Kẻ Thù Bên Gối

Chương 160

Trong phòng không có hồi đáp, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời anh ta nói.

Dukabad rất không thích, hung hăng đạp cửa phòng, bực bội nói:

– Chảnh gì mà chảnh? Lúc trước chúng ta biết nhau, anh chẳng phải cũng không có gì, không là gì cả như tôi thôi à? Thằng này trở mặt nhanh thật!

– Ngài Dukabad, mời!- Cố Huy lại tiễn khách.

– Tôi sẽ đi, không cần anh đuổi ha!- Dukabad tức giận trừng mắt với Cố Huy- Lúc trước lúc tôi quen anh ta, không biết anh còn ở đâu đâu, hừ!

Anh ta xoay người bỏ đi, còn hậm hực nói với các thuộc hạ:

– Người đó trước kia hứa với tôi, sau này lên làm “liệp vương” sẽ mời tôi về làm vệ sĩ cho anh ta, hiện tại để ý cũng không thèm để ý đến tôi, anh ta đúng là cái đồ không giữ chữ tín!

– Chủ nhân, “liệp vương” là gì?

– Vậy mà cũng không hiểu? “Liệp vương” chính là người khống chế tình hình chính trị đương thời, người quyết định sách lược thương mại to lớn, chi phối hết thảy chìm nổi trên thế giới, thắng thua đều do anh ta định đoạt!!!

– Thật là lợi hại…

– Bạn tôi mà, đương nhiên lợi hại, chúng tôi còn từng ngủ chung một phòng, ăn chung một chén cơm, còn…

… … …

Cố Huy nhìn theo bóng lưng Dukabad, cảm thấy thật cạn lời, tính tình Dukabad này quả thực không giống người của tầng lớp thượng lưu, chính như lời chủ nhân nói, cho dù anh ta có tiền, cũng không thể tắm sạch mùi chợ búa trên người, vẫn còn nồng nặc đến thế.

Nhưng đây cũng chứng tỏ Dukabad là người có cá tính, trọng tình trọng nghĩa, nhớ tình bạn cũ!!!

Sáng sớm dẫn theo đoàn vệ sĩ đến gây chuyện, chẳng qua chỉ muốn lôi người bạn cũ Thân Đồ Dạ này ra, cũng muốn chứng thực xem anh ta có phải thực sự có người bạn gái mà tình nguyện dùng tính mạng để bảo vệ không…

Sau khi có được đáp án, anh ta lần nữa nhắc lại chuyện xưa, chẳng qua chỉ muốn ôn lại kỷ niệm với Thân Đồ Dạ, đáng tiếc Thân Đồ Dạ bẩm sinh lạnh lùng, không nhận tình cảm của anh ta, khiến anh ta hụt hẫng không cam, cho nên mới vừa đi vừa lải nhải.

Nhưng mà Cố Huy không thể hiểu chính là, nếu chủ nhân đã quen Dukabad, tại sao còn kêu họ điều tra anh ta?

Lúc ấy khi chủ nhân đọc tư liệu của Dukabad, hoàn toàn giống như đang xem một người xa lạ, còn đánh giá không tốt về anh ta?

Vậy thì lạ quá…

Trong phòng, Lăng Tuyết tò mò hỏi:

– Hóa ra anh quen Dukabad à? Sao chưa từng nghe anh nhắc đến vậy?

– Là chuyện hơn mười năm trước rồi- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Khi đó còn rất nghèo, là dưới đáy nhân sinh, quen biết anh ta cũng là ngẫu nhiên, sau đó cùng vào sinh ra tử, trải qua một sự kiện, nhưng chỉ là ở chung mấy tháng, sau đó chạy tứ tán, không còn liên lạc.

– Hóa ra là vậy- Lăng Tuyết gật đầu.

– Mười mấy năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả nhân tính- Thân Đồ Dạ day trán- Cho nên quen biết trước kia cũng không thể chứng mình được gì, khi anh biết em muốn đi bàn chuyện làm ăn với anh ta, vẫn sai người đi điều tra anh ta, xem anh ta như người xa lạ để thẩm tra, như vậy sẽ chính xác hơn, không dễ mắc lỗi!

– Anh làm việc thật chu đáo- Lăng Tuyết giúp anh chỉnh lại áo.

– Bởi vì là chuyện của em- Thân Đồ Dạ ngước lên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thâm tình- Anh không cho phép xuất hiện sai lầm gì! Nếu là những người khác, chút chuyện nhỏ đó, anh sẽ trực tiếp giao cho Cố Huy Lôi Quân làm.

– Biết anh tốt với em rồi- Lăng Tuyết hôn chụt lên trán anh.

– Vậy em báo đáp anh thế nào đây? Hửm?

Thân Đồ Dạ tách mở hai chân cô ra, để cô ngồi lên đùi anh, sau đó anh đẩy lên, cô liền áp sát vào người anh không chút khe hở, cự long dưới thân đang say ngủ lại ngóc dậy, cương lên muốn khởi xướng chiến tranh…

Loại tư thế cực kỳ nóng bỏng gợi tình này, anh làm sao ngồi yên cho được?

