Kẻ Thứ Hai Vĩ Đại Nhất

Chương 31 - Pháp Bảo Phi Hành

Chương 31 pháp bảo phi hành

Sáng hôm nay, sau hai ngày nghỉ ngơi, Lam Phong và Lam Băng hai vị mộ sinh đã quyết định đưa các thí sinh chúng tuyển về Bắc Cảnh, lúc này ở cổng thành Bạch Mai có rất nhiều người ở đây nhưng đa phần là người nhà của các tân sinh đến chia tay họ. nhưng hai vị mộ sinh đã nhân ra sự vắn mặt của vị thiếu niên họ Chử, nhưng họ là người tu hành, họ hiểu được duyên còn thì đến, duyên hết thì đi không hề cưỡng cầu thế nên họ cũng không có gì phải buồn.

Tại chỗ đứng của Mục gia, gia chủ Mục gia dặn dò: ‘Chân nhi ngươi đến đó luyện tập thật chăm chỉ, Mục gia này sau này do ngươi ganh vác. Mục Chiến chất nhi ngươi cũng phải bảo trọng, chiếu cố chân nhi giúp ta.’, Mục chân nghe cha mình nối vậy hắn cũng gật gật đầu nói: ‘cha người yên tâm đi, ngày ta trở về sẽ là ngày Mục gia quật khởi!’, Mục Chiến cũng lên tiếng ‘cảm tạ gia chủ quan tâm, bảo vệ công tử là trách nhiệm của ta’. Mục gia chủ vỗ vai hai người rồi nói: ‘vậy thì tốt, vậy thì tốt!’

Bên Mai gia, gia chủ mai gia Mai Túc nhìn lấy đám tân sinh mà nói: ‘Tuấn nhi ngươi là người lớn nhất cũng là đứa ta yên tâm nhất, đến đó phải lo lắng và bảo vệ cho đệ đệ và muội muội cuả ngươi. Mai nhi ngươi là người ta không yên tâm nhất, ở đố nghe lời đại ca đùng quậy phá gây rắc rối cho nó có biết chưa hả? Tú nhi ngươi cũng đừng theo tỷ tỷ ngươi quậy phá, chăm chỉ học tập. Thanh nhi ngươi là người bá bá tin tưởng nhất, nếu con bé này nó mà không nghe ca ca nó thì ngươi phải ngăn nó lại, ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe đừng luyên tập nhiều quá!’. Nghe Mai Túc nó Mai Anh Tuấn Tiếp lời cha: ‘cha ở nhà nhớ dữ dìn sức khỏe, con sẽ chú ý tới bọn chúng mà cha đừng lo.’, khi nghe cha nói xấu về mình, nhị tiểu thư phùng má, tay nắm vào vạt áo của cha lắc lư kháng nghị, nhìn rất đáng yêu: ‘cha à ta đâu có quậy phá đâu, đến đó con hứa sẽ nghe lời đại ca mà!’ , con Mai Anh Tú cũng dạ vân liên tục mà thôi, Mai Thành thì nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: ‘Thanh nhi ghi nhớ lời đại bá, mọi người ở nhà dữ dìn sức khỏe a!’

Quân gia lần này là nhiều người đi nhất, gia chủ Quân gia đúng ra nói: ‘lần này đi ta mong các ngươi học thành tài, sau về làm rạng ranh tổ tông Quân gia, mấy người chúng ta ở nhà đợi các ngươi về!’, cả đám đồng thanh đáp ‘vâng lời dạy bảo của gia chủ!’. Nói xong Quân Nhất tiến gần đến chỗ Quân Tuyết ‘con gái à, lần này đi cha phải nhờ con chăm sóc cho đệ đệ rồi, cha tin ở con.’ Lời nói có chút chua sót của Quân Tuyết phát ra từ trong cổ họng: ‘vâng thưa cha!’, nàng cảm thấy chua chat khi trước khi lên đương lời cha nói với nàng không phải là lời quan tâm mình, mà đó là lời nhờ vả mình chăm sóc đệ đệ, không biết khi nàng biết cha nang gả nàng đi là vì quyền lực mà không phải vì bảo vệ gia tộc thì nàng còn cảm thấy đau đớn ra sao nữa.

