Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

Chương 70

212.

Lâm Huy ôm con quạ đen mà nhìn nó chằm chằm, cậu cảm nhận được luồng không khí quen thuộc.

Chớp mắt một cái, xung quanh thay đổi, bắt đầu quay về lúc mà không có Lâm Huy ở đây.

Chỉ thấy Kiều Túc đang ngồi trên nền đất, hắn nhìn lên trời một lúc như suy tư gì đấy.

Thời gian cứ trôi đi nhanh, bọn người thí nghiệm kia đều mang thức ăn cho hắn rất nhiều cũng đều đều.

Đều là những món bổ, ngon nhưng Kiều Túc tuyệt nhiên không đụng vào chỉ khi mà hắn không cầm cự nổi mới ăn một chút.

Cứ thế khi Lâm Huy biến mất thì hai tháng trôi qua.

Cậu thấy Kiều Túc chẳng làm gì cả chỉ nhìn lên bầu trời như đang chờ điều gì đó.

Lâm Huy biết, hắn đang chờ cậu.

Hôm ấy, khi Kiều Túc đang ngồi như mọi khi thì nhóm nghiêng cứu viên mặc đồ bảo hộ đi đến lôi hắn đi.

Không như mọi khi, lần này hắn dãy dụa tấn công những người xung quanh nhưng bị áp chế lại.

Trước khi bị lôi vô căn phòng còn quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Lâm Huy cảm thấy không đúng.

Tại sao mọi lần hắn đều không phản kháng gì nhưng hôm nay lại phản kháng?

Tại sao lại hoảng loạn như vậy?

Cậu quay đầu quan sát xung quanh thì chợt nhận ra, không còn người nào nữa chỉ toàn xác động vật nằm la liệt trên đất.

Còn có cô đang gom 2 3 cái xác lại mang đi vứt, để lại trên nền đất mấy vệt máu đã khô.

Như nhận ra điều gì đó, Lâm Huy vội chạy theo Kiều Túc.

213.

Vẫn như mọi lần, tứ chi hắn giang rộng ra bị trói lại trên chiếc bàn sắt lạnh.

Bên cạnh bàn Kiều Túc nằm còn có một bàn nhỏ chứa con quạ.

Nhìn nó rất quen thuộc, là con quạ mà khi nảy cậu bế lên!

Con tim cậu hẫn đi một nhịp rồi nhìn chằm chằm vào Kiều Túc.

Cậu trông thấy đôi mắt hắn láo liên nhìn khắp nơi bên trong căn phòng sáng.

Nhìn thật sáng nhưng sâu bên trong lại tối đến lạ.

Trong đôi mắt đen láy của người thanh niên, lần đầu tiên trong những năm tháng ở cạnh hắn cậu thấy Kiều Túc lộ ra sự tuyệt vọng nơi đáy mắt.

Trái tim Lâm Huy thắt lại, tiếc thay cuộc đời của một người con trai, dường như mọi điều tồi tệ trên đời này đều đổ dồn lên hắn.

Người thực hiện phẫu thuật chỉ có ba người, Hà Nghi, con gái cả của bà ta và Hà Ngọc.

Cô con gái cả trên tay cầm thịt người rồi nhét vào miệng Kiều Túc, cô ta mỉm cười rồi nói: "Thưởng thức đi."

Sau đó hình ảnh máu me xuất hiện, bình thường Hà Nghi chỉ đứng bên cạnh ra lệnh cho nghiêng cứu viên giải phẫu.

Nhưng hôm nay, chính bà ta tự cầm giao giải phẩu cho Kiều Túc.

Hà Nghi cầm con dao rồi không chút lưu tình đặt lên bụng hắn, thật nhẹ nhàng rạch một đường.

Sau đó liền rạch hai vạch ngăn trên lẫn dưới cái đường mới rạch kia, như là một cánh cửa vậy.

Hà Ngọc đeo găng tay rồi lật miếng hai miếng thịt ra khỏi cơ thể Kiều Túc.

Máu bắn tung tóe lên chiếc áo phòng hộ của bọn họ, Hà Ngọc hơi nhíu mày, cô ả đưa miếng thịt của Kiều Túc cho chị gái mình.

Cô chị vui vẻ cầm lấy miếng thịt dính đầy máu không ngại gì mà bỏ vào miệng vui sướng nhai.

Lâm Huy chứng kiến tất cả, đưa tay lên miệng như muốn nôn.

Bên cạnh, con quạ đang nằm trên bàn mổ cũng được những nghiêng cứu viên khác rạch bụng ra.

Bọn họ lấy hết nội tạng của nó ra bên ngoài xong lại lui ra một góc bên phòng.

Hà Nghi hiện tại cầm trên tai trái tim của Kiều Túc, nó vẫn đang đập nhưng cũng đang yếu dần.

Hà Nghi cầm trái tim quay ra đằng sau, thật cẩn thận mà đặt nó vào trong lòng con quạ.

Xong cô con gái cả của bà ta cầm trên tay thứ nước gì đó có màu xanh lá đục.

Ả đưa cho mẹ mình để bà ta nhỏ ba giọt nước đấy lên trái tim Kiều Túc,xong khâu xác con quạ lại.

Cứ thế xong cuộc phẫu thuật, ném con quạ về lại chỗ cũ mà Kiều Túc ngồi.

214.

Lâm Huy quay lại hiện thực, cậu bần thần.

Bản thân cậu chứng kiến Kiều Túc bị mổ sẻ, bị moi tim.

Chứng kiến từng hơi thở hắn yếu dần rồi tắt hẳn.

Trái tim cậu lại lần nữa đau thắt lại, đôi lệ lại lần nữa chảy dài trên gương mặt nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment