Chương 17 kết thúc lịch luyện
Hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cần phải phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, Thần Cơ mặt không chút ngượng ngùng nói: ‘chào đại tỷ, thật chùng hợp sao tỷ lại ở đây?’, vừa nói xong hắn cảm thấy mình hỏi một câu rất là ngu ngốc, bây giờ hắn không chỉ ngại mà như tự vả vào mặt mình vậy. Tất nhiên là nàng có ở đây để lịch luyện rồi, đúng là câu hỏi của Thân Cơ mang lại hiệu quả thật, Quân Tuyết bật cười vì thấy cái tên ngốc này hỏi một câu mà không thể nào ngốc hơn được, nàng mở miệng hỏi ngược lại: ‘đệ đã đi đâu xuốt mấy ngày nay, đệ có biết ta lo cho đệ lắm không hả?’.
Thân Cơ nhìn thấy biểu hiện và lời nói của vị đại tỷ lạnh lùng này, người mà coi mọi nam nhân trong thiên hạ điều không đáng để nàng chú ý, vậy mà nàng đang ngồi trước mặt mình, thậm chí không quan tâm là nàng đang lõa thể mà còn mở lời qua tâm. Thứ mà Thần Cơ thấy bây giờ không phải là một băng sơn mỹ nhân mà đây là một tuyệt tác của tạo hóa, đứng hình trước vẻ đep và lời nói của Quân Tuyết hắn như bị hóa đá, một lát sau mới hoàn hồn trở lại.
Mà Quân Tuyết cũng cảm thấy được câu hỏi của mình có chút vấn đề, nàng lấy lại bình tĩnh và hỏi: ‘mấy ngay nay ngươi đi đâu vậy ? sao lại không đi cùng mọi người?’, nghe hỏi như vậy Thân Cơ sắc mặt không đỏ nói: ‘hồi bẩm tiểu thư, ta vài ngày nay cũng như mọi người đi lịch luyện thôi, vì không muốn làm phiền mọi người nên ta chỉ đi ở vong ngoài sơn mạch thôi, đang đi thì thấy có giao động linh lực chiến đấu nên đến xem, không ngờ lại gặp hai vị tiểu thư ở đây.’.
Nghe Thần Cơ nói vậy Quân Tuyết hơi nhíu mày, rất nhanh đã trở lại nàng hỏi tiếp: ‘tại sao người chỉ có tu vi luyện khí mà lại có chiến lực kinh khủng như vậy còn hơn ta và Quân Băng?’, nghe vậy Thần Cơ trong đầu kêu gào thảm thiết “trời đất ơi, sao đâu với nữ nhân còn khó hơn cả lên trời vậy.”, kêu gào thảm thiết như vậy nhưng sắc mặt biểu lộ không biến sắc nói: ‘hồi bẩm tiểu thư, ta ở bên ngoài sơn mạch có gặp một động phủ của một hóa thần cảnh, thủ doạn của vị tiền bối này đúng là thông thiên, nhưng khi tiếp nhận truyền thừa thì hắn bắt ta phải báo thù cho hắn.’.
Quân Tuyết không phải là nữ nhân ngực to vô não, dù sao cũng là thiên kiêu hàng đầu một chút thủ đoạn của Thần Cơ sao qua mắt được nàng, chỉ là nàng biết hắn đang nói dối nhưng cũng không lật tẩy ý đồ của hắn ra. Nàng biết vì sao hắn lại phải ẩn dấu thực lực, vì nàng biết hắn có kẻ thù rất mạnh, ngay cả Quân gia cũng không thể động. Nàng đoán đúng tất cả nhưng một điều mà nàn không thể đoán được là người mà Thần Cơ muốn đối phó nhất, muốn che dấu thực lực nhất lại không phải người ngoài mà chính là cha nàng.
Nghe Thần Cơ nói xong nàng có chút không vui khi hắn cứ một câu tiểu thư hai câu tiểu thư của hắn, nàng nói: ‘ukm được rồi ta đã biết tình huông của ngươi, ta nói ngươi về sau đừng gọi ta là tiểu thư nữa, ngươi dù sao cũng là con của đại bá, ngươi cứ gọi Tuyết tỷ hay đại tỷ giống tiểu Càn và Quân Băng đi.’, Thân Cơ gật đầu nói: ‘vâng thưa tiểu thư!’, nghe vậy Quân Tuyết lườm hắn một cái làm hắn cũng phải chuyển cách xưng hô. Sau đó hắn cũng nói tiếp: ‘đại tỷ, ngươi cũng biết ta có thù cần thay sư phụ ta báo, ta không muốn bị lộ thân phận, thân phận ta bị lộ e răng cả Quân gia cũng phải bị diệt môn. Nên ta mong tỷ cũng dữ bí mật về thân phận và thự lục giúp ta.’. Thân Cơ nói vậy không phải bỏi vì hắn biết mình có thể lừa được Quân Tuyết, mà hắn biết nữ nhân này sẽ không hại hắn, một nữ nhân từng giúp mình thì không có lý do gì để hại mình, mà huống hồ gì đối phương lại đang cứu mình.
