không nên nói, "Nhóc con sao lại khóc vậy?" Bà cố ý chuyển chủ đề, đáng tiếc chủ đề này lại càng ngường ngùng.

Thẩm Đại nghe thấy tiếng Cù Mạt Dư bước vào cửa, chỉ có thể nói thật: "Em bé sợ hãi Cù tổng, không thể ở quá gần cậu ấy."

Bà Cù sửng sốt: "Vì sao vậy?"

"..." Thẩm Đại thực sự không biết giải thích như thế nào.

Cù phu nhân mơ hồ đoán ra được điều gì, trong lòng thở dài một tiếng: "Vậy không cho nó tới gần."

Hai người ở trong phòng một lúc, bà Cù hỏi rất nhiều về Khâu Khâu, bao gồm cả việc tại sao Khâu Khâu lại có pheromone của alpha khác, Thẩm Đại đã thành thật trả lời.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh trầm thấp của Cù Mạt Dư truyền tới: "Tôi có thể vào không?"

Thẩm Đại vội vàng đứng dậy, mở hé cửa chỉ để hở một khe nhỏ, ló đầu ra: "Khâu Khâu ngủ rồi."

Cù Mạt Dư ngửi thấy mùi nồng đậm của cây bạch du trên người Thẩm Đại, kìm nén sự ghen tuông trong lòng, trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện được không?"

Thẩm Đại cảnh giác nhìn Cù Mạt Dư, anh không muốn đi ra ngoài, càng không muốn Cù Mạt Dư đi vào. Lần cuối cùng Cù Mạt Dư nói muốn cùng anh "nói chuyện", hắn đã làm gì?

Cù Mạt Dư làm dịu tư thế của mình: "Tôi sẽ không làm gì anh, tôi chỉ muốn nói chuyện."

Thẩm Đại quay đầu nhìn Khâu Khâu, nghiêng người đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhìn thẳng Cù Mạt Dư, lạnh lùng cảnh cáo: "Mẹ cậu ở chỗ này, đàng hoàng một chút, được không?"

Cù Mạt Dư chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, giống như bị Thẩm Đại tát một cái, ở trong mắt Thẩm Đại, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Thích sử dụng vũ lực? Động dục bất cứ nơi nào?

Lúc trước hắn bị lửa giận cùng ghen ghét làm cho mờ mắt, hiện tại hắn tỉnh táo, hắn biết rất rõ mình muốn Thẩm Đại. Dù là thực sự yêu thích hay muốn chiếm hữu, hắn đều không thể chịu đựng được việc Thẩm Đại ở bên người khác. Trong thời kỳ mẫn cảm, sự khao khát người này khiến hắn như bị tra tấn. Bất kể dùng thủ đoạn gì, hắn muốn omega của mình và đứa nhỏ ngoan ngoãn mà trở về bên hắn!


Bình Luận (0)
Comment