cmt với lại cho tui biết tuổi và giới tính của LeLe đi, tui tra google mãi cũng không ra.
Nay 1k chữ xem còn ai dám chê ngắn
141.
“Đồ con của gái bán hoa!”
“Mày là con chuột dơ nhất khu ổ chuột này đấy!”
“Cái đồ hôi thối!!”
Nó cố chống lại những đòn đánh của lũ trẻ khu ổ chuột nhưng tiếc rằng thân thể đã lâu không được ăn no chẳng có mấy sức để đấu tranh cho bản thân.
Bọn trẻ kéo nó vào trong một cái hẻm nhỏ để đánh tôi, tôi chỉ có thể ôm đầu co lại chịu đựng.
“Sau này mày cũng nằm xuống cùng mẹ mày d,ạng chân phục vụ cho đàn ông thôi!”
Lời nói của một đứa trẻ đã chạm đến lòng tự trọng của nó, nó không ghét mẹ nó nhưng nó ghét cay ghét đắng việc mẹ nó giang hai chân để một tên lạ mặt cưỡi lên.
Nó dùng sức bật dậy túm lấy đứa trẻ vừa nói xong mà đấm thật mạnh vào mặt đứa trẻ.
Dường như không ngờ nó sẽ phản kháng lại, bọn trẻ phải khựng lại mấy giây mới vội kéo nó ra khỏi người bạn mình ra.
Nhân lúc bọn trẻ còn đang xem đứa bé kia có bị sao không, xong lại quay qua tiếp tục đánh nó tiếp.
Lần này nó không chịu đựng, nó dù đánh đạp đau đến đâu cũng đáp lại bọn trẻ khu ổ chuột vài cái.
142.
Lúc nó thoát được tay bọn trẻ thì trời cũng chập tối, nó mang một thân bẩn thỉu đau nhức về nhà.
Mở cửa ra, đón nó không phải là cái ôm ấm áp của bao bà mẹ thường mà là cái nhìn sắc lạnh của mẹ nó với nó.
Khi thấy cả người nó đầy bụi bẩn, mặt lấm lem bùn đất thì mẹ nó chẳng mấy bận tâm chỉ chú ý đến quần áo đã rách tả tơi của nó.
‘Chát’
Nó ôm mặt cuối đầu nhìn mẹ nó, nó biết bà tức giận vì bản thân đã không giữ kĩ áo quần chứ không phải bạn thân ham chơi nên bị trừng phạt.
Người mẹ của nó luôn tiếc từng mảnh vải cũng như tiền, quần áo cũng là do nhặt từ đống rác người ta đem vứt đi về mang cho nó mặc.
Làm gái bán hóa thứ chưa bao giờ thiếu chính là tiền boa nhưng bà vẫn tiếc không dùng lên người con mình một tờ tiền vì bà lo nếu mua đồ cho nó sẽ không có tiền mua đồ, mỹ phẩm để giữ mãi nhan sắc xinh đẹp.
Nó biết rõ vậy nhưng cũng chưa từng oán giận một câu dù sao bà là người quyết định cho nó sống thay vì dìm nó xuống nước để bớt đi gánh nặng.
143.
Có đôi khi nó ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù ở khu ổ chuột thối nát nhưng ánh mặt trời cao vuốt kia vẫn luôn chiếu xuống nơi đây.
Nắng mang hơi ấm chiếu lên người nó giúp nó đỡ lạnh đi phần nào. Cũng vì vậy mà nó thích nhất là ánh mặt trời, như ban hơi ấm đến bên nó, như chiếu rọi khoảng tăm tối sâu bên trong một đứa trẻ ngây dại.
‘Rầm’
Nó từ từ rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn người mẹ của mình đang quấn quýt với một gã đàn ông mập.
Nó rất biết điều mà đứng lên mở cửa rồi đi ra ngoài, như thường lệ ngồi thục xuống cạnh cửa nhà.
Quả nhiên là vậy, ánh sáng vốn chỉ trong thoáng chốc.
144.
Khi nó tròn mười một tuổi, một nhóm người tự xưng là người từ cục an ninh quốc gia đến đây để cải thiện cuộc sống người dân khu ổ chuột.
Nó chẳng mấy quan tâm đến họ nhưng trong đám cục an ninh quốc gia kia lại có một người đàn ông vô cùng dịu dàng lại gần gũi.
Ngày đầu tiên nó gặp hắn là sau khi bị mẹ đánh rồi đuổi ra khỏi nhà. Người đàn ông một thân tây trang sạch sẽ cúi người hỏi nó có làm sao không rồi mang nó đi sát trùng.
Lần đầu nhận lấy sự ấm áp từ tình người, nó ngơ ngác nhìn khuôn mặt ôn hòa dưới chiếc kính trông lại càng vô hại.
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo người đàn ông, đầu cuối xuống chẳng dám nhìn thẳng.
145.
“Sao mày cứ không nghe lời vậy hả? Ly nước cũng bê không xong thì làm được cái gì? Tại sao tao lại sinh mày ra cơ chứ!”
Nó cuối đầu không giám đối diện với mẹ, dưới chân là mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào chân nó.
Nó làm sai bị mẹ phạt đứng lên thủy tinh, chân đau lắm.
Tránh Thục không biết từ đâu chui vô mà bế nó lên, hắn nói: “Cô cứ bình tĩnh, trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện sao cô lại bắt bé đứng lên mảnh vỡ?”
Mẹ nó thấy vậy thì càng điên hơn, vung tay muốn tát Tránh Thục một cái sẵn muốn đoạt nó từ tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng né đi cú đánh ấy, móc ra trong túi vài tờ trăm tệ rồi đưa cho người phụ nữ.
Thấy tiền, tính cách bà dịu hẳn đi. Bà hừ một tiếng quay người lại, Tránh Thục hiểu bà để hắn mang nó đi liền ra khỏi nhà.
Cảm thấy trước ngực có chút ươn ướt, hắn nhẹ nhàng nâng nó lên khỏi ngực.
Gương mặt tinh xảo nhỏ bé kia hiện tại nước mắt đầm đìa, dù khóc cũng không kêu ra tiếng.
Im lặng chịu đựng.