Kẻ Thứ Hai Vĩ Đại Nhất

Chương 35 - Đối Đầu Đao Tặc

Chương 35 đối đầu đao tặc

Trận chiến của đạo tặc và tân sinh đã bắt đầu, mấy tên đạo tắc này đã chiến đấu với nhau từ lâu nên năng lực phối hợp đoàn đội của chúng là rất đáng gờm, ngược lại bên tân sinh lực chiến đơn đấu là rất mạnh mẽ nhưng theo đó đoàn đội đấu thì lá một bất lợi không hề nhỏ. Như mọi lần cướp trước đây đám đạo tặc này dựa vào ưu thế số lượng nên tách đám người tân sinh ra, phân ra thành từng nhóm nhỏ hai, ba người đánh một cứ vậy mà bào mòn đến khi tiêu diệt được con mồi. Phải nói đám đạo tặc này làm vậy là không hề sai, nhưng cái bọn hắn sai là không hề biết và đánh giá được thực lực của đám người mà chúng coi là đám ranh con hỉ mũi chưa sạch này. Cũng hung phân giống đám đạo tặc này là đám tân sinh, các thiên tài Bạch Mai thành đều biết mình chỉ đơn đấu thì mạnh mà đấu đoàn đội thì vô cùng kém, vậy nên khi thấy đám đạo tặc này tách đám người mình ra thì trong lòng không hề lo sợ mà còn cảm thấy như vậy thì không hề bị vướng tay chân, cứ bung sứ thể hiện cho hai vị mộ sinh.

Ba anh em Kí, Sinh, Trùng nhìn thấy người mình làm theo kế hoạch thì cũng nìm cười nhưng tên Lão Trùng nhình thấy vẻ mặt của đám tân sinh này không hề sợ hãi thì hắn hơi nhíu mày, hắn có cảm giác mình đang làm sai ở đâu mà hắn vẫn chưa thể nghĩ ra, cả hai bên đều dữ chiến lực chủ chốt sau cũng cũng như ở phái sau quan sát sơ hở rồi cho địch nhân một kích chí mạng, vậy nên ba anh em cùng hai người mộ sinh vẫ chưa xuất thủ. Thân Cơ lúc này cũng bực mình măng trong lòng “mẹ kiếp, vưa mới thoát khỏi hàng hùm, giờ lại rơi vào động rắn.” trong đội hình tân sinh chỉ có mình hắn là chưa đến nguyên anh, ngay cả tên tu thể như Văn Cung cũng là nguyên anh sơ kỳ sau khi tu luyên vài ngày trong tụ linh trận, thấy hắn không thể chiến đấu trên không, Lam Phong phất tay, từ trong nhẫn trữ vật bay ra một đôi giầy, rơi xuống trước mặt Thần Cơ rồi nói: ‘ta cho ngươi mượn nó chiến đấu, nó tên Ngự Phong, tác dụng duy nhân là giúp tu sĩ chưa đến nguyên anh ngự không, cái này ta cho ngươi mượn, dùng xong nhớ trả, đi đi.’. Vừa nói vừa phất phất tay đuổi Thần Cơ đi, Thần Cơ thấy vậy không khách sáo, đi vào rồi cảm nhận dưới chân là một mặt phẳng từ gió tạo thành, bước đi như trên đất bằng.

Có được sự trợ giúp này Thần Cơ không phải lo về việc mình phải lộ quá nhiều con bài ra, hắn đang lo làm cách nào mà chiến đấu trên không mà không phải lộ ra mình sở hữu dị băng, do Hóa Vật Quy Băng có thể hóa thành bất cứ thứ gì mà chủ nhân chúng có thể hình dung ra, lợi dụng điều này Thần Cơ dùng nó hóa thành đôi cánh để phi hành, điều này cũng khiến hắn lộ ra là mình có dị băng, điều này khong hề tốt cho hắn một chút nào ngược lại còn làm hắn trở thành mục tiêu chính của đám đạo tặc. Thần Cơ ở dưới lâu thuyền khi có hai hóa thần cường giả tọa trấn nên hắn không bị ai tấn công, vì có tên nào ngu mà lao vào cho hai vị đó nghiền thành cặn bã. Lúc này hắn thấy có năm tên đang vây lấy Văn Cung, tuy tên này người thô thịt béo, sức phòng ngự phải nói là kinh người, năm tên vây đánh hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn với tên này rồi, tuy bọn chúng không bị đánh trả nhưng thể lực thì bị bào mòn không ít, đánh nhau hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Văn Cung. Thấy vậy Thân Cơ nhảy đến chỗ Văn Cung nói: ‘các ngươi không cảm thấy nhục sao, năm tên nguyên anh mà đánh hội đồng một tên vừa mới bước lên nguyên anh, vậy mà vẫn không phá nổi giáp của người ta, ta không biết hắn mạnh hay là các ngươi quá phế vật đâu?’.