– Đừng làm loạn mà- Hai tay Lăng Tuyết chống lên vai anh, cắn môi dưới, ngượng ngùng nói- Bên ngoài còn có người đó!

– Họ không dám vào đây đâu…

Thân Đồ Dạ áp mặt vào trước ngực Lăng Tuyết, lưu luyến hôn, hương vị này, mùi thơm này, khiến anh yêu thích không rời.

– Nhưng họ sẽ nghe thấy tiếng động mất…- Lăng Tuyết sợ sệt- Ban ngày ban mặt, anh có thể tạm nghỉ chút không?

– Không thể, anh muốn…

Thân Đồ Dạ bá đạo mạnh mẽ đỡ lấy gáy của Lăng Tuyết, say đắm hôn môi cô…

Lửa tình triền miên, lại bị nhen nhóm…

Bên ngoài, sắc mặt Cố Huy tái mét, lại nữa rồi, sa mạc lời…

***

Trong phòng, dưới sự chứng kiến của luật sư, Lãnh Thanh Mặc và Dukabad trao đổi hợp đồng, đồng loạt ký tên của mình xuống.

Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng, Tần Tuệ kích động không thôi.

– Được rồi, cuối cùng các người không cần bám riết lấy tôi nữa rồi, tôi cũng sáng tỏ nỗi lòng, có thể chơi nhẹ tay hơn rồi- Dukabad nốc cạn ly rượu vang trong tay, nhếch mày cười lạnh- Nhưng Lãnh Thanh Mặc này, anh rất có bản lĩnh đấy!

– Ngài Dukabad…- Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình nói- Tôi hoàn toàn không hiểu hàm ý trong câu nói này của ngài.

Tần Tuệ ở bên cạnh phiên dịch.

– Anh đừng giả bộ với tôi làm gì- Dukabad cười lạnh lùng- Tìm một người giả đến thay thế Cung Thiên Long bàn chuyện với tôi, cuối cùng vẫn thành công, bản lĩnh như vậy không phải người bình thường có thể làm được.

– Ngài chê cười rồi- Lãnh Thanh Mặc vẫn tao nhã như vậy- Lúc trước tôi đã giải thích với ngài rồi, Thiên Long sức khỏe yếu, ốm liệt giường, không thể đích thân đến bàn chuyện cùng ngài, mà đây lại là cơ hội cuối cùng của chúng tôi, chúng tôi thật sự thân bất do kỷ, mới phải dùng đến cách này. Hơn nữa, sau khi sự việc xảy ra, tôi cũng đã thành thật nói rõ chân tướng với ngài, hơn nữa còn nhắc nhở ngài cân nhắc xem có muốn hợp tác với chúng tôi không!

Tần Tuệ lại phiên dịch lại lời Lãnh Thanh Mặc không sót chữ nào.

Dukabad cười vang, liên tục gật đầu:

– Cho nên tôi mới nói đây là chỗ lợi hại của anh, tuy rằng hết thảy đều là âm mưu của anh, nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện ký hợp đồng với anh! Bởi vì anh quá lợi hại, lại có thể mời được người phụ nữ của Thân Đồ Dạ đến làm thế thân, điều này chứng tỏ năng lực anh phi phàm, hợp tác với anh, đương nhiên có lời chứ không lỗ!

– Nói đến cùng, vẫn là ngài Thân Đồ khoan dung, không trách tôi- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười.

Tần Tuệ phiên dịch lại.

– Anh không cần khiêm tốn…- Dukabad nhìn Lãnh Thanh Mặc- Trên đời này, tôi vốn chỉ khâm phục một mình Thân Đồ Dạ, hiện tại tôi lại bắt đầu bội phục anh rồi, cơ mưu của anh, tuyệt đối không dưới Thân Đồ Dạ đâu!

– Không dám!- Lãnh Thanh Mặc hơi cúi đầu, không phải với Dukabad, mà là với Thân Đồ Dạ, không ai dám so sánh ngang hàng với Thân Đồ Dạ, anh lại càng không dám.

Tần Tuệ đang chuẩn bị phiên dịch, Dukabad giơ tay cắt ngang lời chị ta:

– Câu này không cần dịch, tôi nhìn là hiểu!

– Vâng!- Tần Tuệ lui sang một bên.

– Lãnh Thanh Mặc, tôi rất mong chờ, cái ngày mà anh với Thân Đồ Dạ so chiêu, đến cuối cùng sẽ có kết quả gì- Dukabad đứng lên- Tôi mỏi mắt chờ mong!

Nói xong, anh ta xoay người rời đi, đầu không ngoảnh lại, chỉ nói:

– Sau nửa tháng, tôi sẽ đến thành phố Hải gặp Cung Thiên Long thật, bàn cụ thể hạng mục hợp tác với cô ấy, các người có thể về làm công tác chuẩn bị rồi.

– Vâng, chúng tôi biết rồi- Tần Tuệ đáp- Ngài Dukabad đi thong thả!

