Kẻ Thứ Hai Vĩ Đại Nhất

Chương 29 - Quân Nhất Thực Hiện Mưu Đồ

Chương 29 Quân Nhất thực hiện mưu đồ

Sau khi kết thúc cuộc thi đâu, mọi người đã rời khỏi Đấu Đài, giờ đây chỉ còn duy nhất một thân ảnh, hắn cứ đứng đó tại vị trí mà hắn hỏi người thiếu niên đó, bâu trời lúc này như màu mực, nó giống y như cuộc nói truyện của hắn với người thiếu niên đó, không ai biết, không ai nghe những gì mà người thiếu niên đó nói ra mà khiến Thần Cơ phải suy nghĩ và suy tính lại những điều mà hắn đang làm liệu có ai đó rất mạnh đã sắp xếp cuộc đời của hắn hay hắn là người được lựa chọn.

Trên một nóc của một khu đình viên gần Đấu Đài có một đôi mắt đang nhìn về phía Thần Cơ, đôi mắt nhiều cảm súc bao gồm tò mò, nghi hoặc, một chút lo lắng, người này thầm nghĩ “ngươi đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đã nói cái gì với nhau? Ánh mắt đó là sao chứ?”, nàng là Quân Tuyết, vốn dĩ nàng muốn đến phòng của Thần Cơ xem hắn thế nào, đến phòng thì thấy hắn chưa trở về, nàng đi tìm hắn cuối cùng nang quay lại Đấu Đài và nàng đã thấy được bộ dạng của hắn bây giờ.

Mông lông suy nghĩ mãi đến nửa đêm Thần Cơ vẫn không thể trả lời được câu hỏi về cuộc đời mình. Hắn giật mình vì thấy mình đang đứng giữa đêm, vội vàng chạy về can phòng rách nát của mình, cùng lúc đó Quân Tuyết cũng quay về phòng. Bên trong phòng Thần Cơ đang ngồi xếp bằng điều trỉnh khí tức, ban ngày tuy hắn không đến mức chiến đấu sinh tử nhưng việc giớ hạn các thủ đoạn đã làm hắn phải bó chân bó tay dẫn đến việc tiêu hao lực lượng quá mức. Lúc này hắn mới nhớ đến sự tồn tại của cây con, Thần Cơ nhanh chong câu thông “cây con, cây con ngươi có biết lai lịch của tên sáng nay không?”, cây con nghe hắn hỏi rồi cũng đáp lại “với thức lực của ngươi hiện tại chưa đủ tư cách biết lai lịch của hắn.”, nghe thấy lời này Thần Cơ hít vào một ngụm lương khí, nhưng Thần Cơ cũng biết người thanh niên đó có lai lịch rất lơn nhưng không nghĩ nó lại lớn như vậy, Thần Cơ cố dò hỏi một chút thông tin “ngươi không thể cho ta biết một thông tin nào sao? Bất cứ thứ gì?”, cây con cũng có chút muôn kích thích tên này nên nó trả lời lại “ngươi cũng biết thế giớ nào cũng đều có một cỗ ý trí riêng, cỗ ý trí này được gọi là quy tắc thế giới, quy tắc này có thể bồi đắp theo thời gian, thời gian tồn tại càng lâu thì quy tắc càng hoàn thiên, từ đó năng lương mà thế giớ đó có thể tiếp nhận được càng lớn, nếu có một nguôn năng lương vượt qua quy tắc đó thì thế giớ sẽ tim cách loại bỏ. ví dụ: thế giớ của ngươi đang sống cảnh giới mà nó có thể tiếp nhận là độ kiếp kỳ, ngươi vươt qua độ kiếp thế giớ sẽ đùng thiên đạo chi nhãn khao nghiệm, đó là thứ mà các ngươi gọi là lôi kiếp, nếu ngươi vượt qua khảo nghiệm thì đó coi như là một sự biến đổi về chất, linh lực sẽ biến đổi thành lực lượng cao cấp hơn, do lực lương cao cấp trong cơ thể của ngươi cao cấp hơn với nó, hay nói cách khác là thế giớ này ghét bỏ ngươi, ngươi đi thì người khác mới tiếp tục trưởng thành được, thế nên nó chuyển ngươi đến nơi có thể chứa chấp được ngươi. Còn thứ mà ta nói không thể nhắc được đến tên là vì nếu nhắc đến tên của hắn thì cũng như đảng cấp quá cao thế giớ sẽ loại bỏ thứ nó cho là nó không thể chứa chấp, nếu cố chấp dữ lại thì thế giới có thể bị hao tổn quy tắc hoạc tệ hơn là quy tắc sụp đổ và trở thành thế giớ chết. À hắn đã khai báo hắn đến từ Chử gia, có thể hắn đã nói chánh đi hoặc trên cái thế giới này thực sư có Chử gia thật.”