Nghe lơi châm trọc của Thân Cơ năm tên nguyên anh giận tím mặt, đã đánh nhau với một thắng như cục đá mệt muốn chết, lại từ đâu ra một tên luyện khí còn mở miệng chế diễu mình. Một tên bước ra nói: ‘thăng ranh này, mày tư đâu ra thì cút về nơi mà mày đến đi, nếu không muốn chết thì cút mau.’, ‘ha, ha, ha…’ tiếng cười từ phía Thần Cơ vang lên, kem theo là tiếng nói của hắn ‘mẹ kiếp, các ngươi nói ai là ranh con chứ hả? mẹ kiếp giám chửi ta là ranh con, thế thì để thăng ranh con này dạy cho các ngươi một bài học!’, vừa nói mặt hắn vừa đỏ lên vì tức giận, lúc này trông hắn thật buồn cươi. Cả năm tên thấy cảnh này cũng là cười phá lên, ‘ha, ha, ha, ha, ha… xem kìa, nó nói nó không phải ranh con, vậy là không phải ranh con dữ chưa.’, đã đạt được ý đồ, Thần Cơ vận linh lực, linh lực hệ băng bùng nổ, giáp băng được hình thành, tốc độ cũng được tăng cương lao đến năm tên đang vây lấy Văn Cung.

Năm tên kia nhìn thấy một tên với tu vi luyện khí lao đến mình, cộng thếm cái thái độ trẻ trâu của Thần Cơ vừa nãy thì bọn hắn triệt để bỏ qua sự đề phòng với địch nhân. Trươc tình cảnh này tên bước ra nói chuyện với Thần Cơ ra lện cho một tên có tu vi nguyên anh sơ kỳ yếu nhất trong năm ngươi: ‘ngươi, đi đáp cho tên nhóc đó một trận, nhanh rồi về.’ nói xong hắn và bốn tên con lại định ra tay tiếp tuc đánh Văn Cung, nhưng chưa kịp quay đi tên được cử đi đã như sung rụng rơi làm cái “bộp…” xuống dưới mặt đất. Bốn tên còn lại dụi dụi mắt xem mình có phải dánh đến hoa mắt rồi không, một luyện khi một đòn là gục một nguyên anh, nếu đây không phải hoa mắt thì chắc chắn bọn hắn bị rơi vào ảo trận rồi. Tên cần đầu miệng lẩm bẩn: ‘làm sao có thể, làm sao làm được chứ, rõi ràng là chúng ta đã rơi vảo trận rồi, chắc chắn là như vây…’. Bên trên lâu thuyền Lam Băng nói với Lam Phong: ‘đệ dịnh đưa tên tiểu tử này cho người đó sao?’, Lam Phong bên cạnh ứng tiếng: ‘tên nhóc này rất đặc biệt, hắn có vẻ là một tên rất vô tri, nhưng đệ cảm giác hắn không hề đơn giản như bề ngoài của hắn cho ta thấy, đệ đã tìm hiểu về hai tên là hắn và cái tên thiếu niên thần bí kia. Kết quả chỉ tra ra tên Thần Cơ này, còn thiếu niên kia hoàn toàn không có tí tin tức gì, có lẽ thiếu niên kia chỉ đi ngang Bạch Mai thành dạo chơi ma thôi. Còn tên này là con của gia chủ Quân gia tiền nhiệm, mang danh phế vật, nhưng đợt tuyển trọn này lại nhất phi trùng thiên. Đệ còn nghe nói, gia chủ đời trước vì đột phá hóa thần mà phản vệ mà chết, nếu là huynh, huynh có tin cái lý do dó không. Cho nên đệ thấy tên tiểu tử này sẽ cho chúng ta khá nhiều kinh ngạc.’ ,‘vì vậy đệ muôn giao tên tiểu tử này cho người đó, để tạo lên một con bài bí mật cho học viện. đệ nên biết tính cách người đó rất khó đoán, nên để ngài tự chon người kế thừa, nếu không ngay cả viện trưởng cũng không thể chịu được cơn thịnh nộ đó đâu.’ Nghe lời nói của Lam Băng nói xong, sống lưng của Lam Phong lạnh toát, như có một đầu thượng cổ hung thú nhìn chằm chằm. Lam Phong giọng có chút e sợ nói: ‘đệ biết rồi, đệ chỉ cho Thần Cơ tiếp súc mà không nói gì cả, huynh cứ yên tâm.’ Lam Băng nhin Lam Phong rồi lại quay sang xem trận chiến đấu.