Khi thấy mọi người gửi lời tạm biệt nhau đã xong, Lam Phong lên tiếng: ‘tất cả đã sắn sàng tiến về bắc cảnh chưa?’, hai mươi tân sinh hô vang: ‘đã săn sàng!’, lúc này Lam Phong và Lam Băng nhìn nhau gật đầu, Lam Băng vung tay lên một chiêc lâu thuyền hiện ra, chiếc lâu thuyền này có đẳng cấp là địa cấp hạ phẩm, trên thuyền có khoảng mươi phòng, trên cột cờ treo cơ của Bắc Cảnh học viện, cơ của Bắc cảnh là một lá cờ màu trắng trên lá cơ là một ngọn núi tuyết, mỗi học viện đều có lá cờ riêng của mình để làm nhận diện. Nhìn thấy chiếc lâu thuyền này ngay cả ba vị gia chủ đây cũng phải them muốn, phải biết rằng pháp bảo chiến đấu, pháp bảo phòng ngự hay bất kể là loại pháp bảo nào khác đều có thể đễ dàng chế tạo nhưng đối với pháp bảo phi hành thì cực kỳ khó, đòi hỏi rất nhiều tài nguyên và kĩ thuật, chỉ có những thế lực nhất lưu trở lên mới có.

Nhìn thấy ánh mắt như nhà quê lên phố của đám người, Lam Băng không nói gì mà bay lên phía trên, Lam Phong thì cười cười rồi nói: ‘lên thuyền thôi, chúng ta cung đến Bắc Cảnh nào!’, nghe xong cả đám tân sinh chào tạm biệt lần nữa rồi bay lên lâu thuyền. lên đến lâu thuyền thì thấy hai vị mộ sinh đi vào căn phòng cao nhất, trước khi đi Lam Phong bỏ lại một câu: ‘hai người một phòng, tự tìm phòng đi nhé.’ Nói xong thân ảnh cũng đã biến mất, đám tân sinh cũng nhanh chóng chia ra và tìm phòng của mình.

Thần Cơ vào cùng với một người thiếu niên, người này tên Văn Cung, mươi chính tuổi, tu vi kim đan trung kì, người này họ là văn mà chẳng có nét gì là văn nho cả, người này chủ tu cương mãnh, thân hinh thô kệch, mặt mũi rất chất phát, nếu không muốn nói hắn là ngơ. Người này tại thân hình và khuôn mặt nên bị nhiều người chê, không muốn chung phòng nên Thần Cơ mới ở cùng người này. Nếu nói Thần Cơ chọn ở cùng thì cũng không phải, bởi vì người được mời là Thần Cơ, tại tên này thấy một tên bơ vơ giông mình nên hắn gọi vào cùng thôi, Hắn cũng không hề biết Thần Cơ là ai, hắn dược chọn là khi hai tên Quân Càn và Quân Liệt muốn đá dít tên này xuống nhưng hắn quá lì đòn, đến khi cuộc thi kết thúc hai tên kia mệt mỏi mà hắn vẫn dứng được trên Đâu Đài, tên này phải nói hắn đúng là một con trâu đất.

Hai người vào bước vào phòng, căn phòng không hề xa hoa, lộng lẫy trong phòng đơn giản chỉ có hai chiếc giường, một chiếc bàn tròn giữa phòng xung quanh có máy cái ghế, điều đáng kinh nghạc là căn phòng này vậy mà có tụ linh trận tuy có vẻ không cao cấp mấy nhưng linh khí ở đây cũng cao hơn ở ngoài hai, ba lần cái này theo như Thần Cơ biết thì ở Quân gia cũng không có, đúng là thế lực đỉnh cấp có khác.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!

Bình Luận (0)
Comment