Chương 11: Mai Thu Quỳnh
Rít… gào… vừa nấp xong Thần Cơ đã nghe thấy tiếng rit gào của một con yêu thú, tiếng rít gào vừa dứt, hắn lại nghe thấy một tiếng nữ nhân thét lên, tuy tiếng thét này nghe qua rất uy lưc nhưng Thần Cơ lại nghe ra sự mệt mỏi, bất lực lại có chút đau buồn. ‘mọi người mau tản ra, ai có thủy hệ và thổ hệ linh lực vây nó lại, các người khác dùng công kích tấn công nó.’
Vừa nói xong đã thấy hơn mươi người lao ra khỏi đám người đang chay trốn, kết thành một vòng tròn vây quanh con yêu thú lại, tất cả đều thi triển một loại ấn pháp, hơn mười sọi xiêng xích từ chỗ từng người bay về phía con yêu thú, các sợi xích đó là từ thổ hệ và thủy hệ linh lực tạo thành. Trận pháp đã thành, yêu thú cũng được vây khốn, bên ngoài vũ kỹ các loại được triển khai tất cả đồng loạt được tung về phía con yêu thú, nó không những không bị thương mà nó còn càng thêm cuồng bạo.
Thấy thế môt thanh niên nam tử đang ở trong trận pháp la lên: ‘nhị tỷ đi mau, chay về phía tam thúc cầu viện bọn đệ ở lại dữ chân nó.’, nữ nhân không những không đi mà còn định thi triển một vũ kỹ nào đó. ‘ta sẽ không để ai phải ngã xuống một lần nữa.’, nữ nhân bướng bỉnh nói.
Nhìn kĩ lại con yêu thú đang bị vây khốn kia, Thần Cơ hỏi: ‘cây con đó là yêu thú gì?’, cây con trả lời: ‘Hỏa Nham Mãng yêu thú hệ rắn, hậu duệ của Thất Thải Thôn Thiên Xà, thực lực lục giai cao cấp tương đưng hóa thần hậu kỳ, mang hỏa và thổ thuộc tính.’, cây con vừa dứt lời Thần Cơ đã thâm mắng “mẹ kiếp cái sơn mạnh này nuôi rắn sao?”.
Hắn lại đưa mắt về phía nữ nhân như điên cuồng kia, nàng mặc một thân hồng y, gương mặt thiếu nữ chưa trải sự đời, đôi mắt tinh nghịch của một tiểu cô nương, đôi môi đỏ không cần tô son, trên đôi môi ấy có vương một vài giọt máu. Khiến ai nhìn thấy cũng thương sót cho tiểu cô nương ấy. Nhưng nhìn xuống dưới khuôn mặt đễ thương đó là một bộ nhực phụ huynh ngoại cỡ, một vòng eo con kiến, cặp mông cũng không hê thua kém, đôi chân cũng phải gọi là dài, tà váy đỏ chắc do chiến đấu với con rắn kia mà chỗ bị cháy, chỗ bị xẻ ra lộ ra làn da trắng như mỡ đông của nàng.
Nhìn nàng đang lăng không mà đứng, hai tay kết ấn trươc ngực, váy áo, tóc dài ngang hông tung bay theo từng ngọn gió do linh lực của nàng tạo ra. Thấy thế Thân Cơ không nhịn đươc mà cảm thấy thật tội lỗi với ý nghĩ của hắn hiện tại, nghĩ xong hắn còn nhìn xuống đũng quân, lúc này nó đã bị thứ bên trong đội lên, trong đầu xuất hiện tiếng của cây con: ‘tên biến thái này trẻ không tha già không thương.’, hắn bị mắng như vậy cũng thấy đỏ mặt, cũng nói lại một câu: ‘một cái cây thì biết gì về tình cảm con người mà lên tiếng.’, nghe vậy cây con cũng khinh bỉ không thèm nói gì.
Thiếu nữ áo đỏ, mặt học sinh thân hình phụ huynh kia là nhị tiểu thư Mai gia, con gái gia chủ Mai Túc, người này có ba người con một gái hai trai, con tri lớn là Mai Anh Tuấn thiên tài hàng đầu của Mai gia trong thế hệ trẻ, con trai út là Mai Anh Tú cũng là một thiên tài nhưng so với anh trai thì thấp hơn một chút, còn cô con gái thứ hai tên Mai Thu Quỳnh thiên phú trác tuyệt hiện tại đã là nguyên anh cảnh trung kỳ, chỉ thua anh trai một cảnh giới nhỏ. Nàng được cha, canh trai và cả em trai cũng rất cung chiều.
Lân này Mai gia cũng vào Bạch Mai sơn mạch cho hậu bố lịch luyện, lần này nàng nghe nói phái nam sơn mạch có một loại hoa tên Hỏa Mãng Thảo, giúp tu vi của nàng có thể đạt đến nguyên anh hậu kỳ, vì vậy nàng đã đi tìm, trong lúc đi tìm thì nàng cũng đã diệt không ít yêu thú đa phần là cấp thấp hơn nàng. Đến khi đội của nàng tìm thấy Hỏa Mãng Thảo lấy được nó thì từ dưới lòng đất chui lên một con Hỏa Nham Mãng, hai vị hộ vệ hóa thần sơ ky sau khi cả nhóm cùng bọn họ không thể tiêu giệt được nó, hai hộ vệ kia ở lại dữ chân để số người còn sống chạy chốn, đám người chạy chốn còn khoảng hơn hai mươi người, khi đi vào toàn đội có năm mươi người.