Nhìn thấy đồng bọn của mình một chiêu đã bị một tên nhóc hạ gục, hơn cả sự ngạc nhiên là sự tức giận, vậy mà lại vô dụng không đánh lại một tên nhóc với luyện khí kỳ, tên câm đầu ra lệnh cho hai tên bên cạnh ‘các ngươi nhanh sử nó đi, nhớ đứng có như thằng ngu kia, không chịu nổi một đòn.’. Hai tên bên ngoài gật đầu rồi lao về phía Thần Cơ, trên tay mỗi tên câm lấy một thanh đao du chỉ là hoang giai cao cấp nhưng cũng chiếm ưu thế với một kẻ “tay không tấc sắt” như Thần Cơ, nhìn thấy hai tên đang lao đến mình, hắn động ý niệm trên tay xuất hiện một bộ ghăng tay làm từ con cá sấu săn được trong Bạch Mai sơn mạch, bộ ghăng tay này tuy chỉ là huyền giai hạ phẩm nhưng nó cũng đủ dùng để đánh với hai tên này, đeo vào tay đôi ghăng tay này kết hợp với Ngự Phong cũng giúp Thần Cơ tăng tốc độ ra đòn không ít. Nhìn thấy đồng bọn của mình bị hạ trong một đòn hai tên lao lên cũng có chút rụt rè nhưng khi nhìn thấy ghăng tay và giầy của Thần Cơ thì lòng tham đã áp chế lại nỗi e dè đó, bởi vì ở Tăc Vực này vô cùng hiếm tài nguyên, nên đạo tặc cấp thấp như chúng huyên giai cũng là đồ xa xỉ, vì vậy khi thấy đồ trên người Thần Cơ bọn chúng bỏ qua cái giọi là e de, cảnh giác mà đôi mắt nhìn vào những pháp bảo đó như nhìn một trinh nữ đang khỏa thân vậy, muốn chiếm lấy làm của riêng.

Ba người lao vào và chiến đấu, Thần Cơ có ghăng ta gia tăng uy lực ra quyền, giầy tăng tốc độ di chuyển, giáp băng tạo băng linh lực bảo vệ thân thể có thể nói là công thủ vẹn toàn. Khi hai tên đạo tặc giao thủ với Thần Cơ bọn hắn mới biết được sự khủng bố của tên nhóc này, tên này có nguồn sức mạnh cực kì lớn, thân thể rất rắn chắc, hơi thở trầm ổn, linh lực cực kì tinh thuần, bọn chúng không thể tin nổi đây chỉ là khi tức của một luyện khí kỳ, bọn hắn cảm thấy mình tự hổ thẹn khi được gọi là nguyên anh cường giả. Với những ưu thế đó Thần Cơ cũng không thể san bằng khoảng cách về nặt tu vi, hắn thi triển Quân Quyền nhanh hơn, mạnh hơn khi hắn không mang pháp bảo, nhưng hai tên đao tặc vẫn theo kịp, cường giả nguyên anh kỳ cũng không phải đạng vừa. Hai bên vân nhau một lúc, hai tên kia nghĩ mình dù gì cũng là nguyên anh nó có mạnh đến đâu thì cung có lượng linh lục không thể nhiều được, nhưng bọn chúng đối đầu với Thần Cơ đã nhận ra tên này không chỉ có chiến lực khủng bố mà lượng linh lực gần như dùng mãi không hết. Cảnh này đập vào mắt hai tên còn lại, bọn chúng nhận ra là nếu không sử tên này nhanh chóng thì bọn hắn sẽ bị cầm chân và không làm gì cả, hai tên còn lại cũng lao đến chỗ Thần Cơ để tấn công.

Lúc này trong lớp hoàng thổ Văn Cung đã không còn cảm nhận được những đòn công kích nữa rồi, hắn hé mở hoàng thổ ra nhìn thì không thất đạo tặc đâu, thò đầu ra ngoài thì thấy bốn tên đang đánh minh giờ chuyển mục tiêu sang Thân Cơ rồi. Với hai tên nguyên anh thì Thần Cơ còn có thể vần nhau với chúng nhưng với bốn tên trong đó có một tên nguyên anh viên mãn, Thần Cơ ngay lập tức rơi vào hạ phong, bốn tên này đã làm việc với nhau rất lâu rồi, bọn chúng có một trận hình gọi là Phong Sát, trận này cần ít nhất là hai người để tạo trận và hỗ trợ nhau, lân này bọn chúng chơi lớn dùng bốn người. Bốn người vây quanh tạo thành một vòng xoáy, con mồi bên trong vòng xoáy sẽ bị công kích từ mọi phía băng đao phong do những người lập trận đánh ra, con mồi sẽ bị bào mòn cho đến khi chết.

