Chương 2: cấm kị nhận chủ
Sau khi kí khế ước cây con chui vào trong đan điền của Thân Cơ, vừa vào cái cây đã kêu lên trong đầu của Thân Cơ: ‘phế vật, đúng là phế vật…’ nghe vậy Thân Cơ mờ mờ đoán được tình huống nhưng hắn vẫn hỏi: ‘có chuyện gì sao?’
Nghe Thần Cơ hỏi, cái cây truyền ý niệm cho hắn: ‘ta thật xui xẻo mới gặp được thân thể này, đan điền rạn nứt, linh khí ít ỏi, đã thế con là luyện khí tầng một…’ Thần Cơ nghe vậy mặt cũng đen lại, thầm mắng vận số cứt chó cho ta chuyển sinh mà k chọn người sao. Trong truyện hắn đọc chuyển sinh là toàn bàn tay vàng, không có bàn tay vàng thì cũng là khí vận đầy mình, đâu như hắn cái gì mà đan điền vỡ, lại còn là luyện khí cấp một.
Nghe được tin vậy hắn cũng gắt một câu: ‘ngươi có ở không, nếu không thì đi ra ngoài đừng có hấp thu lực lượng ít ỏi của ta!’. Nghe vậy cái cây cũng yên lặng lại, ngưng hấp thu linh khí trong đan điền của Thần Cơ, tự hấp thu linh khí ngoài môi trường và tự ổn định lại thương thế.
Bỏ qua tình trạng thân thể, Thần Cơ kiểm tra kí ức truyền lại của chủ nhân cũ cơ thể, hắn biết tên này cũng tên Thần Cơ, cha là tộc trưởng cua Quân gia là tam cấp thế lực trên Băng Bắc đại lục, mẹ qua đời từ khi mới sinh ra hắn theo lơi kể của cha hắn. Cha hắn bị giết khi dang bế quan đột phá Hóa Thần. vì sao hăn biết ư, tình cờ một lần như mọi ngày hắn đang quét dọn tại tầng một của Công Pháp Các, tứ trưởng lão vầ ngũ trưởng lão nói chuyện về lý do vì sao cha hắn bị giết, các trưởng lão định giao dịch với một thế lực của đại lục là Huyết Ngục Điện. Huyết Ngục Điện hứa sẽ giúp các trưởng lão của Quân gia đều đột phá Hóa Thần ngược lại Quân gia phải làm việc nếu không muốn nói là làm chó cho chúng. Cha của Thần Cơ không đồng ý khi cả một gia tộc phải làm chó cho một thế lực, thế nên cha hắn đã nóng long đột phá, trong lúc quan trong thì lũ chó trưởng lão đã tập kích và giết chết cha hắn và công bố tôc trưởng vì đột phá thất bại vì vậy đã bạo thể mà chết.
Các tôc nhân không ai biết sự thật ngoại trừ các trưởng lão, về Thần Cơ hắn trong tộc ai cũng biết hắn là một kẻ phế vật nên hắn mới thoát được kiếp nạn. Lướt qua một lượt kí ức, Thần Cơ lết cái thân tan tạ này về phòng hắn, phòng hắn chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một chiếc giường cỏ. Hắn lết người đến chiếc giường cỏ đó, một tiếng rầm… cơ thể hắn đổ trực tiếp lên giường úp thẳng mặt vào chiếc gối bằng vỏ chấu, ý thức mất dần, ý thức gần mất đi thì có một mùi thơm đó không phải là một loài hoa mặc dù hắn cũng trong một ít hoa ngoài của phòng. Đó là mùi cơ thể của một thiếu nữ, nàng có mui hương ngọt ngào như một loại kẹo vậy, trên mặt luôn che mạn, trên người khoác áo choàng màu tráng che đi thân thể trinh nữ của nàng. Dù che mặt nhưng đôi mắt của nàng đánh sâu vào thị giác của người nào khi nhìn vào đô mắt ấy, đôi mắt đầy lạnh lùng và vô cảm nhưng khi nhìn về tên nam nhân trên giường kia lai lộ ra một chút thương hại và biết ơn. Nàng nâng người hăn lên dùng khăn lau mặt, rồi lau xuống thân thể gầy gò của tên nam nhân đó, lau xong nàng sử lý vế thương rồi băng bó lại cho hắn. Làm xong tất cả nàng đặt lên bàn một lọ thuốc trị thương, trước khi ròi đi nàng nói nhỏ đến nỗi chỉ có nang mới có thể nghe được: ‘ngươi không thể chấp nhận việc trở thành một người bình thường được sao? Hi vọng với thương thế này sẽ giúp ngươi chấp nhận thực tại và bỏ đi được ý định tu luyện’.
