Kẻ Thù Bên Gối

Chương 98

Đêm đó, người bên Thân Đồ Dạ là Lăng Tuyết, mà sáng nay Cung Thiên Long xuất giá, tấm thân vẫn còn trinh trắng.

Cho đi lần đầu tiên của chính mình, mới có thể gả cho Thân Đồ Dạ mà không chút sơ hở.

Còn người được nhận, Cung Thiên Long hy vọng phải là… Lãnh Thanh Mặc!!!

***

Hôn lễ gia đình bình thường thường được cử hành từ rất sớm, sáng sớm đã đi rước dâu, chỉ là bây giờ đã hơn chín giờ sáng, Cung Thiên Long và Lãnh Thanh Mặc vẫn còn ở trong phòng chưa đi ra.

Tần Tuệ mặt mày ủ dột, nhất định là lúc nãy chị đã nói lỡ lời, khiến cô Cung không được vui, cảm xúc của cô ấy nhất định đã bị ảnh hưởng rất lớn, nếu không giờ này sao còn chưa ra ngoài, anh Lãnh cũng đã vào đó khuyên được một lúc rồi, cũng không biết tình hình thế nào.

– Tần quản gia!- A Văn vội vàng đi vào thông báo- Bên ngài Thân Đồ đã xuất phát rồi, tính thời gian, chắc một tiếng nữa sẽ đến đây!

– Ừ, tôi biết rồi- Tần Tuệ phất tay- Mọi người mau chóng chuẩn bị đi, mang thảm đỏ ra trải, hôm nay chân của cô Cung và ngài Thân Đồ đều không thể chạm đất, đi đến đâu phải trải thảm đỏ đến đó, như vậy mới may mắn.

– Vâng- A Văn lập tức đi chuẩn bị.

Tần Tuệ nhìn đồng hồ, rất sốt ruột, ngài Thân Đồ sắp đến rồi, cô Cung còn chưa thấy bóng dáng, trang điểm thay đồ ít nhất cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, không được, phải đến gõ cửa mới được.

Tần Tuệ bước nhanh lên lầu, đi đến cửa phòng của Cung Thiên Long, đang chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy bên trong hình như truyền ra tiếng ngâm khẽ như có như không…

Tần Tuệ giật mình, nghe ngóng cẩn thận, hình như không có, chẳng lẽ chị nghe nhầm?

Anh Lãnh và cô Cung ở bên trong, sao có thể có âm thanh như vậy được?

Thế nhưng, bây giờ có nên gõ cửa hay không?

Xưa nay anh Lãnh làm việc rất có thứ tự, trước giờ luôn không mắc sai sót, anh không thể không biết bây giờ thời gian rất khẩn cấp, có lẽ anh đang bàn bạc chuyện hôn lễ hôm nay với cô Cung chăng?

Chỉ là lỡ như họ quên mất thời gian thì sao?

Ngài Thân Đồ đã xuất phát, trước giờ ngài ấy không thích chờ đợi, vì hôn lễ này, họ đã hao tổn biết bao công sức, trả giá nhiều như vậy, ngay thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Tần Tuệ vẫn gõ cửa phòng:

– Anh Lãnh!

Bên trong không có hồi âm, Tần Tuệ nghĩ, Lãnh Thanh Mặc không thể nói chuyện, chắc không thể trả lời chị, lại gõ cửa phòng tắm vài lần nữa, gọi:

– Anh Lãnh, cô Cung!

– Chuyện gì vậy?- Cung Thiên Long đáp, chỉ là giọng nói có hơi lạ.

– Ngài Thân Đồ đã xuất phát rồi- Tần Tuệ cung kính nói- Có lẽ khoảng một tiếng nữa sẽ đến nơi.

– Biết rồi!- Cung Thiên Long đáp- Lát nữa sẽ gọi chị vào.

– Vâng- Tần Tuệ lui ra, nhưng luôn cảm thấy giọng nói của cô Cung lạ quá, có phải cô ấy đang khóc không? Ai da, có lẽ vậy, dù sao cô ấy cũng không có tình cảm với ngài Thân Đồ, bây giờ thật sự phải xuất giá, trong lòng ít nhiều sẽ có chút bất an.

***

Bên trong…

Lãnh Thanh Mặc còn đang ở trong cơ thể Cung Thiên Long, yêu thương không rời tay, luyến tiếc rút ra.

Cung Thiên Long thì đang ôm mặt anh, hôn anh say đắm.

Lãnh Thanh Mặc nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của cô, biểu cảm trên mặt là lưu luyến thật sâu.

– Chúng ta phải ra ngoài rồi- Cung Thiên Long dán vào bên tai Lãnh Thanh Mặc nói- Đến giờ rồi!

Lãnh Thanh Mặc chậm rãi mở to mắt, thâm tình nhìn Cung Thiên Long, tròng mắt trong suốt thấm đẫm tình yêu, nước gợn lăn tăn, giống như gợn sóng cuối cùng trong đầm biếc, dịu dàng đến độ sắp tràn ra nước…

– Anh Thanh Mặc!