Bên trong trận, Thần Cơ đang bị chém liên tục bởi từng đợt đao mang, đao mang được tung ra liên tục chém cho bộ giáp băng của Thần Cơ rơi rụng từng mảng, tùng mảng một. Bên ngoài Văn Cung thấy cảnh này, ngay lập tức thổ linh lực bùng nổ, hai tay kết ấn, hoàng thổ từ dưới đất trồi lên ráp vào với những mảnh giáp, mà Thần Cơ lúc này cũng nhận được sự giúp đỡ của Văn Cung, phòng ngự tăng mạnh, hoàng thổ không chỉ tăng sức phòng ngự mà nó cũng giúp gia tăng uy lực đòn đánh. Cái hay của lực lượng từ hoàng thổ này là không bị giảm tốc độ, phải biết răng thổ linh lực thông thương có khả năng tăng sức phòng ngự lên, theo đó tốc độ cũng bị giảm vì trọng lực, nhưng với hoàng thổ này thì không, nó không những tang phòng ngự mà còn không bị giảm tốc độ. Thần Cơ lúc này nhắm đến tên có tốc độ chậm nhấn, dựa vào đó để pha trận, trận này tuy rất tốt nhưng điểm chí mạng của nó là phải giữ được đội hình không bị gián đoạn, một khi trận hình bj loạn các sơ hở cũng sẽ lộ ra, Thân Cơ gầm lên Thổ Băng Quyền, vũ kĩ này vốn tên Băng Quyền, nhưng lúc này Thần Cơ được Hoàng Thổ gia trì nên mới biến thành Thổ Băng Quyên, uy lực lúc này được tăng gấp đôi, một quyền vừa ra ánh mắt của tên bị nhắm tới co rụt thành lỗ kim, hắn định lấy đao của mình để chông đỡ nhưng rất tiếc ý định của hắn đã không thành, ăn trọn một quyền này lồng ngực hắn lõm lại, miệng phun máu tươi, tiếng xương nứt vỡ kêu răng rắc, Thần Cơ cũng bị bắn ngược trở lại, hắn phải công nhận là trận pháp này khá mạnh nhưng đó là khi hắn còn ẩn dấu quá nhiều con bài chưa ra. Một tên đã bị mất khả năng chiến đấu điều này cũng chính là lúc trận thế suy yếu, trận hình rối loạn không nghi ngờ gì nữa đây chính là thơi cơ tôt nhất để phá trận, thuận đà bật ngược hắn bay về phía tên đối diện, tiếp tục vung quyền. Hành động của Thần Cơ đã được Văn Cung nhìn thấy, hắn hai tay kết ấn, thổ linh lực từ dưới bay lên, nhập vào bộ giáp, nhận được lực lượng bộ giáp không những khôi phục mà nó còn ánh lên màu hoang thổ pha một chút lam băng trông rất bắt mắt.

Nhưng tình cảnh này lọt vào mắt đám đạo tặc thì nó là ác mộng, bọn chúng không thể ngờ được một tên luyện khí kỳ mà lại gây cho bon hắn một cảm giác nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Tên bị Thân Cơ đánh tơi cũng cắn răng vung đao ra chém, đao quyên mà sát, băng lửa tung té vụ va chạm tiếp tục làm một tên bay ra, trận đã phá, hai tên còn lại cũng vì vậy mà thổ huyết. Thân Cơ biết nếu để bọn này hồi phục thì lại tiếp tục khổ chiến, đúng như hắn nghĩ ba tên kia từ trong nhẫn lấy ra viên đan dược bỏ vào miệng, hiển nhiên đánh nhau với những tu sĩ cao hơn mình hai đại cảnh giớ, dù hắn có công pháp cấm kị nhưng mới tu được một phần rất nhỏ của nó, đối chiến đến lúc này đã là kinh khủng và quá đáng lắm rồi.