Nàng ta vừa rời khỏi căn phòng, một ánh sáng như đến từ tinh không vụt vào đầu của Thần Cơ, hắn đã xuất hiện tại một vùng tối Thần Cơ hắn k biết bản thân đang ở đâu, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, một lúc sau hắn thấy một vùng ánh sáng huyền ảo khi nhìn thấy ánh sáng này linh hồn của hắn như được thanh tẩy môt cách sảng khoái. Thần Cơ hắn muốn chạm vào nó nhưng khi tay hắn chạm vào thì lại xuyên qua không thể chạm vào. Đột nhiên vùng sáng đó dung nhập vào linh hồn của hắn, lúc đó cơn đau dữ dội như xé nát linh hồn, trong lúc đó linh hồn của hắn cũng bốc ra từng làn khói đen kịt, cơn đau kéo dài đến 3 ngày đến khi linh hồn của Thần Cơ bốc lên từng làn khói trắng cơn đau lúc đó dần rút đi. Khi cơn đau được rút hết, lúc này Thần Cơ không cảm thấy mệt mỏi mà còn cảm thấy linh hồn của mình như được tái sinh lần nữa. Cách khảo nghiệm của từng cấm kị cũng khác nhau, “Sáng Tạo Kinh” lấy ý trí, nghị lực và sự sáng tạo để làm thiên phú tu luyện cho cấm kị này.
Lúc này nhinh vào linh hồn của hắn vùng sáng ban đầu đã ở trong đan điền của linh hồn, nhưng vùng sáng đó không chỉ là vùng sáng ban đầu mà bao phủ bên ngoài của chúng là những sợi xích màu đen đến từ vùng tối của vũ trụ, chính nhũng sợi xích đó đã phong ấn nguồn thông tin khổng lồ và sức mạnh thần bí của vùng sáng đó lại. Bất chợt một sợi xích từ từ nứt vỡ và bung ra, môt tia sáng của vùng sáng đó chiếu vào linh hồn của Thần Cơ, một giọng nói vang lên: ‘muốn nắm dữ sức mạnh thì cần có một nơi chứa được cỗ sức mạnh đó,
‘Lấy thể làm căn cơ,
Căn cơ sinh sức mạnh,
Sức mạnh rèn thân thể,
Thân thể tự sáng thế.’
Đọc xong bốn câu thơ trên chợt vùng tối đó sáng lên xuất hiện ba chữ “Sáng Tạo Kinh” tuy đây là những kí tự kì lạ nhưng Thần Cơ vẫn có thể hiểu được, như nó đã ghi vào trong tiêm thức từ rất lâu rồi.
“Sáng Tạo Kinh” tầng một phá rồi lại lập, luồng ánh sáng nhỏ kia hóa thành kinh văn khảm vào linh hồn của Thân Cơ, kinh văn đó chính là khẩu quyết của tầng một .
Theo khẩu quyết mà kinh văn khảm vào linh hồn muốn luyện công pháp này trước hết phải hủy tu vi nếu có, hủy thân thể để đúc lại thể chất, sau khi có được thể chất thì ren luyện thể chất cho đến một mức độ nhất định lúc đó tầng tiếp theo sẽ mở khóa.
Trong quá trình rèn dúc và tôi luyện thân thể cần một nguôn linh khí lớn và tinh khiết, mà nguồn năng lượng này có thể lấy từ thiên địa dị vật, những thứ này đều được truyền từ trong những khẩu quyết của “Sáng Tạo Kinh”.
Thần Cơ tỉnh dậy trong căn phòng vừa lạ, vừa quen hắn hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, mùi vị của máu tanh sộc vào mũi hắn chợt hắn nhìn xuống giường quân áo của hắn toàn máu của hắn đôi môi khô khốc, chiếc giường nhơm nhớp, dinh dính bởi máu Thân Cơ dung hết sứ ngồi dậy và lao về phía cái bàn duy nhất trong phòng, hắn cầm lấy bình nước trên bàn tu một hơi hết sạch. Uống xong nước giải tỏa xong cơn khát, hắn nhìn thấy một lọ đan dược trị thương ngay bên cạnh, hăn câm lên mùi vị thoang thoảng của nữ nhân vẫn con vương lại bên ngoài lọ. Thần Cơ thấy trên người mình lại mặc một chiếc áo rất tốt tuy không phải là pháp bảo nhưng cũng chỉ có nhà quyền quý trong nhân gian mới đươc dung, thấy lọ đan dược vào cái áo hăn nhíu mày muốn suy nghĩ, bất chợt cơn đau từ chỗ bị thương kéo đến khiến hắn bị cắt đứt mạch suy nghĩ, không nghĩ nữa hắn đem đan từ trong lọ ra uống vào để ổn định thương thế.