Lớp sương băng vùa tan thì lộ rah ai thân ảnh, một nữ nhân khoác áo choàng trắng, mang khăn che mặt khí chất như tiên tử không nhiễm bụi trần. bên cạnh là một tên nam tử thân khoác áo choàng da hổ, trên mặt đeo mặt nạ hổ, khí chất vô cùng cuồng dã nhưng không hề thô thiển. Màn sương tan đi cũng là lúc tấm nàn kết giới mà cây con tạo ra cũng được giải trừ, tên hộ vệ đi theo bảo vệ đám người Quân Tuyết bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía nàng, vội quỳ xuống một chân và nói: ‘tiêu nhân vô năng không bảo vệ được tiểu thư, xin tiểu thu trách phạt!’, Quân tuyết lạnh nhạt đáp: ‘ngươi đứng lên đi, hiện tại ta đã không sao rồi.’, nói xong nàng đi về phái Quân Băng đỡ nàng ngồi dậy, vừa lúc Quân Băng tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy đại tỷ ở bên cạnh, nàng hỏi: ‘đại tỷ đã có chuyện gì xảy ra sau khi ta bị ngất đi?’, nghe vậy Quân Tuyết mang mọi chuyện sau khi nàng ngất đi kể lại, nhưng không bao gồm quá trình chữa thương và cuộc trò chuyện của nàng và Thần Cơ.
Nghe đại tỷ kể lại nàng hướng mắt về phía Thần Cơ, hiện ra trước mắt của nàng là một tên nam tử cuồng dã, thân khoác áo choàng Hỏa Hùm màu đỏ, mặt deo mặt nạ hổ. Nàng đứng dậy đi về phía hắn chắp tay nói: ‘cảm ơn vị sư huynh này đã ra ty cứu giúp, tiểu nữ xin tự giới thiệu ta tên Quân Băng, sống ở Bạch Mai thành, xin hỏi sư huynh tên gì, tại sao sư huynh lại ở đây.’. Ở cái thế giới này nữ tử tự xưng tên của minh ra là rất ít nếu không muốn nói là không có, vậy mà Quân minh lời nói và chân thanh của nàng là thật.
Quân tuyết và tên hộ vệ cũng khá bất ngờ về phản ứng của Quân Băng, phải biết rằng địa vị của nàng cùng Quân tuyết ở trong Quân gia là ngàng băng với các trưởng lão, thậm chí ẩn ẩn còn có thể vượt qua các trưởng lão bình thường chỉ thua gia chủ một bậc. Vậy mà giờ đây nàng phải thể hiện thiện tâm với một tên nam nhân xa lạ mới gặp một lần. Điều này tượng trưng cho sự công nhận về mặt thực lực của người này. Không chỉ có Quân Tuyết và tên hộ vệ mà ngay cả Thần Cơ cũng phải ngạc nhiên, theo sự hiểu biết của hắn thì với tính cách của Quân Băng thì nàng cùng Quân tuyết là mộ dạng, nam nhân đến nhìn một cái các nàng còn không them nhin, có lẽ với tính cách của nàng thì chỉ một lời cảm ơn là đã đủ. Nhưng nàng mở miệng muốn biết tên hắn đây là điều không thể, thế giới luôn cho ta thật nhiều sự bất ngờ.
Thoáng thất thần một chút, Thần Cơ mặt dày trả lời: ‘thì ra là Quân Băng tiểu thư, một trong tam đại mỹ nhân của Bạch Mai thành, nghe danh đã lâu, ta tên Kinh Long, hiện tại ta đang đi lịch luyện vô tình ngang qua đây thấy có đánh nhau thì vào góp vui thôi. Thế còn vị cô nương kia quý danh là gì?’, nghe Thần Cơ mặt đày hỏi tên mình Quân Tuyết cũng không muốn làm lộ thân phận của hắn, với lại nàng và hắn còn có một cái giao ước nếu nàng tiết lộ bí mật của hắn, hắn cũng sẽ hủy đi thanh danh của nàng, tuy nàng không them để ý đến cái thanh danh gì đó nhưng gia tộc và cha nàng thì cần, nàng nở miệng lạnh nhạt đáp: ‘ta tên Quân Tuyết, ở Bạch Mai thành.’. Nghe nàng nói vậy Thần Cơ trong lòng thầm than “cô nãi nãi, ta xin cô, phối hợp với ta một chút được không! Cẩn thận lộ hết ra giờ.”.
