Kẻ Thứ Hai Vĩ Đại Nhất

Chương 33 - Bị Cướp Giữa Đường

Chương 33 bị cướp giữa đường

Tình cảnh hi vị mỹ nhân một băng một hỏa, một lạnh lùng một nhiệt tình đang chuẩn bị nhảy vào ăn thua đủ với nhau đang diễn ra trước mắt, Thần Cơ thấy mà cũng cảm thấy đau đầu. Mà chưa dừng lại ở đó Mai Thu Quỳnh nhìn thấy biểu hiện này của Quân Tuyết, nàng làm sao bỏ qua cơ hội đả kích đối thủ cho được, Mai Thu Quỳnh bước tới và ôm lấy tay của Thần Cơ một cách thân thiết nàng nói: ‘ta và tiểu đệ đệ như gặp đã quen từ lâu, nói chuyện trao đổi với nhau một chút để khi tới Bắc Cảnh có thể nương tựa lẫn nhau không được sao! Không lẽ chuyện tình cảm của người khác nữ nhân ngươi cũng muốn quản?’. Nghe lời này Thần Cơ trong lòng nhảy dựng, hắn hoài nghi nữ nhân ở thế giới này ai cũng mạnh dạng nói ra những điều như vậy sao? Không sơ bị tổn hại danh dự sao? Hắn đâu biết trong lòng Mai Thu Quỳnh cũng xấu hổ vô cùng, nàng chỉ là vì muốn chọc tức nữ nhân mặt lạnh này mà thôi.

Thật không ngờ nó lại có thể thành công, Quân Tuyết vẫn ánh mắt sác lạnh nhìn về Thần Cơ, hừ một tiếng nang nói: ‘ta đương nhiên không quản chuyện tình cảm của người khác, nhưng nếu các ngươi muốn thể hiện tình cảm thì nên tìm nơi riêng tư mà thể hiện, nên nhở ở trên đây còn rất nhiều người đừng làm gì ảnh hưởng đến mọi người.’, nghe lời này cảm giác lạnh sống lưng của Thần Cơ lai đến, dù nghạc nhiên với biểu hiện của Quân Tuyết nhưng hắn biết nếu không làm gì đó thì về sau không những quả ngọt không có mà còn nhận lai quả đắng, rút tay khỏi vòng tay của Mai Thu Quỳnh rồi nói: ‘vị sư tỷ này chúng ta chưa thân nhau đến vậy a, Quân Tuyết sư tỷ có gì tìm đệ sao?’. Nghe Thần Cơ nói vậy ánh mắt Quân Tuyết cũng dịu đi một chút, nàng nói: ‘hum… ta tưởng ngươi con bạn nói chuyện tình cảm, không coi người sư tỷ như ta ra gì!’, sắc mặt Thần Cơ den xì, nhăn lại như ăn phải con ruồi vậy, hắn thầm nghĩ “cô nương à ta không biết vì sao cô lại đối tốt với ta nhưng chuyện tình cảm của ta và việc coi cô là sư tỷ thì có gì liên quan?” đến đây hắn mới ngớ người ra vì hắn nhận ra mâu thẫn trong lời nói của Quân Tuyết va suy nghĩ của mình, tuy hắn là một tên cẩu độc thân trong cả thế giới cũ lẫn thế giới hiện tại nhưng hắn không phải một tên ngốc, hắn mơ hồ nhận ra được thứ tình cảm gì đó mà Quân Tuyết dành cho hắn, từ việc bôi thuốc, cho thuốc đến việc hắn nhìn thấy hết thân thể của nàng mà nàng lại không làm loạn lên, cả việc cho hắn tham gia vào tuyển chọn. Hành động đưa thuốc cho hắn lúc đầu cũng chỉ nghĩ rằng lầ việc bình thường mà dại tỷ làm với tiểu đệ mà thôi, còn việc không tố cáo và cho hắn tham gia là vì không muốn mất thanh danh của mình và bịt miệng hắn, không để hắn nói chuyện sảy ra tròn sơn mạch mà thôi. Nhưng nhìn lại biểu hiện của nàng dối với người khác mà xem, đặc biệt với các nam nhân khác không mặn không nhạt, cách xa ngàn mét, sự khác biệt rõ nhất lag đối với Quân Băng và Quân Càn, Quân băng thì chơi với nàng từ nhỏ, Quân Càn thì là đệ đệ ruột của nàng, nàng tốt với hai người họ là điều hiển nhiên, còn nàng đối tốt với hắn là một thứ gì đó rất không bình thường.

Khi đã suy nghĩ ra được như vậy thì hắn đã hiểu vì sao nang lại có thái độ như vây, hắn cũng không tìm cách chạy chốn, bởi hắn là người của trái đất cái gì đến thì sẽ đến, không thể né tránh mà Thần Cơ cũng không có ý định né tránh, nhưng tình yêu với hắn bây giờ vẫn chưa được, ít nhất là hắn nghĩ vậy, hắn cần có súc mạnh, cần nó để bảo vệ thứ mà hắn muốn bảo vệ hay đơn giản hơn khi hắn chưa biết bảo vệ ai, bảo vệ thứ gì nhưng hắn biết mình cần sống sót trước cái thế giới mạnh được yếu thua này, muốn sống sót hắn cần có sưc mạnh để tự vệ.