Dukabad cuối cùng cũng đi rồi, trong phòng lấy lại yên tĩnh, Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt, một thuộc hạ lập tức ra ngoài đứng gác, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

– Anh Lãnh, Dukabad nói vậy là có ý gì?- Tần Tuệ bất an hỏi- Không lẽ anh ta không tin chúng ta? Tôi nghe thế nào cũng thấy mấy câu nói của anh ta có ẩn ý gì khác?

– Chuyện này giải quyết rất thuận lợi, họ khó tránh đồn đoán linh tinh, nhưng chúng ta ngay thẳng là được, không cần quan tâm- Lãnh Thanh Mặc cười nhạt, tao nhã thưởng trà.

– Xin lỗi, đều là lỗi của tôi- Tần Tuệ vô cùng áy náy- Chuyện này rõ ràng do tôi khởi xướng, anh cũng là không còn cách nào, không thể không làm vậy, hiện tại người khác đều hoài nghi anh có dã tâm, tôi thật hổ thẹn.

– Đủ rồi- Lãnh Thanh Mặc không muốn nói tiếp đề tài này nữa- Gọi điện báo tin vui này cho Thiên Long đi, sau đó chuẩn bị chuyên cơ về nước.

– Vâng.

***

Lăng Tuyết ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, nghe thấy điện thoại có âm báo tin nhắn, cầm lên xem, là Lãnh Thanh Mặc gửi đến:

– Tôi đang trên đường về, lần nữa cám ơn em, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ đáp tạ!

– Khách sáo rồi, tạm biệt!- Lăng Tuyết gửi tin nhắn hồi đáp.

Trong đầu hiện lên gương mặt anh tuấn lịch lãm của Lãnh Thanh Mặc, còn có cặp mắt trong vắt như trời quang sau mưa kia, nếu nói anh có dã tâm, cô thế nào cũng không tin nổi, chỉ là Thân Đồ Dạ nói đúng, mặc kệ cô tin hay không, sau này nên cố gắng ít qua lại thì hơn.

Hơn nữa chuyện nhà họ Cung vô cùng phức tạp, mà một người ngoài như cô, luôn không thích hợp can dự quá sâu.

Bởi vì nhớ đến chuyện Lăng Ngạo, Lăng Tuyết muốn mau chóng trở về.

Đến chiều, Thân Đồ Dạ thức dậy, cô liền nói muốn về New York, anh sảng khoái đồng ý, dặn Cố Huy đi sắp xếp chuyên cơ ngay.

Năm giờ chiều, chuyên cơ cất cánh quay về New York, Lăng Tuyết nhìn thấy tầng mây trắng muốt bên ngoài ô cửa, trong lòng chồng chất tâm sự.

Nghĩ đến chuyện Lăng Ngạo, nghĩ đến mười mấy năm tình nghĩa, có khi nào vì chuyện này mà đứt đoạn hay không?

– Đang nghĩ gì đó?- Thân Đồ Dạ đặt văn kiện trong tay xuống, ôm Lăng Tuyết vào lòng- Nếu nghĩ đến người đàn ông khác, anh sẽ giận đó.

– Em đang nghĩ đến chuyện của Lăng Ngạo- Lăng Tuyết thẳng thắn nói- Từ nhỏ đến lớn, bọn em như hình với bóng, sống nương tựa vào nhau, em xem anh ấy như anh trai của mình, cảm thấy anh ấy chính là người thân duy nhất trên đời này của em, chỉ là… Tình cảm của anh ấy với em đã có chút…

– Anh ta thích em!- Thân Đồ Dạ vẫn bình đạm như vậy, giống như đây chẳng phải chuyện lớn lao gì- Nhưng vậy thì đã sao? Giờ em đã là người của anh, hơn nữa người em thích không phải anh ta, mà là anh. Em nói rõ ràng với anh ta là được!

– Nhưng…- Lăng Tuyết khó xử- Em sợ anh ấy không tiếp nhận được!

– Có gì không tiếp nhận được?- Thân Đồ Dạ buồn cười nói- Với một cô gái không thích mình, anh ta còn có thể làm ra chuyện kỳ quái gì? Thản nhiên đối mặt, về sau còn có thể làm bạn, bằng không ngay cả làm bạn bè cũng không được nốt. Anh ta muốn kết quả như vậy sao?

– Anh nói nghe thật nhẹ nhàng- Lăng Tuyết trừng mắt với anh- Anh không phải người trong cuộc, làm sao có thể lĩnh hội được cảm nhận của anh ấy?

– Vậy em muốn thế nào?- Thân Đồ Dạ buông tay- Không thể vì sợ anh ta thương tâm khổ sở mà tiếp tục giấu diếm mối quan hệ của chúng ta chứ? Huống hồ em muốn giấu cũng chẳng giấu nổi nữa rồi, chắc hẳn anh ta đã biết.

– Đúng vậy…- Lăng Tuyết thở dài- Chỉ có thể thẳng thắn nói rõ với anh ấy.

– Vậy thì đúng rồi- Thân Đồ Dạ hài lòng gật đầu- Tốt lắm, chúng ta vô phòng ngủ một giấc nhé!

Hết chương 160
Bình Luận (0)
Comment