Nghe đại tỷ đáp như vậy thoáng qua là đúng với tính cách của nàng, mà Quân Băng cứ cảm thấy hai người này có cái gì đó rất quái lạ, như có điều gì đang dấu nàng, mang theo nỗi nghi hoặc nàng lại quay sang Thần Cơ hỏi tiếp: ‘Kinh sư huynh hiện tại muốn đi đâu tiếp theo, nếu có cơ hội thì cho sư muội và đại tỷ mời sư huynh về Quân gia làm khách. Sắp tới Bạch Mai thành có tổ chức cuộc tuyển sinh của Bắc Cảnh, nếu có hứng thú huynh cũng có thể tham gia!’. Quân Tuyết không nhịn được mà nói: ‘hắn không có hứng thú tham gia đâu, muội đùng mời hắn tham gia nũa.’, bỗng nhiên nàng cảm nhận được ba đạo ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình, Thân Cơ có cảm giác vị đại tỷ này sao lại mất bình tĩnh như vậy chứ, chỉ là một lời mời thôi mà, ta từ chối là được đâu cần nàng lên tiếng. Quân Băng và tên hộ vệ cũng nghi hoặc chắc chắn hai người này có gì dấu diếm, nữ nhân khi yêu biểu hiện lớn nhất khi có tình yêu là chỉ số IQ về mo. Như nhận ra mình đã lỡ lời, ngay lập tức nàng sửa lại lời: ‘ý của ta là Kinh sư huynh có rất nhiều công việc quan trọng để làm, mà không chừng sư huynh đã có xuất vào học viện rồi, chứ đâu phải như chúng ta cực khổ dành lấy.’. Nghe vậy Quân Băng gật đầu phụ họa, Thần Cơ cũng phối hợp cười nói: ‘quả thật là ta có chút việc trong người, nên không cùng mọi người tham gia được, nếu có duyên chúng ta có thể gặp nhau tại Bắc Cảnh. Cũng đến lúc rồi ta phải rời đi đây, hẹn gặp hai vị sư muội một ngày không xa.’, nói xong hắn đi vào trong khu rung và biến mất.
Theo đó là cả ba ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn, hai ánh mắt của Quân Tuyết và Quân Băng hiện lên sự hiếu kỳ, sụ ngưỡng mộ, có một chút ánh mắt của thiếu nữ mới biết yêu. Bên cạnh đó là anh mắt của tên hộ vệ có vẻ ngưng trọng, có vẻ đề phòng, thậm chí dâng lên một ít sát ý. Thân ảnh Thần Cơ vừa khuất, Quân Tuyết tập hợp mọi người lại thời gian lịch luyện đã kết thúc nàng cho mọi người nghỉ ngơi ngày mai sẽ quay về nơi xuất phát.
Ngày hôm sau tất cả bốn đội điều trở về điểm tập kết ban đầu, người bị thương không ít, cá biệt có đội gặp một vài yêu thú khá mạnh nên một vài đệ tử có thực lực yếu bị diệt, nhưng thương vong không đáng kể, trừ có chút mệt mỏi thì thấy mặt ai cũng thấy vui vì có thu hoạch. Còn Thần Cơ của chúng ta lúc này mặt mũi lem luốc, quân áo rách nát đúng vào một góc của đội một cũng là nổi bật nhất, Quân Tuyết nhìn thấy Thân Cơ trong lòng không nhịn được mà mắng “tên tiểu tử này thật lắm trò, hôm qua mới là Kinh sư huynh thần bbis khó lường, nay đã thành một tên phế vật người thấy người khinh.”. Ngoài Quân Tuyết biết hắn đang giả vờ thì mọi người đều cười nhạo hắn, càng như vậy Thần Cơ càng thích, càng như vậy cái vỏ bọc mà hắn tạo ra cang nhiều tác dụng.
Tác xin lỗi! qua tác hơi mệt không ra chương đươc mong mọi người thông cảm!
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!
Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!