Chương 34 Tặc Vực
Tất cả tân sinh khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài đều lao ra đâu lâu thuyền, Quân Tuyết và Thần Cơ đang trong phòng cũng đi ra xem là chuyện gì xảy ra. Vừa bước đến đầu lâu thuyền thì thấy một đám đạo tặc, nhóm này có khoảng trên dưới trăm người, tu vi giao động từ nguyên anh sơ kỳ đến nguyên anh viên mãn, xem ra đám đạo tặc này có thực lực không tồi, tất cả đám này nếu đánh một một thì không ai trong lũ này là đối thủ của đám tân sinh nhưng chúng thắng về số lương, một một không được thì hai một, vẫn không được thì năm một, bọn chúng không tin là không làm gì được đám nhọc này.
Một tên trong đám đạo tặc bước ra, hắn nói: ‘nếu không muốn chết thì để lại lâu thuyền cùng tài sản trên người.’, nghe vậy Mai Anh Tuấn bước lên trước lớn tiếng nói: ‘các ngươi biết đây là lâu thuyền của thế lực nào không mà cũng giám cướp, không sợ gây họa sao?’ tên vừa nãy lại lên tiếng: ‘lão tử chẳng cần biết là bố con thằng nào, cứ đi qua đây là phải để lại đồ rồi cút, nếu không thì để cả mấy cái mạng nhỏ lại.’ Mai Anh Tú đang định nói tiếp thì đã nghe thấy một giọng nói từ sau lưng vang lên: ‘kẻ nào to gian giám chặn cướp người của Bắc Cảnh. Các ngươi nghĩ mình sống đủ lâu rồi sao?’, nghe lời nói này cả dám tân sinh quay lại, chỉ thấy một thanh niên câm bội kiếm màu lam đang đi đến, bên cạnh là một người thanh niên cầm bạch kiếm, mọi người thấy vậy cũng không còn sợ như ban đầu nữa. Nghe hai từ Bắc Cảnh làm cho tên mở miêng ban đầu hơi run lên rồi, nhưng hắn nghe thấy tiếng nói từ phia sau phát ra: ‘Bắc Cảnh mà thôi, cứ giết hết là được.’ nghe theo tiếng nói nhìn về phía sau thấy ba tên đi ra, một béo, một lùn, một gầy hiển niên là ba tên này là thủ lĩnh của nhóm cướp này, nhóm này tên băng cướp Ký Sinh Trùng.
Tên băng cướp này được tạo ra từ ba cái tên của ba anh em, anh cả tên Lão Ký, anh hai tên Lão Sinh, em út tên Lão Trùng, ở đây là vùng trũng của Bắc Băng Đại Lục nơi tiếp giáp Bạch Mai sơn mạch với Bắc Băng Đế Quốc một vùng đất gọi là tặc vực, do nơi này bị cướp qua nhiều nên được gọi là Tặc Vực, nơi nay là hoang mạc tuyết phủ đầy nơi trắng xoa, nơi đây cũng không có tài nguyên, phía nam là Bạch Mai Sơn Mạch, phía bắc là Bắc Băng Đế Quôc, phía đông là Bạch Vân Đế Quốc, phai tây là Tuyết Tây Đế Quốc vì Tặc Vực quá nghèo tài nguyên nếu như không muôn nói là nó không có cái gì nên cả ba đế quốc để nó trở thành một khu tự trị, vung đất này cũng rất lớn vì vậy những kẻ bị các đế quốc truy nã đều đến đây để lẩn trốn và lập thế lưc để không bị băt. Để bù đắp cho việc khồng có tài nguyên thì bọn chúng cướp nhũng người đi đường, từ các đế quốc muôn vào sơn mạch thu thập tài nguyên thì đều phải qua Tặc Vực nếu không thì phải đi vòng rất lâu, cũng vì thế người ở đây còn có một nghề gọi là bảo tiêu, gọi bảo tiêu thôi nhưng là khi đi qua đất của một bang, nhom nào thì phải đưa tiền cho chúng rồi chúng đưa cho một lá cơ treo lên để đánh dấu không được cướp cho đi, nếu không có thì sẽ bị rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Ba tên này nghe thấy Bác Cảnh cũng trột dạ một chút nhưng ba tên nhanh tróng quyết định, đắc tội thì đã đắc tội rồi, thả đi thì cũng không xong, các thế lực lớn thường quan trọng mặt mũi, nên nếu bọn hắn thả đi không biết Bắc Cảnh có giệt cả băng hay không nên thăng anh hai cao quyết định giết hết cho đỡ lằng nhằng, sở dĩ tên này được ra quyết dịnh là vì hắn là kẻ có đầu óc hơn hai tên kia. Nhìn lại thì thấy đội hình bọn chúng có chút hơn Bắc Cảnh, bọn chúng có ba hóa thần trung kỳ, trong khi bên kia chỉ có hai hóa thần trung kỳ là Lam Bằn và Lam Phong, bên bọn chúng có hơn chin mươi người từ nguyên anh sơ kỳ đến nguyên anh viên mãn, mà bên kia chỉ có hai mươi người thực lực tù nguyên anh sơ kỳ đến viên mãn mà thôi, lại còn có một tên tiểu tử luyện khí nhìn vào là đã biết bọn chúng thắng chắc. Tình hình có lợi, cộng thêm em trai phân tích tên mập không muốn nói nhiều, hắn lập tức ra lệnh: ‘lên cho ta, giết cho ta! Ai ghiết được nhiều thì thưởng nhiêu.’, ‘các ngươi nhớ nam giết nữ bắt.’ Tên lùn cười dâm hét lớn, đám cướp cũng xông về phía lâu thuyên trên tay là những vũ khí đủ loai.
Bên trong lâu thuyên nhìn thấy đám cướp lao tới, Lam Băng vân ung dung nói: ‘các ngươi hiện tại là tân sinh của Bắc Cảnh, hiện tai các ngươi có cơ hội để chiêm ngưỡng một góc sức mạnh của Bắc Cảnh, trước đó phải xem các ngươi thể hiện thực lục trước, thực chiến của các ngươi có đủ tư cách vào Bắc Cảnh hay không?’, cả đám tân sinh hô vang ‘rõ chúng tôi sẽ không làm hai vị thất vọng’. Nói xong Lam Băng phât tay rao trân pháp trên lâu thuyền giải, màng chắn mở ra, cả đám tân sinh và đám cướp lao vào nhau chiến đấu.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!
Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!