Chương 26 ẩn nhẫn và lỗ mãng
Với tình cảnh toàn Đấu Đài dang xay ra những cuộc hỗn chiến thế này, tại một góc của đấu đài nổi bật lên là hai thiếu niên một người mười lăm tuổi, một người mười tám tuổi đang đứng giữa vòng vây của hơn chục thí sinh với cảnh giới cao hơn họ tới hai đại cảnh giớ. Nhìn vào trân chiến đang diễn ra này ai cũng nghĩ là cuộc chiến không hề cân sức một chút nào, bỗng một tên trong đám người vây quanh hai tên nhóc thiếu niên kia đứng ra lên tiếng: ‘hừ…, hai tên nhóc con, tuy các ngươi có chiến lực vượt cấp chiến đấu thật, nhưng đó chỉ là một đấu một mà thôi, ở đây chúng ta có hơn chục người để xem các ngươi vượt cấp thế nào, nếu không muốn bị liệt giường thì mau đầu hàng rồi cút xuống.’, nghe tên này nói vậy cả đám đông thanh cười rồi nói: ‘đúng thế mau cút xuống đi, hai tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch về nhà bú mẹ đi! Ha, ha, ha…’.
Chỉ thấy Thần Cơ hét lên từng tiếng giận dữ: ‘câm con mẹ mồm chúng mày lại, bố mày ở đây có ngon thì vào đi, bố mày chấp hết!’, lời vừa ra lọt vào tai toàn trường, sắc mặt của đám người vô cùng đặc sắc, người đầu tiên phản ứng với những lời nói của Thần Cơ là người thiếu niên bên cạnh, người này biết một bí mật rất lớn của Thần Cơ, chính vì vậy mà câu ta lại bất nhờ khi nghe thấy những lời nói này, trong đâu câu thiếu niên hiện ra một dấu hỏi to đùng “vì sao hắn ta lại nói ra nhũng lời vô tri đến như vậy?”, hơi nhíu mày một lát cậu thiếu niên lại trở lại vẻ mặt bình thường, thân phân và tài nang của người này không phải tầm thường dương như cậu ta đã đoán được ý của Thần Cơ rồi.
Người kế tiếp ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng Thần Cơ nói lại chính là Quân Tuyết, nàng đang chiến đấu với Mai Thu Quỳnh thì nghe thấy tiếng của Thần Cơ cả hai nàng đề dừng tay lại, sở dĩ nàng ngạc nhiên vì nàng là người hiểu Thần Cơ nhất ngoài hắn ra, nàng theo dõi hắn ngay cả khi nhìn thấy hết tất cả thân thể của nàng hắn chỉ là thất thần mà thôi, khả năng nhẫn nhịn của Thần Cơ khiến nàng cũng phải nể phục, nhưng cái gì đang xảy ra nàng lại nghe thấy hắn tức giận và còn là nói ra những lời lỗ mãng, hiển nhiên nàng không tin Thần Cơ là người như vậy, nàng rất tò mò về hắn, trước kia nàng nói nàng có thể hiểu hắn còn bây giờ tên này khiến nàng không thể hiểu đươc, như đây là một con người khác vậy không phải là tên phế vật bị cả gia tộc ghét bỏ. Mà bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Quân Tuyết và nghe được lời nói của Thân Cơ, Mai Thu Quỳnh lên tiếng trêu chọc: ‘ồ đó không phải là đệ tử Quân gia sao, ta thấy thật là thú vị, chốc nữa nếu hắn không nổi thì bổn tiểu thư sẽ giúp hắn!’, nghe lời này Quân Tuyết chỉ hù một tiếng, thấy biểu hiện của Quân Tuyết, Mai Thu Quỳnh lại cảm thấy hứng thú với tên nam nhân này, hắn có cái gì mà để một nữ nhân không để ai vào mắt này chú ý đên. Nàng âm thâm thấy có kịch hay rồi đây, không biết khi biết nữ nhân mặt lạnh này để ý tên kia thì có không biết bao nhiêu rắc rối với nam nhân kia, nhưng trước khi công bố thì nang phải tìm hiểu tên nam nhân kia làm gì mà nữ nhân này lại để ý đến hắn. Nghĩ đến nam nhân nàng lại vô thức nhớ đến vị tiểu ca ca đeo mặt nạ sói, nàng lại so sánh tiểu ca ca với tên đệ tử Quân gia này, ai sẽ hơn, nhưng nang chắc chắn tiểu ca ca có ở đây thì sẽ lược áp quần hùng.