Cung Thiên Long nhìn anh đầy yêu thương gợi tình, mười mấy năm qua, họ đều che giấu rất tốt, chôn chặt mối tình như trân bảo này xuống tận đáy lòng, chỉ là vừa rồi, họ không thể tiếp tục che giấu nữa, để cho tất cả tình cảm bộc phát ra hết trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi này…

Mấy năm nay, cô rất kiềm chế, nhưng anh lại càng kiềm chế hơn cô.

Họ chôn giấu tất cả tình yêu cho nhau sâu trong lòng, một khi bùng nổ liền như mãnh thú và nước lũ, càng không thể cứu vãn!!!

Anh “yêu” chưa đủ, cô cũng “cho” chưa đủ.

Nếu có thể, họ hy vọng có thể ôm chặt đối phương mãi, vĩnh viễn không rời nhau…

Chỉ là từng giọt thời gian trôi đi nhắc nhở họ, họ phải đối mặt với sự thật rồi.

Nhất định phải ra ngoài.

Cuối cùng, Lãnh Thanh Mặc lưu luyến không nỡ buông Cung Thiên Long, cũng rút ra ngoài.

Nước mắt Cung Thiên Long lăn dài, bàn tay đặt trên lưng anh trượt xuống, trong tim, trong cơ thể, đều là hư không…

Lãnh Thanh Mặc bước ra khỏi bồn tắm, lau người mặc quần áo, sau khi làm xong hết thảy, ngoảnh lại nhìn Cung Thiên Long một lần, rồi xoay người bước đi, đến bên cạnh cửa, anh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lại quay đầu nói với Cung Thiên Long:

– Mấy hôm nay Lăng Tuyết đến “kỳ nguyệt san”, em nhớ xử lý gọn gàng, đừng để Thân Đồ phát hiện sơ hở.

Nói xong, anh ra ngoài…

Cung Thiên Long nhíu mày, ngay cả chu kỳ kinh nguyệt của Lăng Tuyết mà anh cũng biết?

Hai người họ…

Anh ấy đối với cô ta, có phải cũng có tình cảm đặc biệt gì không?

***

Chiếc Lincoln chạy trầm ổn trên đường, Thân Đồ Dạ ngồi ở băng sau, một tay chống trán, giữa vùng lông mày ẩn chứa mệt mỏi, trong đầu cứ mãi nghĩ đến “Cung Thiên Long”, không biết thế nào, tâm trạng lại có cảm giác nặng nề khó tả.

Anh xoay chiếc nhẫn kim cương đen trên ngón tay, nhắm mắt suy tư, trong đầu thoáng hiện lên một loạt cảnh tượng, mỗi một chi tiết ngày trước anh và Cung Thiên Long bên nhau, anh phân loại chúng ra, như lại có vài thứ ràng buộc nhau, ảnh hưởng nhau…

Vả lại thứ đó, chính là tình cảm!!!

Đột nhiên, anh nhớ đến khuya hôm qua chiếc nhẫn đen trên ngón tay của Cung Thiên Long tuột ra rơi xuống đất, lại nghĩ đến bộ dạng mấy hôm trước Cung Thiên Long tháo thế nào cũng tháo không ra, bỗng chốc hiểu ra, mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh, khóe môi nhếch lên độ cong lạnh lùng:

– Lãnh Thanh Mặc, anh giỏi lắm!

Reng reng reng…

Điện thoại reo vang, là Cố Huy gọi tới, Thân Đồ Dạ nhận máy.

– Chủ nhân, đã điều tra ra, điện thoại của cô Cung bị hạn chế bởi một hacker tên Phí Mạn, nhưng mà người này tối qua đã xuất cảnh, em đang điều tra hắn làm việc cho kẻ nào.

– Không cần tra nữa- Thân Đồ Dạ ra lệnh- Tôi đã nhờ Trác Tuyệt điều tra một việc, tài liệu đã được gửi đến hộp thư của tôi, cậu in ra cho tôi.

– Vâng.

***

Hôm nay, tưng bừng còn có nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Phong kết hôn cùng Nhan Nhược Hi, hôn lễ này nhà họ Hoắc tổ chức linh đình chưa từng có.

Không chỉ mời rất nhiều khách khứa cả hai giới chính trị thương nghiệp, còn mời truyền thông từ khắp nơi trên thế giới tiến hành đưa tin toàn bộ quá trình hôn lễ.

So ra, hôn lễ của Thân Đồ Dạ và Cung Thiên Long càng thêm kín đáo và ít ồn ào.

Nhưng người của năm gia tộc lớn là ba của Hoắc Vân Phong, Hoắc Kiều Cương, lại không tham gia hôn lễ trong gia đình mình, mà đến dự lễ cưới của Thân Đồ Dạ, bởi vì với họ mà nói, Thân Đồ Dạ có tầm ảnh hưởng trực tiếp đến hưng suy sau này của gia tộc họ.