Trong lúc Thần Cơ hắn thì đang than trời sao lại giặp phải cái bọn đạo tặc này thì ở bên kia chiến tuyến, ba tên nguyên anh còn lại bên ngoài mặt mũi tái dần đi, đó là bọn hắn có giắng lắm mới có được bộ mặt đó rồi, trong lòng chứng giờ đây đang kêu” trời ơi cái thứ quái quỷ gì vậy, lấy tu vi luyện khí quần nhau với bọn chúng, bị vây trong sát trận chỉ cần một tên kim đan hỗ trợ mà giờ đây đã phá được trận.” bọn chúng thề chưa gặp một tên nào quỳ dị như tên này, chỉ thế này mà chúng đã sợ xanh mặt rồi nếu chúng biết Thần Cơ giết được yêu thú cấp sáu chắc đi bậy ra quần mất.

Lam Băng và Lam Phong luôn chú ý đến động tinh của Thần Cơ, tất cả đã rơi vào trong mắt họ, hai người biết tên này có thể chất không phải bình thường, còn có cả thần lực nhưng tuyệt đối không ngờ được lực lượng của hắn lại nhiều hơn cả kim đan kì, chiến lực sánh ngang với nguyên anh hậu kì. Bọn họ thạt sự không hiểu làm sao một tên tiểu tử lại có một lực lượng và thực lực như vậy. thứ bọn họ quan tâm hơn là thiên tính của hắn, không tự nhiên mà họ để cho tân sinh ra đánh với đạo tặc, bọn họ không chỉ muốn biết thực lực chân chính của tan sinh mà bọn họ muốn xem thiên tính của mỗi người thông qua việc kết thúc trận chiến để có thể tìm cách pháp triển phù hợp cho từng người.

Khắp nơi xung quanh lâu thuyền đều sảy ra các trân chiến, kinh diễm nhât chắc là bốn mỹ nữ thiên tài, Quân Tuyết và Quân Băng hai nàng từ nhổ đã cùng nhau lớn lên nên trong lúc chiến đấu các nàng ra tay rất ăn ý, hai nàng đânhs cho nhóm đich nhân sơ xác, tan tác, lúc đầu nhìn thấy hai nàng tuy không thấy được mặt nhưng những đường cong me người của các nang như ẩn như hiện sau lớp áo choàng làm cho mấy tên đạo tặc hao sắc dân lên tà niêm, buôn lời xỉ nhục, nào là đè lê thân bắt các nàng dùng miệng phục vụ. lúc đầu các nàng chỉ đinh đánh cho bọn hắn mất khả nang chiến đấu mà thôi, nhưng mấy tên đáng chết này lại mở miệng thối ra, đã khiến sát niệm của các nàng được kích phát, từ đó một cuộc thảm sát đã được diễn ra, chỉ tròn mời phút số lượng đâo tặc quanh các nàng từ mười người hiện tại chỉ còn hai tên đang run rẩy trươc mặt.

Con hai tỷ muội nhà họ Mai cũng khủng khiếp không kém, hai người này chiến lực có chút yếu hơn với hai người kia nhưng nhìn lại mấy tên đạo tặc cũng bị đánh rơi rụng như sung. Cả đám Quân Càn, Trân Cảnh, Dương Quá, Mục Chân cũng dánh cho bọn đạo tặc hoa rơi nước chảy. Nhìn toàn cảnh chiến đấu ba anh em nhà kí, Sinh, Trùng sắc mặt dần đen lại bọn hắn không ngờ đám tân sinh này chiến lực thật sự quá khủng bố rồi, dù có một chút háo thắng, kiêu ngạo của thiên tài lúc đầu rơi xông hạ phong nhưng đám tân sinh này ngay lập tức chuyển đổi từ đơn đấu sang đồng đội chiến. Nhưng ngược lại với đám đạo tặc thì hai người Lam Băng, Lam phong vô cùng hài lòng với những tân sinh này, bọn họ đã thấy được trong cái kiêu ngạo của thiên tài nhưng không có sự cố chấp, nếu cần sự trợ giúp bọn họ cũng chấp nhận liên thủ.

Tên Lão kí truyên âm “Lão Sinh đệ tính sao đây, với đám vô dụng kia nếu cư để vậy thì chúng ta sẽ bị giệt mất.”, Lão Sinh truyền âm lại cho hai tên còn lại “chúng ta liên thủ tiêu giệt hai tên kia, còn cái đám kia sau khi sử xong hai tên kia rồi hốt cả đám.”, ‘chúng ta lên’ truyên âm vừa dứt cả ba tên cung nhau lao lên.

do tác có chút việc nên nghỉ một thời gian, từ giờ tác sẽ cô viết tuần hai chương

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

Mọi người hãy comment để tác lấy động lưc sáng tác!

Bình Luận (0)
Comment