Trong lúc Mai Thu Quỳnh đang kết ấn tung ra chiêu mạnh nhất của nàng, bất ngờ dị biến xảy ra một người từ sau một gốc cây nhảy ra, chạy đến chỗ Mai Thu Quỳnh nhảy lên vươn cánh tay rắn chắc ra, ôm lấy eo của nàng, tay còn lại nắm lấy hai tay đang kết ấn của nàng để giải trù vũ kỹ. Mắt hắn nhìn vào đôi mắt ngây thơ ấy, tiếp tục nhìn xuống đôi môi rỉ máu ấy, tiếp theo là bộ ngực ngoại cỡ đó của nàng. Một mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ xông vào mũi hắn, hình ảnh đó, mui hương đó khiến ngọn lửa hắn vừa dập tắt để đi cứu người lại bùng lên, theo đó tiểu đệ của hắn cũng ngóc đầu dậy.
Phía đối diện, Mai Thu Quỳnh cũng bị tình huống bất nhờ này làm cho nàng đúng hình, tự niên có một người từ đâu lao ra, hắn đeo mặ nạ sói, áo choàng lôn sói, ôm lấy eo nàng, cầm tay nàng, ánh mắt còn nhìn nàng một cách soi mói. Chợt có một ấm thanh tức giận vang lên: ‘tên kia! Ngươi mau thả tỷ tỷ ta ra.’.
Nghe thấy giong nói tức dân kia, Mai Thu Quỳnh cũng tỉnh hồn lại, chợt thấy có cái gì đó mềm mềm chọc vào hông mình, nàng đỏ mặt đẩy tên đeo mặt nạ ra. Tên đeo mặt nạ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, theo đó cũng buông Mai Thu Quỳnh ra.
Đám người đang vây khốn con Hỏa Nham Mãng cũng bị phân tâm, Hỏa Nham Mãng lợi dụng lúc đám người mất tập trung hất tung đám người ra, trận pháp bị phá cả đám người mất hết sức chiến đấu, những người ngoài trận sắc mặt trở nên cực kì khó coi, ngay cả Mai Thu Quỳnh cũng mặt mũi trắng bệch.
Lúc này chỉ thấy tên nam nhân đeo mặt nạ kia đúng lên hai tay kết ấn, một con hỏa phượng đã được ngưng tụ từ hỏa linh lực mà ra, nhưng con hỏa phượng này không phải lửa màu đỏ mà có màu xanh của mộc thuộc tính, ngọn lửa dó ẩn chứa môt nguồn sinh mệnh lưc. Hỏa phượng vùa ra không khí lại trở lên khô nóng, con Hỏa Nham Mãng đã cảm thấy sự uy hiếp tới tính mạng của nó tới từ con hỏa phượng, ngọn lủa của nó đang run rẩy trước con hỏa phượng kia, ma không chỉ có Hỏa Nham Mãng mà ngay cả các tu sĩ hỏa hệ có mặt tại đó đều cảm thấy e sợ.
Cảm nhận được ngọn lửa này hai tỷ đệ nha Mai gia thốt lên: ‘dị hỏa, là dị hỏa’. Trong đầu mọi người có mặt ở đây đều tự hỏi người này rốt cuộc la ai, chua nghe nói ai trong thành Bạch Mai có được dị hỏa kể cả người sử dụng hỏa hệ mạnh nhất trong thành là gia chủ Muc gia.
Nam nhân thần đeo mặt nạ ra lệnh cho hỏa phượng tấn công Hỏa Nham Mãng, hỏa phượng dương trảo ra chụp về phía đầu Hỏa Nham Mãng, con rắn k chịu thua há mồm cắn về phía hỏa phượng, hai con lao vào đánh nhau kich liệt. Thấy tình hình kéo dài, nam nhân đeo mặt nạ cũng không muốn kéo dài, hắn trực tiếp dùng hồn kỹ hóa kiếm bọc dị hỏa, bên trong cơ thể Tam Thải Hồn Liên đang quay tròn dữ dội để bù đắp hồn lực bị mất, ánh sáng tam sắc càng dữ dội hồn liên càng tỏa ra nhiều hồn lực. Hồn kỹ đã ra nam tử đeo mặt nạ ra lện cho hỏa phượng tự bạo, vụ nổ khiến Hỏa Nham Mãng bị thương không nhẹ, nhưng đó không phải là mục đích của hắn, chỉ thấy sau vụ nổ con Hỏa Nham Mãng rít lên một tiếng đau đón thật dài, sau đó sinh cơ biến mất thân thể đổ ầm xuống đất.
Tiếng nói của ai đó vang lên: ‘chết! Cứ thế mà chết rồi sao?’ cả đám người nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ mà hít vào một ngụm khí lạnh, bọn hắn chưa kịp chấn kinh vì người này có dị hỏa, mà hắn chỉ đùng hai chiêu để giết một con yêu thú lục giai cao cấp.
Mà trong mắt của Mai Thu Quynh và Mai Anh Tú đó không phải là chấn kinh mà nó phải là hoảng sợ, luyện khí sơ kỳ giết yêu thú lục giai cao cấp có thể so sánh với hóa thần hâu kỳ cường giả, đây không gọi là vượt cấp chiến đấu mà gọi là trang bức vả mặt. Lần đầu tiên hai người cảm thấy hai từ thiên tài găn trên người hai người chỉ là một thứ rác rưởi không đáng một đồng.
Quay lại với cái chết của Hỏa Nham Mãng, nó không chết bởi vụ nổ của hỏa phượng mà nó chết bởi hai mơi thanh hồn phi kiếm có bọc dị hỏa, khi hồn phi kiếm đâm vào linh hồn, dị hỏa có trên kiếm trực tiếp thiêu đốt linh hồn. Vì hắn muốn lấy xác để luyện khí nên hắn mới dung đến hồn kỹ nếu không hắn dùng phi kiếm cho di trúng của hồn kỹ đỡ bị phản vệ.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!
Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!