Thần Cơ nghe xong âm thâm kinh hãi “mẹ kiếp chỉ là một cái tên mà cũng có thể làm cả thế giớ hủy diệt. Ở thế giới cũ niếu muốn huỷ diệt cả thế giới thì phải cần bao nhiêu quả bom hạt nhân mới làm đươc.”, hắn lại tiếp tục hỏi “vậy công pháp của hắn dùng cũng là cấm kị sao?”, tiếng cây con vang lên trong đầu “đúng vậy, môn công pháp của hắn dùng đúng là cấm kị, dăc biệt hắn có đôi mắt rất kinh khủng đôi mắt đó chưa hề thức tỉnh nhưng nó đã giúp hắn nhìn thấy ta và một vài thứ có trong cơ thể ngươi.”, nghe vậy Thần Cơ hơi hoảng liền hỏi “thật sao, thế hắn có thể nhin ra cấm kị không? Ngươi có cảm thấy hắn có ý đồ gì không?”, “ngươi đừng lo ngay cả ta ở trong cơ thể của ngươi con không cảm nhận được cấm kị, cho dù là hắn có đôi mắt đó thức tỉnh cũng chưa chắc nhìn ra được gì. Ý đồ thì chắc chắn có nhưng ngay cả ta mà hắn cũng bỏ qua thì đủ biết ý đồ của hắn là không có hại đối với ngươi.”. nghe cây con nói xong tảng đá trong lòng của Thần Cơ như đươc đặt xuống, tuy bị người khác có ý đồ nhưng ý đồ này chua biết có tốt hay không nhưng không xấu là được.