Đám thiên tài nghe vậy cũng trêu chọc quân gia một hồi: ‘Quân gia không ngờ lại có thiên tài như vậy, thật là ẩn dấu kĩ quá đi thôi! Ha, ha, ha…’, nghe lời châm chọc của các nhà khác thiên tài Quân gia cũng thấy nóng mặt như bị vả một nhát thật đau vào mặt. các trưởng lão cảm thấy mặt mũi Quân gia mất hết, các trưởng lão các nhà khác và đám người đang xem thi đấu cũng phải bật cười cho lời vô tri của Thần Cơ. Hai vị mộ sinh cũng cười nhẹ mà không nói gì, riêng Quân Nhất thì thở ra một hơi, hắn không sợ Thần Cơ trở thành thiên tài mà hắn sợ Thần Cơ là một thiên tài biết nhẫn nhịn, kẻ đáng sợ nhất không phải là tiểu nhân mà là ngụy quân tử, nếu thần cơ chỉ là một thiên tài mà đầu óc không có Quân Nhất hắn sẽ sử dụng Thần Cơ như một công cụ để giúp hắn làm việc, còn không thì hắn sễ giệt cỏ tận gốc.
Đám người vây quanh nghe thấy tên nhóc này quá ngu ngốc và tự cao, lời nói của Thân Cơ làm cho mấy tên này đen hết măt lại, cả đám đã vây tên này lại vậy mà còn không biết sống chết, buông lời nhục mạ và khiêu khích, cả đám lúc này mặc kệ là nhục nhã hay gì mà trong đầu bây giờ là phải băm tên này ra hàng nghàn nảnh để rủa mối nhục này. Hơn mười cỗ khí thế bùng nổ, linh lực bạo phát, toàn trường ngương trọng, các thiên tài lúc này cũng ngùng chiến đấu để theo dõi trận đấu này, không phải là vì xem Thần Cơ chết thảm ra sao mà xem người thiếu niên bên cạnh có bản lĩnh ra sao, bởi vì họ thấy người này đứng trước cỗ khí thế và tu vi của đám người vây quanh không những không run sợ mà còn bộc phát ra một cỗ chiến ý, cỗ chiến ý này còn mạnh hơn cả chiến ý của Mục Chiến, mà nó không chỉ mạnh hơn một tầng mà còn mạnh hơn rất nhiều, những thiên tài này tự hổi đứng trước nhiều người mạnh như vậy họ có thể sinh ra được suy nghĩ phản kháng hay không vẫn là một vấn đề, chứ ở đó mà sinh ra chiến ý.
Đó là suy nghĩ của người ngoài vòng đấu, con bên trong đứng trước các áp lực mà đối thủ tạo ra hai thiếu niên lại không hề cảm thấy e ngại, Thần Cơ lúc này cũng sinh ra môt cỗ chiến ý, tuy nó mới hình thành nhưng so sanh với Mục Chiến thì cũng không kém là bao, chiến ý đã sinh, tiếp tục là linh lực hệ băng bùng nổ, linh lực vừa ra thì có một người hơi nhíu mày, Quân Tuyết và Thần Cơ lúc này lại cảm nhận được sự liên kết giữa cả hại với nhau, đây là hiệu quả của song tu do cấm kị tạo ra nó cho ta cảm nhận được đối phương còn sống hay đã chết, đây mới chỉ là tầng đầu mà thôi càng về sau càng thâm sâu hơn. Thần Cơ lúc này không có thời gian để kiểm tra thân thể kĩ hơn, nên hắn bỏ qua cảm nhận này, tu vi thể tu tam chuyển hiển lộ, Thần Cơ lao đến tên mở mồm nói lúc đầu. Người thiếu niên cũng không chịu thua kém công pháp vận chuyển, người thiếu niên gầm lên trong lòng: ‘Thương, Thương Linh’, linh khí ùa về thân thể người thiếu niên, tu vi thể tu tứ chuyển sơ kỳ cùng lục bạo phát, người thanh niên cũng chọn một người mà lao đến.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!
Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!