Thấy mặt tên này đần ra mà không nói gì, Quân Tuyết tiến tới gần và gọi: ‘Thần Cơ, Thần Cơ ngươi không sao chứ?’ nghe thấy tiếng gọi của Quân Tuyết hắn tỉnh lại sau những dòng suy nghĩ của chính mình, hắn lên tiếng: ‘à… đã làm sư tỷ lo lắng, sư tỷ có gì giao phó, sư đệ sẽ làm ngay.’, Quân Tuyết nghe thế ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hắn, nàng nói: ‘Thần Cơ ngươi đi theo ta một chút, ta có điều này muốn nói với ngươi.’ nói xong nàng bước về phía phòng của nàng và Quân Băng, lúc này Thần Cơ quay ra chào Mai Thu Quỳnh rồi đi theo. Ở phía sau Mai Thu Quỳnh vẫn muốn chọc tức Quân Tuyết, nàng nói vọng lên: ‘tiểu đệ đệ, có gì cần giúp đỡ cứ qua chô tìm sư tỷ nha, đừng ngại.’, nói xong nàng lại lẩm bẩm chỉ mình nàng nghe được: ‘xem ra ta phải tìm hiểu về tên tiểu sư đệ này mới được, khiến người lạnh lừng như nữ nhân kia phản ứng như vậy thì không phải thiên tài bình thường rồi. Nhỡ đâu lại có được bí mật gì đó để làm con át chủ bài khi đấu với nữ nhân kia. Hi, hi, hi mình thật xấu xa quá đi!’, nói xong nàng cũng đi vào phòng.

Trong phòng lúc này Thân Cơ đang ngồi đối diện với Quân Tuyết, lúc mới vào thấy Quân Băng đang tu luyện thấy hai người đi vào Quân Băng ngạc nhiên vô cùng khi nhì thấy Thần Cơ, nàng không ngờ vị đại tỷ lạnh lùng này lại cho người vào phòng ngoài nàng ra, mà người này còn là nam nhân. Chưa kịp hỏi gì nàng đã bị đuổi ra ngoài, mang theo rất nhiều câu hỏi và vẻ mặt khó tin mà Quân Băng đi ra ngoài. Đuổi người ra ngài xong, Quân Tuyết hỏi: ‘ngươi và Mai Thu Quỳnh quen nhau sao’, ‘nào có sư đệ lần đâu tiên gặp sư tỷ đó, mà chuyện này có gì không sư tỷ?’ Thần Cơ vẻ mặt ngây ngô trả lời, nàng lại hỏi: ‘vậy ngươi cùng cô ta đã nói chuyện gì?’, ‘sư đệ vì ở trong phòng quá ngột ngạt nên mới ra đó ngồi, sau đó gặp nàng ta rồi nói chuyện xã giao thôi.’, ‘xã giao thôi sao, xã giao mà mặt gián vao nhau sao?’ Quân Tuyết không nhịn được mà nói ra nhũng lời mà khiến Thần Cơ ngây ngẩn, Thần Cơ trong lòng kêu oan thật lớn “ta thật sự bị oan mà, ta có làm gì đâu a.” nhưng biểu hiện ngơ ngẩn của hắn là thật, hắn không ngờ nàng lại nói ra những câu nói mất bình tĩnh đến vậy, nhìn biểu hiện của Thần Cơ Quân Tuyết biết mình đã lỡ lời, nàng nói tiếp: ‘ý ta là các ngươi mà làm như vậy thì đệ tử Quân gia nghi thế nào? Bọn hắn nghĩ ngươi bị cô ta mê hoặc thì sao? Hay nghĩ ngươi câu kết với ngoại tộc lúc đó có bao nhiêu cái miệng thì ngươi cũng không rửa được tội.’, nghe nàng nói vậy đầu Thần Cơ to như cái đấu, hắn nghĩ “người khác không hiểu lầm nhưng nàng là người hiểu lầm to nhất đấy!”, nang tiếp tục nói: ‘Quân ta tuy nhân tài rất nhiều nhưng mỗi thiên tài có được cũng là rất khó khăn, mất đi một người cũng là một tổn thất to lớn đối với gia tộc nên ngươi phải cẩn thận hơn với người xung quanh, chớ để họ lợi dụng.’, ‘sự đệ sẽ cẩn thận, mong sư tỷ chớ lo, sư tỷ còn gì nhắc nhở nữa không, nếu không sư đệ xin phép về phòng.’. Quân Tuyết đang định nói tiếp bất trợ lâu thuyền dừng lại, mọi người trong lâu thuyên chưa biết chuyên gì xảy ra, thì có một tiếng la lên từ ngoài vọng vào lâu thuyền: ‘dường này do ta mở, muốn bay qua thi phải nộp phí, nếu không giết không tha.’, sau đó lại có tiếng hét theo ‘giết không tha, giết không tha…’

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!

Bình Luận (0)
Comment