Đang suy nghĩ một hồi thì có một dệ tử gọi cửa, ‘chào Thần Cơ sư huynh, gia chủ mời sư huynh đến gặp gia chủ!’, Thân Cơ bên trong phòng vọng ra ‘muốn gạp ta, bao giờ gặp?’, người đệ tử ngoài cửa vân cung kính đáp ‘thưa sư huynh ngay bây giờ ạ!’, một lát sau có tiếng vang lên ‘thôi được rồi, chờ ta thay quần áo một chút.’. Mười phút sau Thần Cơ từ trong phòng bước ra, vẫn bộ đồ chiến đấu hôm qua, hắn chưng ra bộ mặt bất cần, hắn nói: ‘đi thôi, đi thôi!’, người dẫn đường là một đệ tử dòng chính trong Quân gia nhưng không nổi danh, người nay dáng người có chút gầy, thân hình đi trước cung kính dẫn đường. đi đến một căn phòng rồi tên đệ tử kia tự lui ra, ai có thể không biết căn phong này nhưng Thần Cơ thì rất quen, hắn từng chơi ở đây, học ở đây có khi còn ngủ lại, bởi vì đay là nơi làm việc của cha Thần Cơ trước đây, giờ đây hắn đứng trước căn phòng này măt đầy kiêu căng, mở cửa bước vào, vừa vào đã có tiếng nói vang lên: ‘Thần Cơ cháu đến rồi sao, ngồi xuông ghế đi cháu!’, Quân Nhất từ trên bàn làm việc đi xuông nắm lấy tay hắn ngôi xuông ghế, lão cáo già này lại nói tiếp: ‘cháu uống nước đi, chúc mừng cháu đã vào được Bắc Cảnh ’, mặt Thần Cơ nghe thấy Quân Nhất nói vậy cũng tỉnh bơ nói: ‘dại bá tim chau có chuyên gì không, nếu không đừng lãng phí thời gian luyện tập của cháu.’. Thấy Thần Cơ biểu hiện như vậy lão cáo gia này càng vui mừng trong bụng, lão tiếp tục nói: ‘ta biết cháu rất giận vì ta không qua tâm đến chau nhưng từ giờ trở đi, cháu cần gì gia tộc sẽ cho chau thứ đó, tài nguyên gia tộc sẽ cung cấp cho cháu để trưởng thành.’, nghe vậy Thần Cơ vẫn lạnh lùng đáp: ‘hiện giờ cháu là học viên của Bắc Cảnh rồi, tài nguyên tu luyện không cần gia tộc phải lo, cảm ơn lòng tốt của đại bá.’, sau khi nghe xong Quân Nhất lại nói: ‘hôm nay ta gọi chau tới đây không chỉ muốn bù đắp cho cháu mà còn cho cháu biết một bí mật, một bí mật về cái chết của cha cháu.’.

Nghe thấy cái chết của cha minh tâm tình của Thần Cơ trở lên kích động, nhìn thấy tâm tìn của Thần Cơ như vậy, Quân Nhất chắc đến chín phần mười là sẽ thành công, đến đây lão nói tiếp: ‘con biết vì sao gia tộc lại không báo thù cho cha con mà phải che dấu sự thật không, bởi vì thế lực này lớn hơn quân gia quá nhiều, bây giơ đây chính ta cũng bị chúng khống chế. Năm sưa cha con bị chúng ép làm việc cho chúng nhưng cha con không chịu nên đệ ấy mới bị bọn chúng giết hại, giết cha con xong bọn chúng lại quay sang uy hiếp ta nếu không làm việc cho chúng thì chúng sẽ giệt cả Quân gia, giờ đây hai tay ta dính đầy máu tươi, không thể làm gì được, hiện giờ ta nhìn thấy hi vọng từ con Quân gia sẽ bí mật bồi dưỡng con để trở thành người cứu lấy Quân gia, ta cần con phối hợp để diễn với chúng một vở kịch rồi cho chúng một kích chí mạng.’. Nghe xong những lời của Quân nhất mắt Thần Cơ đỏ ngầu, hai tay hắn nắm đến sương kêu răng rắc, từ trong kẽ răng nghiến chặt rít ra tứng chữ: ‘bọn chúng là bọn nào, để cháu đến đồ sát chúng chó gà không tha!’, từ miêng của Quân Nhất nói ra ba chữ: ‘Huyết Ngục Điện’, Thần Cơ định ra khỏi phòng thì Quân nhất cản lại, lão ta nói tiếp: ‘hiên tại với tu vi của cháu đến đó chỉ là nộp mạng mà thôi, bá có một kê hoạch.’ Nói xong truyền âm cho Thần Cơ về kế hoạch của lão, một tiếng đồng hồ qua đi Thần Cơ bước ra ngoài đi một đoạn cách xa phòng với một nụ cười mỉa, vẫn với dáng vẻ của một thiếu niên bất cần đời đó nhưng khi chất đã khác rất khó có thể nhận ra. Còn trong phòng Quân nhất với vẻ mặt bình thường không còn dáng vẻ của kẻ bị mất đi người thân nữa, trong lòng đầy sự vui sướng vì thực hiện được kế hoạch của mình.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!

Bình Luận (0)
Comment