Chương 32 cuộc đối đầu của mỹ nữ
Trong phòng trên lâu thuyền, Thần Cơ khi chứng kiến sự sa hoa của Bắc Cảnh hắn nhanh chóng đi vào tu luyện, bất quá hắn vì thấy được thứ mới mẻ mà quên rằng cách tu luyện của hắn là khác người bình thường, không thể ngồi yên một chỗ bế quan. Ngồi cả nửa ngày mà không thu được gì, Thần Cơ lại đi ra đầu thuyền ngồi ngắm cảnh, một lát sau có giọng nói thánh thót vang lên sau lưng ‘ồ thì ra là vị thiếu niên thiên tài, một mình độc chiến năm người cao hơn hai đại cảnh giới đây sao?’
Quay lưng lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một thiếu nữ áo đỏ, ngục vểnh mông cong, thân hình rất nóng bỏng đó là Mai Thu Quỳnh nhìn thấy nàng Thần Cơ thầm cảm thán trong lòng “nữ nhân này mới không gặp vài ngày thôi mà đã lớn như vậy rồi sao!”, còn lớn thứ gì thì mọi người tự hiểu nhé, Thần Cơ đã muốn giả bộ thì phải làm cho tới hắn giả vờ hỏi: ‘vị cô nương đây là…’, với khuôn mặt không hề giả chân một chút nào, nàng thực sự bất ngờ, nàng chỉ vào mặt mình và hỏi: ‘ta, ngươi thực sự không biết ta là ai?’ trong anh mắt nghi hoặc và không thể tin nổi của nàng Thần Cơ mặt ngây ngô gật gật đầu. Mai Thu Quỳnh cươi khúc khích run rẩy cả người, miêng liên tục nói; ‘tên nhóc này đúng là thú vị, thú vị, đúng là người mà nữ nhân kia để ý nha!’, bây giờ thì đến phiên Thần Cơ bị gây lú, nhìn thấy bộ dạng không hiểu gì của hắn nàng càng cười như được mùa.
Nhìn bộ dạng của Mai Thu Quỳnh nhịn cười mà khó khăn nói: ‘thôi, thôi! Ngươi đã không biết ta thì thôi, ngươi tên là gì?’, ‘ta tên Thần Cơ như tỷ đã nói là thiên tài mới nổi của Quân gia. Còn vị tỷ tỷ áo đỏ này tên gì?’ Thần Cơ vẻ mặt trở nên kiêu ngạo nói, ‘ta sao, ngươi gọi ta là tỷ tỷ áo đỏ là được rồi, có vẻ ngươi rất thích cái danh thiên tài này nhỉ.’ Thần Cơ mặt không đổi sắc nói: ‘dương nhiên rồi, làm thiên tài rất tốt nha, nhiều người biết đến mình hơn nữa còn có nhiều tài nguyên để tu luyện không phải rất tốt sao.’ Mai Thu Quỳnh nghe Thân Cơ nói vậy nàng bật cười khanh khách và nói: ‘tiểu đệ đệ ngươi nói đúng là tốt thật, tỷ ngày càng thấy ngươi thú vị hơn rồi đấy!’ nàng cười vì tên nhóc này nói không sai, nhưng nàng biết hắn là ai, nàng biết nếu một người có thiên phú thế nào đi nữa mà không có ai đứng sau hậu thẫn thì cũng chỉ như “Công Dã Trang” mà thôi, mãi mãi bị chèn ép, mãi mãi không thể trưởng thành, nghĩ đến đấy ánh mắt nàng nhìn hắn thêm một phần tiếc nuối và một chút đồng cảm.
Nhũng gì mà Mai Thu Quỳnh nghĩ là rất đúng, nhưng với một kẻ được cấm kị lựa chọn, trong người còn có một cái cây hầu như biết mọi thứ như Thần Cơ thì sự lo lắng của nàng trở nên vô nghĩa. ‘tại sao ngươi không ở trong tụ linh trận mà lại ra ngoài này ngồi.’ Mai Thu Quỳnh tiến đến ngồi cạnh Thần Cơ, nàng ngồi xuống cơn gió mang theo mùi hương cơ thể lọt vào mũi của hắn, mùi hương này là mùi hương của thiếu nữ chưa trải sự đời, ngây thơ thuần khiết cộng thêm cả khí chất nhiệt tình lại tạo nên một thứ gì đó rất khó quên. Mải mê thưởng thức hương thơm từ người của Mai Thu Quỳnh thì tiếng nói từ nàng chợt làm hắn tỉnh lại ‘tiểu đệ đệ! Tiểu đệ đệ ngươi không sao chứ?’, nàng ngó mặt đối diện sát mặt hắn, hắn thấy mặt nàng trong khoảng cách này, môi đỏ, răng trắng, mũi quynh, dôi mắt tinh nghịch vẻ đẹp thanh thuần này khác hắn với vẻ đẹp băng lãnh lạnh lùng của Quân Tuyết, vẻ đẹp này đã khiến bao con tim của nam nhân phải dao động vì nó trong đó Thần Cơ là một trong số đó, tim hắn lúc này đang tăng tốc đạp, mặt tuy không đổi sắc nhưng hắn đang nghe thấy tiếng tim của hắn đạp rất rõ rang. Còn cô nàng này thì không có biểu hiên gì cả thậm chí còn kéo mặt lại gần hơn.
Lúc này lại có một tiếng nói lạnh lùng vang lên: ‘hai người đang làm gì thế hả?’, Thần Cơ khi nghe thấy tiếng nói này hắn liên thấy tóc gáy mình dựng đứng lên, sống lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt sắc lạnh của Quân Tuyết nhìn hắn, hắn lên đứng dậy làm lễ sư đệ với sư tỷ, chắp tay: ‘đại tỷ!’, bỏ qua lời chào của Thần Cơ, Quân Tuyết bước đến gần Mai Thu Quỳnh rồi hỏi: ‘Mai Thu Quỳnh cô làm gì ở đây, tiếp cận đệ tử Quân gia có mục đích gì?’. Mai Thu Quỳnh cũng không yếu thế, nàng đúng lên đối mặt mặt và nhìn vào mắt Quân Tuyết nói: ‘bổn tiểu thư ở đâu thì mặc bổn tiểu thư, đây cũng không phải Quân gia của nữ nhân ngươi, ngươi quản bổn tiểu thư được chắc. còn việc ta tiếp cận vị sư đệ này là vì đệ ấy quá thú vị nên ta muốn kết giao mà thôi, ngược lại nữ nhân ngươi sao quản hơi nhiều rồi đó.’ Đứng bên cạnh Thân Cơ cảm thấy mùi thuốc súng rất nồng, nghe giọng điệu mỉa mai của Mai Thu Quỳnh, Quân Tuyết mặt không đổi sắc đáp: ‘ta là người được gia chủ ủy thác chăm sóc người trong gia tộc, thân là đệ tử đúng đầu ta chỉ làm đúng những gì được giao mà thôi.’
Cảm ơn mọi nười đã chờ, vì tác về quê nên hơi bận nên không ra điều chương mong mọi người thông cảm!
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!
Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!