Hoắc Phi Vân sáng sớm đã không thấy tăm hơi, Hoắc Vân Phong nghĩ cô đã đi dự hôn lễ của Thân Đồ Dạ.

Dù sao quan hệ của Hoắc Phi Vân và Hoắc Vân Phong rất tốt, anh cũng không mấy để ý chuyện này.

Sáng sớm, Hoắc Vân Phong liền đến chăm sóc cô dâu xinh đẹp yêu kiều Nhan Nhược Hi của anh, chuẩn bị cùng cô sánh bước tiến vào lễ đường.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, chiếc Lincoln đã chạy vào lối mòn dẫn đến biệt thự họ Cung, lúc này, điện thoại anh reo vang, là Hoắc Phi Vân gọi đến.

Thân Đồ Dạ nhận máy:

– A lô!

– Thân Đồ!- Hoắc Phi Vân vội nói- Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, bây giờ anh đang ở đâu? Em đến tìm anh nhé?

Thân Đồ Dạ thản nhiên đáp:

– Tôi đang trên đường đến nhà họ Cung rồi, có chuyện gì hôm nào nói sau!

Nói xong, anh chuẩn bị cúp máy…

– Khoan đã- Hoắc Phi Vân vội gọi anh lại- Thân Đồ, anh nghe em nói đã, chuyện này quan trọng lắm, em muốn giáp mặt nói rõ ràng với anh, ở chỗ em có rất nhiều bằng chứng có thể chứng minh Cung Thiên Long không phải…

– Bằng chứng?- Thân Đồ Dạ nhướng mày, bất mãn nói- Phi Vân, em hẳn phải biết tôi ghét nhất là người khác giở trò sau lưng tôi.

– Em biết, em biết, em biết…- Hoắc Phi Vân lòng nóng như lửa đốt- Cho nên em không làm gì mờ ám sau lưng anh, em chỉ nhận được một ít tin tức quan trọng, mà mấy tin này vô cùng mấu chốt, đều là về vị hôn thê Cung Thiên Long của anh… Bây giờ anh muốn kết hôn với cô ta, sao em có thể không báo tin này với anh chứ? Anh thật sự sẽ bị người khác lừa…

– Ai dám lừa dối Thân Đồ Dạ tôi?- Thân Đồ Dạ ngắt lời Hoắc Phi Vân- Em cảm thấy tôi dễ bị lừa như vậy à?

– Thân Đồ, em không phải có ý này…

– Mấy tấm ảnh lần trước, cũng là em gửi cho Thân Đồ Phong Hoa đúng không?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng hỏi.

Hoắc Phi Vân ngẩn người, cô nhờ người khác dùng email nặc danh gửi cho Thân Đồ Phong Hoa, làm đến bí mật như vậy, vẫn bị anh phát hiện, hoặc có thể, anh chỉ đang suy đoán, nhưng trong lòng đã có đáp án, xác định suy đoán của mình là đúng.

– Phi Vân, tôi biết tâm ý của em, nhưng chuyện tình cảm là điều rất thiêng liêng, tôi không có phép trong tình yêu của tôi lẫn bất cứ tạp chất nào!!!- Thân Đồ Dạ trịnh trọng cảnh cáo- Cái em gọi là tin tức, tôi không có hứng thú, hôm nay tôi kết hôn, nếu em có thời gian thì đến uống rượu mừng, đương nhiên, tôi biết chắc em không rãnh rỗi, vì hôm nay anh trai em cũng kết hôn mà.

– Thân Đồ…

– Tạm biệt- Thân Đồ Dạ không muốn nghe thêm nữa, trực tiếp cúp máy.

Bên kia, sắc mặt Hoắc Phi Vân tái xanh, tối qua cô thức trắng đêm, dựa theo manh mối Bạch Tấn Sinh cung cấp đích thân điều tra “Cung Thiên Long”, lại để cô phát hiện ra Cung Thiên Long kia là đồ giả!

Phát hiện ra sự thật, cô kích động không thôi, cả đêm đi thu thập bằng chứng, lúc này vẫn còn ngồi trong xe, đã gọi điện cho Thân Đồ Dạ, chỉ mong có thể ngăn cản được hôn lễ này, không ngờ Thân Đồ Dạ hoàn toàn không muốn nghe.

Hoắc Phi Vân nổi điên, cô không cam lòng, nói với tài xế:

– Đến nhà họ Cung.

– Vâng!

Maserati chuyển hướng chạy đến nhà họ Cung, Hoắc Phi Vân không bỏ cuộc, chụp loại toàn bộ bằng chứng gửi tin nhắn sang cho Thân Đồ Dạ, còn ghi vài câu:

– Thân Đồ, Cung Thiên Long sắp kết hôn với anh là đồ giả, tên thật của cô ta là Lăng Tuyết, là một ca sĩ nghiệp dư hạng ba, không cha không mẹ, một cô nhi xuất thân từ cô nhi viện Thánh Tâm…
Bình Luận (0)
Comment